Tướng Thuật Sư

Chương 13: CẢM THẤY GHÊ TỞM



Gáo gỗ đàn hương đuôi phượng đựng đứa bé gái, đáy có lỗ nhỏ để nước tràn vào, trôi nổi trên mặt sông rộng lớn, rồi chìm xuống đáy sông.

"Công chúa thủy táng là chuyện bí mật trong cung, nhưng lúc đó cũng có vài người chứng kiến, Hoàng đế, Hoàng hậu, Hiền Vương, Thịnh Quốc Công, đường tỷ và ta, đều tận mắt nhìn thấy..." - Thôi Tống hơi nheo mắt, như đang hồi tưởng - "Nhưng chỉ nửa ngày, công chúa nhỏ đã chìm xuống, không thể nào còn sống. Thịnh Quốc Công vì muốn nâng đỡ con trai của Dương Hằng, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày..."

Ta cúi đầu rót trà:

"Ta lại thấy Thịnh Quốc Công rất có sáng tạo."

Thôi Tống nghiêng đầu, thản nhiên nhìn ta, đột nhiên đặt tay lên mu bàn tay ta:

"Lý Huyền Ca đã bỏ chạy rồi, sao không dẫn ngươi đi theo?"

Ta khẽ cau mày, rút tay về.

Vô tình làm đổ nước trà nóng lên tay hắn.

Thôi Tống đứng dậy, ôm lấy mu bàn tay, im lặng nhìn ta.

Ta nói với giọng áy náy: "Đại nhân, ngươi nói trúng nỗi đau lòng của ta rồi."

Canh năm, tiếng mõ tre vang lên, tiếp theo là tiếng chiêng đồng, đột nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng ong ong chói tai.

Ta khoác áo ngoài, đẩy cửa ra.

Bầu trời Thôi phủ, đỏ rực và sáng hơn bầu trời kinh thành.

Đông cung điều binh bao vây Thôi phủ.

Thái tử Triệu Triệt đích thân muốn gặp ta, còn tặng ta một món quà.

Ta mở ra xem, con vẹt vỗ cánh bay ra, lượn vài vòng rồi bay vào sân của ta.

"Vẹt Hồng Huyết, một đực một cái, thay phiên nhau ngày đêm, vào cung dò la tin tức."

Triệu Triệt thấy vậy liền phẩy tay, sai người đuổi theo.

"Minh tam cô nương, dùng cổ độc Chức Nữ cho vẹt, không thấy lãng phí sao?"



Cổ độc Chức Nữ là loại ác cổ của vu nữ Tây Nam, người đàn ông trúng cổ phải đến gặp vu nữ mỗi ngày, thường được dùng cho những người tình không chung thủy.

"Dùng để dò la tin tức liên quan đến tính mạng, cũng coi là lãng phí sao?"

Triệu Triệt bóp cổ ta, đẩy ta dựa vào tường, giọng nói âm trầm đến cực điểm:

"Chuyện thả Lý Huyền Ca, ta sẽ không tính toán với ngươi. Nói cho ta biết, trong cung là ai đêm nào cũng mở cửa sổ cho ngươi, ta sẽ tha cho ngươi, xem như nể mặt ba tỷ muội của ngươi."

Thôi Tống và Dương Hằng bị chặn lại ở bên ngoài bởi những thanh đao sáng loáng.

Ta nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Triệt, cười bất lực:

"Ta chỉ là thiếp thất của phủ Thừa tướng, vào cung cũng không được mấy lần, ngươi nghĩ sẽ có người nghe lời ta sao? Triệu Triệt, ngươi đa nghi giống hệt phụ hoàng ngươi, à không, phải là tiên đế mới đúng!"

Bên kia, thuộc hạ trở về báo cáo, đã g.i.ế.c c.h.ế.t hai con vẹt.

Triệu Triệt sa sầm mặt, buông tay ra:

"Minh Vấn Thu, ta không g.i.ế.c ngươi, là vì ngươi còn có ích."

Ta dựa vào tường, ôm ngực, ho khan dữ dội, ngẩng đầu cười nhìn hắn:

"Điện hạ, là muốn ta đoán mệnh cho ngươi sao?"

Triệu Triệt tiến lại gần, cúi đầu nhìn ta:

"Không cần ngươi phải nguyền rủa ta. Nhị tỷ ngươi nói, ta còn sống được hơn hai mươi năm nữa. Chẳng phải điều này chứng minh ta là người chiến thắng cuối cùng sao?"

"Vậy thì thật đáng tiếc." Ta cười tiếc nuối.

Tuy rằng Minh Văn Hạ quả thực không lừa hắn, nhưng hắn phải kết hợp với lời xem bói của ta mới đúng!

Thật sự là quá đáng tiếc.

Triệu Triệt để lại ba trăm quân, kiểm soát chặt chẽ Thôi phủ từ trên xuống dưới.



Sinh hoạt hàng ngày của Thôi Tống và Dương Hằng đều bị giám sát.

Ta bị giam lỏng trong phòng.

Nửa đêm có mấy người xông vào, lục lọi khắp phòng, nhưng không tìm thấy thứ mình muốn.

"Đang tìm khóa ngọc bội à? Ta còn tưởng là Thôi Tống bán đứng ta đó, A Hằng."

Ta đứng bên bàn, tháo chụp đèn, thổi vào mồi lửa, chụm tay, từ từ thắp sáng ngọn đèn.

"Ta không hiểu, là Thôi Tống muốn hại c.h.ế.t con của ngươi, cũng là hắn ta tiết lộ hành tung của Thịnh Quốc Công cho Thái tử. Cha ngươi, con ngươi... Hắn ta muốn hãm hại cả nhà ngươi, ngươi đang làm gì vậy, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Dáng người Dương Hằng hiện ra từ trong bóng tối, nàng ấy đã mang thai bảy tháng.

"Minh Vấn Thu, ngươi nói người trong lòng ngươi là Lý Huyền Ca, nhưng ngươi và Thôi Tống lại ngày càng thân thiết. Trước đây chàng ấy yêu ta, chàng ấy căn bản không coi trọng ngươi, là ngươi..."

Ta cắt ngang nàng: "Ta đã làm gì?"

Nàng ấy cũng không nói rõ được, chỉ nhìn chằm chằm vào ta, cắn chặt môi.

"Ta không biết ngươi đã làm gì, có lẽ ngươi rất cao tay." Nghĩ đến đây, giọng điệu của nàng ấy trở nên chắc chắn, "Phải thừa nhận thủ đoạn của ngươi rất cao minh, ngươi giả vờ chăm sóc ta trước mặt chàng ấy, dịu dàng, hiểu chuyện, chu đáo, khiến ta càng thêm đáng ghét, chàng ấy mới ngày càng không quan tâm đến ta."

Trong lòng ta chợt dâng lên cảm giác ớn lạnh:

"Dương Hằng, ta tưởng ta có thể thông cảm cho ngươi. Nhưng không ngờ rằng, ngươi không cần sự thông cảm của ta. Ngươi thật sự khiến ta thấy ghê tởm."

Hai người tiến đến giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, bẻ ra sau lưng.

"Minh Vấn Thu, ta biết ngươi muốn nói gì, nói rằng ngươi chưa bao giờ coi trọng chàng ấy, nói rằng chàng ấy chủ động ve vãn ngươi, nhưng ta không muốn nghe, một chữ cũng không muốn nghe."

Dương Hằng từ từ rút thanh kiếm dài ra, chỉ thẳng vào ta:

"Ngươi càng nói, càng sỉ nhục ta!"

Ta không dám tin: "Ngươi muốn g.i.ế.c ta?"

Dương Hằng lạnh lùng đưa kiếm về phía trước, sắp chạm vào ta thì cổ tay nàng đột nhiên bị bẻ cong ra ngoài, làm rơi kiếm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv