Tích Tân lúc nửa đêm không náo nhiệt như người ngoài tưởng tượng.
Sự sống động của những đêm hè gom lại trong một góc mà chỉ một người có thể biết được, không phải trên trục đường chính, người đi bộ và xe cộ vắng lặng, tiếng động cơ và tiếng trò chuyện như thì thầm của bóng đêm.
Thành phố lặng lẽ ẩn mình trong nhịp sống hối hả và nhộn nhịp, chỉ để lộ ra cho những ai khao khát điều đó.
Đây là thành phố mà Kiều Vũ Tụng không muốn nhớ đến khi còn trẻ, anh đã cùng nó trải qua quen biết cùng ly biệt.
Gió buổi tối nhẹ nhàng thổi ánh đèn trên đường, Kiều Vũ Tụng nằm trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, cửa kính xe đang mở, đôi mắt híp lại vì gió.
Anh nhìn chằm chằm vào các bảng hiệu đèn quảng cáo dọc đường, cũng chú ý đến những cửa hàng nhỏ đang đóng cửa.
Tống Vũ Tiều không bật nhạc, trong xe chỉ có âm thanh điều hướng của điện thoại di động.
Rất yên tĩnh, khoảnh khắc một mình với Tống Vũ Tiều là điều mà Kiều Vũ Tụng không bao giờ tưởng tượng được. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc khi Tống Vũ Tiều đến Tích Tân để học, nhưng khi tự mình đến thành phố này, anh mới nhận ra rằng đó mới chỉ là bắt đầu.
Thời gian đầu họ ở bên nhau rất ngắn, nhưng Kiều Vũ Tụng chỉ ngày càng yêu mến cậu hơn sau khi họ chia tay. Bởi vì cảm thấy số phận chú định là không có được, cho nên "yêu thích" mới có thể không khắc chế.
"Yêu Thích" không ngăn Kiều Vũ Tụng tiếp tục cuộc sống của mình - ít nhất anh đã nghĩ như vậy, nhưng sau khi gặp lại Tống Vũ Tiều, anh ấy thấy rằng không phải vậy.
Cuộc sống là một cái cây, cùng người khác quen biết, giao du, chia tay chính là những cành cây. Cuộc sống của anh vì thế mà thăng hoa - tươi tốt và đương nhiên cũng có lúc cành khô - lá rụng. Tống Vũ Tiều là "yêu thích" của anh ngoài cuộc sống, là sợi rễ không ngừng hướng dưới nền đất mở rộng, xuyên thấu bùn đất, cát đá, hút nước cùng chất dinh dưỡng cần thiết.
Cây cối không hiểu nước và chất dinh dưỡng là gì, chúng chỉ làm theo bản năng của mình một cách mù quáng.
Như anh không nghĩ ra, anh yêu thích Tống Vũ Tiều vì cái gì.
Kiều Vũ Tụng ngả người ra ghế, nghĩ ngợi rồi nói: "Vốn định đến nhà một người bạn để ở. Cô ấy nhờ anh mua giúp kem mắt và son môi, nhưng chuyến bay đến muộn, không thể đem cho cô ấy, thật không tiện đi."
Nghĩ đến lần trước ở khách sạn ở Tĩnh An, Tống Vũ Tiều bối rối hỏi: "Công ty không sắp xếp chỗ ở sao?"
"Có một khoản phí qua đêm, rẻ hơn khi ở khách sạn Bắc Hàng. Tất nhiên, không phải ở đó miễn phí mà" Kiều Vũ Tụng cười nói.
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều cũng cười.
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một giây, lo lắng rằng mình quá keo kiệt sẽ khiến Tống Vũ Tiều cảm thấy khó chịu, vì vậy anh giải thích: "Anh muốn tiết kiệm tiền và đi du lịch nước ngoài trong kỳ nghỉ." Anh dừng lại "Cũng vì điều này mà gần đây anh đã làm đại lý hàng xách tay. "
Tống Vũ Tiều gật gật đầu.
Nhớ lại những gì vừa nói, Kiều Vũ Tụng lấy làm kinh hãi, vội vàng bổ sung nói: " Anh mua nước hoa em nhờ anh xách. Bởi vì quầy kinh doanh cách đó không xa, anh có thời gian."
Tống Vũ Tiều ngạc nhiên nhìn anh.
Kiều Vũ Tụng không biết ánh mắt cậu có ý tứ gì, nghĩ đến mình chạy mấy quầy chuyên doanh cũng không tính là gần, không khỏi chột dạ.
Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Muốn tiết kiệm phí qua đêm, anh có muốn ở nhà của em không?"
Kiều Vũ Tụng nghe thấy ngây người.
Cậu tiếp tục: "Em không ở đây trong tuần này và không có ai ở nhà. Em sẽ để lại thẻ chìa khóa và kiểm soát ra vào dự phòng cho anh. Chỉ cần đóng cửa và cửa sổ trước khi anh rời đi. Giao thông đi lại cũng khá thuận tiện."
Kiều Vũ Tụng nghe được tim đập rối loạn, anh quên mất mình phải phản ứng như thế nào.
"Được không?" Tống Vũ Tiều ánh mắt dò hỏi.
"Được." Kiều Vũ Tụng buột miệng, kìm lại niềm vui sướng tột độ trong lòng, để niềm vui được bộc lộ qua một nụ cười nhẹ hẫng, "Cảm ơn em."
Tống Vũ Tiều lơ đễnh mỉm cười, nói: "Không có gì."
Sau khi nói chuyện với Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều phớt lờ âm thanh điều hướng và điều khiển xe theo hướng ngược lại.
Hướng dẫn rất nhanh phản ứng, nhắc nhở: "Tuyến đường đang được quy hoạch lại cho bạn. Đi về hướng đông nam và quay lại sau 500 mét."
Ga trải giường và chăn bông mới được thay vào buổi sáng, nhà cửa đã được giúp việc theo giờ dọn dẹp ngày hôm qua, tuy rằng ghế sofa lại lộn xộn nhưng chắc chắn không có vấn đề gì với người ở. Tống Vũ Tiều nhớ lại tình hình ở nhà và xác nhận rằng có thể tiếp đãi Kiều Vũ Tụng.
"Quay lại." điều hướng nhắc nhở.
Tống Vũ Tiều không quay đầu lại, tiếp tục lái xe về phía trước.
"Tuyến đường đang được quy hoạch lại cho bạn, vui lòng xác nhận hướng di chuyển. Về phía đông nam-" Âm thanh điều hướng đột ngột dừng lại.
Kiều Vũ Tụng uống trà sữa và quay lại nhìn Tống Vũ Tiều.
Sau khi tắt điều hướng, cậu ném điện thoại trở lại chỗ để tay ở giữa phía trước và nói một từ: "Ồn ào."
Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng không thể nhịn được cười.
Nhìn thấy người bên cạnh đang cười, Tống Vũ Tiều nhận ra hành vi của mình thô lỗ và chuyển chủ đề: "Trà sữa ngon không?"
Kiều Vũ Tụng hơi giật mình, gật đầu và đáp: "Ừ, cũng giống như lúc trước. Trà đen mùi nồng và vị ngọt."
Cậu định đưa Kiều Vũ Tụng về nhà, nhưng khi đi được nửa chặng đường, Tống Vũ Tiều nhận được thông báo từ phần mềm quản lý chuyến bay rằng chuyến bay đặt trước đó đã đến sân bay quốc tế Tích Tân.
Bất đắc dĩ, Tống Vũ Tiều chỉ có thể đưa Kiều Vũ Tụng đến cửa tiểu khu.
Xe dừng tạm bên lề đường, Tống Vũ Tiều giải thích tình huống với anh: "Thời gian không kịp, em không đưa anh lên được. Đây là kiểm soát ra vào và thẻ phòng. Số tòa nhà và đơn vị được ghi trên kiểm soát ra vào và thẻ phòng có số nhà. Có ba tòa nhà. Căn số 2 ở phía tây và có dịch vụ giặt là tự phục vụ ở tầng dưới tòa nhà. Nếu anh không tìm thấy, hãy gọi cho em". Cậu đưa điều khiển ra vào và chìa khóa phòng cho Kiều Vũ Tụng.
"Được." Kiều Vũ Tụng dựa ánh đèn đường ngoài xe nhìn kỹ hơn số nhà trên thẻ phòng, nhưng thẻ đã sử dụng rất lâu, chữ viết tay trên đó gần như mờ đi.
"Tìm được không?" Tống Vũ Tiều nghiêng người qua nói, "Phòng 2102."
Khi cậu đến gần, hương vị trên người cũng gần với thân thể Kiều Vũ Tụng. Dư vị của nước hoa, mùi cỏ khô nặng hơn, giống như có thể bốc cháy chỉ bằng một tia lửa nhỏ.
Khuôn mặt Kiều Vũ Tụng đột nhiên nóng bừng, lúc ngẩng đầu lên, chóp mũi gần như chạm vào gò má cậu. Nhưng anh không thể né ngay lập tức, bởi vì Tống Vũ Tiều đang nhìn vào mắt anh.
Qua cặp kính, đôi mắt của Tống Vũ Tiều trông sâu xa lạ thường, mang vẻ thần bí và lãnh đạm không tương xứng với tuổi của cậu. Kiều Vũ Tụng nghe thấy tim mình đang đập thình thịch và không tự chủ nhếch môi lên.
Nhìn xuống đôi môi đang nhếch lên của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều đột nhiên nhận ra rằng mình đã quên hô hấp.
Bỗng nhiên, ngoài cửa kính có đèn xe ô tô chợt lóe, cay xè mắt họ.
Tống Vũ Tiều ngồi trở lại chỗ cũ.
Kiều Vũ Tụng giật mình, nhanh chóng cầm thẻ phòng lên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tỏ vẻ thoải mái, "Anh tìm được rồi, đây rồi."
"Ừ." Hai má Tống Vũ Tiều có chút ngứa, nhưng cậu không đưa tay ra gãi.
Nhịp tim của Kiều Vũ Tụng nhất thời không thể bình thường lại, nhưng anh cũng không biết nên nói gì, làm gì: "Anh xuống xe trước, không làm chậm trễ em."
"Ừ." Tống Vũ Tiều thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy anh mở cửa liền dặn dò: "Đừng để quên cái gì."