Nghe những lời của Tống Vũ Tiều, tim Kiều Vũ Tụng như muốn nhảy lên cổ họng. Dường như có cái gì đó nghẹn lại, bước chân anh bất giác chậm lại, anh ngập ngừng hỏi: "Tại sao, tại sao?"
Tống Vũ Tiều im lặng vài giây, sau đó trả lời: "Lát nữa em phải bay đến Thành phố Tây, chuyến bay lúc 11h."
Trong khoảnh khắc, tâm tình Kiều Vũ Tụng lại rơi xuống đáy.
Không biết qua bao lâu, Tống Vũ Tiều đột nhiên hỏi: "Anh uống trà sữa không?"
Kiều Vũ Tụng ngẩn người, không hiểu tại sao lại đột nhiên nhắc đến trà sữa.
"Em mua trà sữa." Tống Vũ Tiều giải thích, "Hồng Nhan - toàn bộ đường và đá, ...để trong xe không biết đá có bị tan không".
Hồng Nhan - 100% đường, thêm đá ... Đó là loại trà sữa mà Kiều Vũ Tụng thích uống trong quán có tên Lãm Phong Nguyệt. Kiều Vũ Tụng nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng chua xót và ấm áp, liền đáp: "Được."
Tống Vũ Tiều đêm khuya phải đến Thành phố Tây, sao lại không có nghe nói qua? Kiều Vũ Tụng đi về phía cổng đến, nghĩ rằng chưa kể đến bữa ăn tối, ngay nhìn thấy nhau thôi cũng đã vội vã, tâm sự thật nặng nề.
Cho nên ... Tống Vũ Tiều đã sớm đợi ở cổng đến vì lo lắng không kịp lấy nước hoa?
Mặc dù lời giải thích này rất nực cười và hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Tống Vũ Tiều, nhưng ngoài điều đó, Kiều Vũ Tụng không thể nghĩ ra cái gì khác. Hay nói đúng hơn là anh không dám nghĩ đến cái gì khác.
Còn chưa đầy ba tiếng đồng hồ trước 11h, lên máy bay cũng sớm hơn 11h.
Thời gian quá quý giá, sau khi Kiều Vũ Tụng xuống xe bus trung chuyển, anh không thể chờ đợi được nữa đã cầm vali lên và chạy về phía cổng đến.
Anh đi rất nhanh, cuối cùng cũng đến được cổng đến và nhìn xung quanh.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy Tống Vũ Tiều trong đám đông.
Tống Vũ Tiều cũng tìm được anh, từ xa mỉm cười với anh rồi giơ tay lên.
"Em đợi lâu chưa?" Kiều Vũ Tụng bước nhanh về phía trước, thở hổn hển và trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Không lâu" Tống Vũ Tiều nói, "Đến nơi, ký gửi hành lý trước"
Thật không giống những gì người đón máy bay nên nói, nghĩ rằng hai người sẽ sớm chia tay, Kiều Vũ Tụng nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì.
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của anh, Tống Vũ Tiều hỏi: "Anh nghỉ ở đâu? Em đưa anh về thành phố trước."
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng dừng lại và nhìn cậu với vẻ khó tin.
Tống Vũ Tiều sắc mặt bình tĩnh, quyết định này chẳng có gì lạ, nhưng đáng ra anh không nên phản ứng như vậy.
Kiều Vũ Tụng có chút hoảng hốt, không nhịn được hỏi: "Làm sao đột nhiên muốn đi Thành phố Tây."
Cậu nhún nhún vai, nói: "Công tác cần thiết. Ban đầu nó được lên kế hoạch vào thứ Sáu tuần trước, sau đó có việc, đẩy tới hôm nay."
Cần phải đi chuyến bay muộn như vậy, xem ra là không thể không đi. Kiều Vũ Tụng thật không nghĩ tới hiện thực lại như vậy, liền ý thức được lòng tham chính mình..
Anh không khỏi nghĩ: Nếu biết bên này gấp gáp như vậy, anh còn liều mạng bỏ lỡ chuyến bay để mua một lọ nước hoa cho Tống Vũ Tiều sao?
Kiều Vũ Tụng đang cảm thấy buồn, Tống Vũ Tiều lại hỏi: "Anh ăn chưa?"
"À." Cho dù là bữa tối hay bữa khuya, Kiều Vũ Tụng muốn ở lại sau khi gặp Tống Vũ Tiều nhưng bây giờ, chắc là không thể ăn cùng được. Anh lắc đầu nói: "Chưa."
Tống Vũ Tiều liếc nhìn đồng hồ, nếu vào thành phố, ăn tối cùng nhau thì đã muộn rồi.
Thấy cậu có vẻ tiếc nuối, Kiều Vũ Tụng nhân cơ hội nói: "Lần sau có cơ hội, chúng ta cùng nhau dùng bữa nhé?"
"Được." Tống Vũ Tiều vừa mới hối hận hỏi loại câu hỏi như vậy, nói xong liền hỏi lại, "Anh còn chưa nói, anh nghỉ ở đâu."
Kiều Vũ Tụng hơi sững sờ một lúc, và nói: "vẫn chưa quyết định. Anh nên ở khách sạn Bắc Hàng."
"Nên?" Tống Vũ Tiều lấy chìa khóa xe ra, bấm cách đó không xa.
Trong lúc vô tình, bọn họ đã đi tới bãi đậu xe.
Kiều Vũ Tụng lần theo tiếng khóa xe, liền nhìn thấy một chiếc SUV nhỏ gọn màu đen bạc, nhãn hiệu và kiểu dáng thuộc loại tầm trung, nhưng biển số rất đẹp.
Ở một thành phố lớn như Tích Tân, nơi mà ngay cả vé số cũng phải xếp hàng, việc có một biển số xe như vậy không liên quan gì đến vận may, là do bản lĩnh.
"Đặt vali ở ghế sau đi." Tống Vũ Tiều bước tới bên cạnh xe, mở cửa ghế sau.
Kiều Vũ Tụng phản ứng nhanh chóng và không muốn Tống Vũ Tiều phát hiện ra tâm tư của mình. Khi anh đặt vali ở hàng ghế sau và đang lưỡng lự không biết có nên lên xe không, anh nghe thấy Tống Vũ Tiều mở cửa ghế phụ.
Trước sự ngạc nhiên của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều hất cằm ra hiệu cho anh lên ghế phụ.
Anh không khỏi căng thẳng, trong suốt quá trình. không hiểu sao anh lại cảm thấy Tống Vũ Tiều nhìn chăm chú mình. Anh không dám quay đầu xác nhận, hai má hơi nóng lên, sau khi lên xe liền nhìn thấy một ly trà sữa chưa mở đặt ở bệ tỳ tay chính giữa phía trước, còn một ly có ống hút cắm ở trên bảng điều khiển trung tâm.
Tống Vũ Tiều đóng cửa ghế phụ, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế lái.
"Đây." Tống Vũ Tiều cầm túi trà sữa lên, đưa cho anh ly trà sữa chưa mở.
"Cảm ơn." Kiều Vũ Tụng tiếp nhận trà sữa, bởi vì đá viên đã được thêm vào bên trên lượng đá bình thường, nên cả túi ngoài và ly trà sữa đều đã ướt đẫm.
Tay Kiều Vũ Tụng dính đầy những giọt nước, anh lấy ra hai chiếc khăn giấy trong hộp khăn giấy trên tấm che nắng và lau cốc trà sữa ướt.
Tống Vũ Tiều đặt ly trà sữa trên bảng điều khiển trung tâm, vươn tay lấy hộp khăn giấy trên đầu Kiều Vũ Tụng
Khi bàn tay cậu đưa qua trước mặt Kiều Vũ Tụng,anh có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ tay cậu, mùi của gió biển ấm áp, mùi kem nhàn nhạt mặn mòi, và sự mềm mại và ngọt ngào của cỏ khô.
Khi Tống Vũ Tiều lấy khăn giấy lau nước trên bảng điều khiển trung tâm, Kiều Vũ Tụng tiếp tục nhìn vào tay cậu.
Sau khi nhét khăn giấy đã qua sử dụng vào cái cốp ở cửa xe, Kiều Vũ Tụng thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống một ngụm lớn trà sữa, vừa lạnh vừa ngọt, và mùi thơm nồng của trà đen, vẫn là mùi vị khi còn bé.
"Em mua nó trên đường à?" Kiều Vũ Tụng hỏi.
Tống Vũ Tiều khởi động xe, nói: "Có một cái ở cổng tiểu khu."
"À." Kiều Vũ Tụng lại nhấp một ngụm.
Dù đã 30 tuổi nhưng anh vẫn cảm thấy uống trà sữa là một thú vui trong đêm hè nóng nực.
Quán trà sữa có tên Lãm Phong Nguyệt này có nguồn gốc ở Nhạc Đường, và chủ quán là người Hồng Kông.
Cửa hàng đầu tiên của Lãm Phong Nguyệt mở ở tầng dưới Khải Hành. Vì đã có một quán trà sữa trước đó, mà Lãm Phong Nguyệt vị trà quá nặng, khẩu vị trước sau không thụ hút được bọn học sinh.
Cho đến khi Kiều Vũ Tụng và những người khác tốt nghiệp cấp 3, công việc kinh doanh của Lãm Phong Nguyệt vẫn chưa được cải thiện.
Kiều Vũ Tụng không ngờ rằng sau này nhãn hiệu trà sữa phát triển quy mô, với các cửa hàng nhượng quyền trên khắp cả nước tại các thành phố vừa và lớn.
"Đi đến đâu?" Tống Vũ Tiều hỏi lại khi chuẩn bị rời bãi đậu xe.
Cậu nhắc Kiều Vũ Tụng về việc rời đi một lần nữa. Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc và trả lời: "Chúng ta hãy đến khách sạn Bắc Hàng."
Sau khi ra khỏi bãi đậu xe, Tống Vũ Tiều giảm tốc độ, lấy điện thoại di động ra mở bản đồ, sau khi định vị địa chỉ của khách sạn, định vị sẽ vang lên: "Chuẩn bị đi, mời lái xe đến Đường Nam Sân bay..."
Tống Vũ Tiều đem điện thoại di động bỏ vào trước bên trong tay vịn, bật đèn định vị của xe và đèn pha.
Thấy cậu tập trung lái xe, Kiều Vũ Tụng do dự một chút, giả vờ tùy ý cầm lấy ly trà sữa Tống Vũ Tiều, đọc nhãn trên đó dưới ánh sáng đèn đường: Thanh Vũ, ít đường, không đá.
Hơn mười năm, Tống Vũ Tiều vẫn uống hương vị ban đầu.