- Ngươi là Chu Bất Sĩ?
Nam tử áo gấm kia chậm rãi xoay người, tầm mắt khẽ lướt qua trên người Chu Bất Sĩ.
- Đúng là thảo dân, xin hỏi đại nhân tìm thảo dân là có gì chỉ bảo?
Chu Bất Sĩ cúi người khiêm tốn nói.
Nam tử áo gấm chính là Văn Ngoạt, y chỉ liếc nhìn Chu Bất Sĩ một cái lập tức lại đem tầm mắt dừng lại ở cây đào không có gì để nhìn kia.
- Lão gia chủ Chu gia lấy tên này cho ngươi, dường như có thâm ý khác.
Văn Ngoạt thản nhiên nói:
- Không được làm quan sao? Chỉ có điều... việc này đâu phải do ông ta muốn là được? Chẳng lẽ bệ hạ phong thưởng cho Chu gia các ngươi, các ngươi có thể kháng chỉ?
- Thảo dân... thảo dân không dám!
Chu Bất Sĩ run giọng nói.
Gã âm thầm nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi ươn ướt.
]- Bệ hạ vừa rồi hạ chỉ phong cho đại ca Chu Nhất Thạch của ngươi là lục phẩm Tán Kỵ Đô úy, chuyên môn phụ trách công việc Long Chu. Tuy nhiên đại ca ngươi đã chết, do đó cái chức quan này sẽ thuộc về ngươi. Có mấy câu phải nói rõ với ngươi, ngươi phải nhớ cho kỹ. Thứ nhất, bệ hạ không để ý đến người được phong thưởng là Chu Nhất Thạch hay là Chu Bất Sĩ, bởi vì bệ hạ không có thời gian đi để ý đến việc nhỏ như thế này, chỉ cần Chu gia các ngươi một lòng với bệ hạ đương nhiên phong thưởng sẽ vẫn còn nữa. Cho nên, Chu Nhất Thạch đã chết, bất kể như thế nào, cũng đã chết. Thứ hai, Quận thủ Giang Đô báo án tử lên... . đang nằm trong tay ta, nghe Ngu Sĩ Hồng đại nhân nói ngươi quân pháp bất vị thân, tự mình mang theo chứng cớ đến phủ Giang Đô tố cáo, ngươi đã có lòng trung quân như vậy, bệ hạ nhân đức không để liên luỵ đến Chu gia các ngươi, về sau ngươi sẽ là gia chủ của Chu gia.
- Vâng...
Chu Bất Sĩ vội vàng cúi đầu nói:
- Thảo dân nhớ kỹ.
- Ngươi đã không còn là thảo dân nữa, hiện tại đã là người có chức quan rồi.
Văn Ngoạt quay đầu nhìn Chu Bất Sĩ thản nhiên nói:
- Hãy kể lại thật tường tận chuyện mưu phản của Chu Nhất Thạch đại ca ngươi cho ta nghe, có một chút giấu diếm, ta cam đoan vị trí gia chủ của ngươi sẽ rơi vào tay của người khác, còn nữa, chức quan ngươi vừa mới có được cũng ngay lập tức không còn.
...
...
Mười ngày sau, ở bến Nghi Thủy.
Thời điểm Từ người mù dẫn người tới bến chợt phát hiện có chút không ổn, ngày bình thường trên cơ bản không có ai quản bến, không biết vì sao đột nhiên có không ít quan sai, trong đó còn có người mặc cẩm y tới lui tuần tra. Y không dám tới gần mà chỉ khoát tay ra hiệu cho đội ngũ dừng lại trên đường.
- Từ đại ca, không đúng rồi!
Một tên cướp thấp giọng nói:
- Ngày bình thường bến này không hề có quan quân canh gác, hôm nay bộ dạng canh gác nghiêm ngặt như thế này không lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì?
Từ người mù gật đầu nói:
- Chín phần là do chuyện của Chu Nhất Thạch động tĩnh quá lớn.
Y cau mày nói:
- Con mẹ nó cũng thật là lạ, chúng ta một đường cẩn thận đi tìm tới đây cũng không phát hiện ra tung tích của những người đó. Người của Yến Vân Trại chẳng lẽ đều là do chim chóc biến thành hay sao? Đã chắp cánh bay rồi hay sao?
- Từ đại ca, từ Giang Đô đến bến Nghi Thủy không có một trăm con đường cũng có tám mươi nhánh, chúng ta không thể ngăn được. Tuy nhiên nếu đã đến bến này rồi chúng ta cũng chỉ có thể chờ ở tại đây, nếu là những người của Yến Vân Trại kia không nhanh hơn chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể ở chỗ này bắt gặp bọn họ.
Từ người mù thở dài:
- Nếu muốn qua Nghi Thủy đâu nhất định phải đi từ nơi này. Nơi này bị quan quân ngăn chặn, chẳng lẽ người của Yến Vân Trại sẽ không tránh xa vài dặm bỏ tiền ra mà mướn thuyền qua sông hay sao?
Gã cướp kia cười nói:
- Nếu bọn chúng không tới thì làm sao biết được bến bị quan quân chặn?
Từ người mù hai mắt tỏa sáng, vỗ mạnh bả vai của gã thủ hạ kia một chút cười nói:
- Có lý! Chúng ta đi thôi, tìm một nơi nào đó canh chừng!
Bến Nghi Thủy, quan quân đến tuần tra, trong đó có không ít người của Cẩm y Long Đình Vệ giám sát quan quân điều tra dân chúng qua lại. Một gã Long Đình Vệ lơ đãng nhìn lướt qua, vừa lúc bắt gặp nhóm người Từ người mù dắt ngựa đang muốn quay đầu rời khỏi, cho rằng những người này có gì đó không ổn, gã lập tức đi đến trước mặt tên Giáo Úy dẫn đầu nói:
- Đại nhân! Bên kia có mười mấy người nọ thoạt nhìn có vấn đề!
Gã Giáo Úy kia nhìn sang hướng tay chỉ của y, nhìn thấy đám người của Từ người mù lên ngựa muốn bỏ đi.
- Các ngươi đứng lại!
Gã Giáo Úy lập tức quát lớn:
- Quan sai tra án, các ngươi đều dừng lại!
Cả người Từ người mù cứng đờ, mấy tên thủ hạ nhìn về phía y thấp giọng hỏi:
- Từ đại ca, làm sao bây giờ?
Y nhìn lướt qua cách đó không xa, các quan quân cầm cung tên canh giữ ở trên đường có hơn một trăm người, đã giương cung cài tên nhắm ngay bọn họ, nếu ngoan cố đi tiếp chỉ sợ tổn thất không nhỏ. Y cắn răng quyết định dừng lại.
Từ người mù ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nếu bọn họ bắt Chu Nhất Thạch trong tay nhất định có hình vẽ, bọn họ dựa theo đó mà bắt người, chỉ cần không giống như trong hình cũng không thể làm gì chúng ta. Binh khí giấu kỹ, không nên hoảng hốt.
Bọn thủ hạ đều giấu binh khí ở trong cái bao cột một bên yên ngựa. Mọi người xuống ngựa chờ đợi quan quân đến gần. Từ người mù xoay người bày ra một khuôn mặt nịnh nọt cười nói:
- Vị đại nhân này, ngài đang gọi thảo dân?
Giáo Úy Long Đình Vệ nọ lạnh lùng đi tới, cẩn thận liếc nhìn dò xét Từ người mù một cái, lập tức giơ tay tiếp lấy bức hoạ từ tay của một gã cẩm y thị vệ theo bên cạnh, đối chiếu với Từ người mù một chút. Thấy không giống với người trong bức họa, y lạnh giọng ra lệnh:
- Tất cả các ngươi đều bỏ nón ra!
Từ người mù đưa mắt ra hiệu, mọi người đều cởi bỏ nón đội trên đầu xuống lộ ra diện mạo. Giáo Úy Long Đình Vệ kia lần lượt nhìn sang so với bức họa, thấy không giống với người muốn bắt, lại nhìn những người này một chút tuy rằng không giống như dân chúng bình thường, nhưng gã cũng không muốn nhiều chuyện, lập tức tùy tiện hỏi:
- Vì sao các ngươi đã đến đây rồi lại bỏ đi?
Từ người mù tiến tới trước đụng đụng, lấy một túi bạc từ trong ngực ra nhét vào trong tay gã Giáo Úy kia cười ha hả nói:
- Đại nhân, chúng tôi đều là những người bán dạo đến Giang Bắc, gặp đại nhân đang tra án sợ làm trễ nải việc lớn của đại nhân, lại sợ uy nghiêm của đại nhân cho nên mới định quay lại không qua sông nữa, ngài cũng biết hiện tại ở Giang Bắc không yên ổn, chúng tôi cũng sợ ở Nghi Thủy này cũng có bọn giặc nào đó.
Gã Giáo Úy kia nhìn chung quanh một chút, lập tức đem túi bạc cho vào trong tay áo.
- Bán dạo? Cũng không dễ dàng, được rồi, các ngươi muốn qua sông thì đi nhanh bây giờ đi. Triều đình phá án cũng sẽ không tùy tiện oan uổng người tốt.
Từ người mù vui mừng một trận, vội vàng cảm tạ luôn miệng. Gã Giáo Úy kia đang đoán chừng xem trong túi bạc trong tay áo được bao nhiêu, biết không phải là số ít lập tức cười nói:
- Giang Bắc quả thật có chút loạn, trên đường đi các ngươi nhớ cẩn thận!
Gã vỗ vỗ bả vai Từ người mù nói.
Từ người mù vội vàng nói tạ ơn, dẫn người định qua sông. Mới vừa đi tới đầu cầu, chợt nghe từ phía sau gã Giáo Úy kia quát lớn:
- Đứng lại!
Gã Giáo Úy nọ vốn đã thả bọn họ qua sông, có thêm một khoản tiền trong lòng của gã cũng có phần vui vẻ, chỉ có điều đột nhiên cảm giác trên tay có chút gì là lạ, cúi đầu nhìn nhìn, không ngờ phát hiện trên tay đều là máu! Lại nhớ lúc nãy có vỗ bả vai người kia một chút, gã Giáo Úy lập tức sinh lòng cảnh giác!
- Chặn tất cả bọn chúng lại!
Y vừa lớn tiếng la lên, đuổi theo.