Trận ác chiến ở ngoài thành Lê Dương, thanh niên tài tuấn Hàn Thế Ngạc nổi danh cùng thời với Lý Mật vào mấy năm trước bị lão tướng Trần Lăng và Vũ Văn Sĩ Cập liên kết đánh tan. Hàn Thế Ngạc dẫn theo tàn binh bại tướng chạy trối chết. Thành tựu của trận chiến này đã làm cho Vũ Văn Sĩ Cập thành danh. Mặc dù Vũ Văn Sĩ Cập là phò mã, nhưng luận về tài về danh cũng không như Lý Mật và Hàn Thế Ngạc, hành động trực tiếp lần này đã đánh bại Hàn Thế Ngạc đủ để chứng minh gã tuyệt đối không chỉ vì thân phận phò mã mới có tư cách độc lĩnh một quân.
Sau khi Trần Lăng bắt giữ Nguyên Vụ Bản, biết được bọn tặc ở Cự Dã Trạch quận Đông Bình xưng là Yến Vân Trại từng phá được Lê Dương cướp đi rất nhiều lương thực, chủ ý của lão tướng quân là thừa dịp sĩ khí của quân binh đang thịnh mà tiêu diệt bọn tặc Cự Dã Trạch, cũng tránh việc phải đi Đông đô Lạc Dương giao thủ với đám con cháu quyền qúy của Dương Huyền Cảm vừa mới đầu hàng, việc đắc tội với nhiều thế gia như vậy lão hồ ly đã từng lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường như lão đương nhiên không muốn làm.
Chỉ có điều không ngờ phò mã Vũ Văn Sĩ Cập lại dứt khoát cự tuyệt lời đề nghị của y, lý do cũng rất trực tiếp rõ ràng. Gã nói với Trần Lăng:
- Bệ hạ đã phái lão tướng Dương Nghĩa Thần ở sáu quận chiêu mộ thêm người đi đánh giặc, chuyên đảm nhận công việc tiêu diệt bọn giặc ở các quận. Trần Tướng quân, ta và ông vì giải vây Đông đô mà đến, về phần việc tiêu diệt loạn tặc hay là đừng nên nhúng tay được không? Nhưng nếu như lão tướng quân cố ý muốn đi tiêu diệt bọn giặc Cự Dã Trạch này ta cũng không ngăn cản.
Ý tứ của gã thể hiện rất rõ ràng, nếu như ngươi thật sự muốn đánh nhau vậy ngươi cứ việc đi, dù sao ta cũng sẽ không đi theo ngươi.
Người khác không biết Yến Vân Trại là ai nhưng Vũ Văn Sĩ Cập nghe tên là đã có thể đoán được thân phận của những người đó. Buồn cười, giao chiến với ba vạn phủ binh hội đủ thiên thời địa lợi nhân hoà, gã mới không có hứng thú đó.
Nhân mã của thủ hạ Trần Lăng đã luân phiên ác chiến, tổn thất khá lớn, hơn nữa binh lính mỏi mệt, nếu như nhân mã của Vũ Văn Sĩ Cập không hỗ trợ y cũng không dám tuỳ tiện đi trêu chọc bọn giặc Cự Dã Trạch cho nên đành phải bỏ qua việc này. Vũ Văn Sĩ Cập suất quân hội hợp với Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, còn y thì dẫn theo nhân mã truy đuổi Hàn Thế Ngạc ở hướng đông nam.
Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng trên đường xuôi nam đến Giang Đô đã hạ chỉ, con cháu thế gia Dương Huyền Cảm đã đầu hàng đều là bị buộc bất đắc dĩ mới có hành động không khôn ngoan như thế, nếu có thể hoàn toàn tỉnh ngộ thì những tội cũ sẽ bỏ qua.
Cái này chính là năng lực của thế gia, có nhiều thế gia như vậy liên lụy trong đó, cho dù là Đại Tùy Hoàng đế cũng không dám tuỳ tiện giáng tội, chỉ có thể hạ chỉ miễn tội cho các con cháu thế gia đã bị "Bọn giặc mê hoặc" này. Thế cho nên Dương Huyền Cảm mưu phản thoạt nhìn càng giống như là trò khôi hài vừa mới diễn, bắt đầu thì oanh oanh liệt liệt, kết thúc thì đầu voi đuôi chuột. Từ đầu đến cuối, bọn thế gia không có một ai bị liên lụy dù chỉ một chút, nhưng thật ra ở hai bên bờ Hoàng Hà mấy ngàn dặm đất đai đã bị bỏ hoang, hơn một trăm ngàn bách tính đã chết, cả triệu người trôi giạt khắp nơi.
Dương Huyền Cảm ở Hoàng Thiên bắt đầu một ngày tam bại, cuối cùng rơi vào kết cục tan xương nát thịt.
Chỉ có điều trận phản loạn này lại triệt để châm lên mồi lửa khởi nghĩa trong dân chúng, không chỉ là ở hai bên bờ sông Hoàng Hà mà ngay cả ở Giang Nam cũng bắt đầu xuất hiện nghĩa quân giương cao đại kỳ phản Tùy. Thế nhưng toàn thiên hạ hỗn loạn quá mức như vậy dường như cũng không ảnh hưởng đến sự hăng hái của Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng tuần du Giang Đô, cũng không ảnh hưởng đến sự vui sướng của việc chế tạo Long Chu mới của ông ta.
Thậm chí ông ta cũng hoàn toàn không có ý kiến gì đối với vụ án mà Quận thủ Giang Đô là Ngu Sĩ Hồng báo lên. Đối với vụ án gia chủ Chu gia Chu Nhất Thạch phụ trách chế tạo Long Chu cấu kết với phản tặc Dương Huyền Cảm ông ta cũng chỉ tùy tiện nói một câu cẩn thận tra xét, sau đó liền đi lên Long Chu mới xem. Thế cho nên những thứ tốt gì đó mà Ngu Sĩ Hồng chuẩn bị không được dùng. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Ngu Sĩ Hồng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc Dương Quảng xem Long Chu, Chu Bất Sĩ cả gan đi theo phía sau, gã vẫn lo lắng đề phòng bệ hạ hỏi tới, kết quả Dương Quảng từ đầu đến cuối một câu cũng chưa hề hỏi gã.
Dương Quảng vô cùng thích thú sau khi xem xong Long Chu mới, thậm chí còn hạ chỉ thưởng cho các thợ làm Long Chu mới mỗi người mười quan Nhục Hảo, năm mươi cân gạo xát. Nhưng căn bản ông ta đã quên, một ngàn tám trăm thợ thủ công kia đều đã bị xử tử trên đường đi Thủy An. Các quan viên có mặt ở đó cho dù là Ngu Thế Cơ hay là Bùi Củ đều không có một ai nhắc đến chuyện này. Văn Nhất Đao, người tự mình hạ lệnh xử trí những người thợ này cũng không đề cập đến.
Bệ hạ vĩnh viễn là bệ hạ nhân nghĩa thương người, cho nên không thể nói.
Mà tiền và lương thực được ban thưởng kia, đương nhiên cũng sẽ biết tìm được nơi để đi.
Chu Bất Sĩ kiên trì đi theo phía sau cùng, mãi cho đến khi bệ hạ hồi hành cung gã mới lau mồ hôi trên trán, thầm nhủ một tiếng việc đi theo Hoàng đế này thật sự là cực kỳ vất vả, tuy rằng Hoàng Đế Bệ Hạ chưa từng nói với gã một câu nào nhưng bởi vì trong lòng có quỷ (làm chuyện mờ ám), từ đầu đến cuối gã đều lo lắng đề phòng. Thật vất vả mới chờ đến khi chấm dứt, ngay lập tức xin Quận thủ Giang Đô Ngu Sĩ Hồng quay về gia trang. Chỉ có điều mới đi đến nửa đường đã bị cẩm y thị vệ trong cung ngăn lại, nói là trong cung có người muốn gặp gã.
Lần này gần như là hù chết Chu Bất Sĩ, hỏi các Cẩm Y Thị Vệ là ai muốn gặp gã, thế nhưng các thị vệ này căn bản không để ý tới gã, chỉ lạnh lùng bảo gã đi nhanh.
Trong lòng Chu Bất Sĩ tự nhủ lần này hỏng rồi, chẳng lẽ là bệ hạ nhớ ra chuyện gì đó nên còn muốn hỏi chuyện của đại ca?
Gã kinh hồn táng đảm đi theo các Cẩm Y Thị Vệ vào hành cung của Hoàng đế, vòng qua vòng lại bảy tám lần lại đi một quãng rất xa. Đoạn đường này đối với Chu Bất Sĩ mà nói quả thực chính là dày vò, mồ hôi đã khiến cho gã ướt nhẹp toàn thân. Thật vất vả mới tới một tiểu viện, mấy thị vệ nói cho gã biết đi vào là đến nơi.
Chu Bất Sĩ hít vào một hơi thật sâu mà thân mình vẫn run rẩy không thể nào khống chế được, run rẩy đi vào tiểu viện. Bởi vì trong lòng thật sự rất căng thẳng, căn bản là gã không cảm thấy có cái gì không đúng. Hoàng đế sao lại có thể ở trong một viện cô lập hẻo lánh nhỏ bé như thế này?
Chu Bất Sĩ tiến vào cửa sân đã nhìn thấy một nam tử mặc áo gấm đứng ở dưới một gốc cây đào, lúc này đào đã không còn ra quả, cũng không biết nam tử áo gấm kia đang hết sức chuyên chú nhìn cái gì. Người này dáng người cao ráo, tóc dài tuỳ ý rối tung ở sau ót. Y khoanh tay đứng dưới cây đào, hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm trên cây. Cách đó không xa có hai nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh y, dáng dấp của hai người này rất bình thường, về phần diện mạo Chu Bất Sĩ không dám nhìn.
Không phải Hoàng đế?
Thần kinh của Chu Bất Sĩ tê liệt, rồi lại không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm một hơi.