Nhìn thấy bách tính bị kẹt ở chỗ cao không vào được thành, Vũ Độc liền đưa cây sào qua cho bọn họ trèo lên thuyền, thuận tiện chở đi.
Bọn họ di chuyển từ thành môn vào những ngõ hẹp, Đoạn Lĩnh không ngừng hướng về hai bên hô to: “Có ai không? Phát chẩn đây”
Trong một ngõ nhỏ có thanh âm già nua kêu gọi, Đoạn Lĩnh hướng thuyền vào thì thấy là một lão phụ nhân đang ngồi tại sân phơi trên lầu hai, khu vực này cũng đã coi như vùng khá thấp của Giang Châu, nước đã ngập quá lầu hai, chỉ còn dư lại một khoảnh sàn nhà nhỏ hẹp. Lão phụ nhân này nói loại ngôn ngữ rất ít người hiểu, run rẩy hướng về phía bọn họ kêu to.
“Lão bà không sao chứ!” Đoạn Lĩnh hướng về lão phụ nhân hỏi.
Vũ Độc nhận ra lão phụ nhân kia, khẽ nhíu mày, mà lão phụ nhân cũng nhận ra Vũ Độc, mỉm cười với hắn. Vũ Độc liền cắm sào neo thuyền lại một bên, tự mình nhảy sang sân phơi đem lão bà cõng lên thuyền. lão bà vô cùng cảm kích, vươn tay muốn chạm vào trán Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh liền cúi đầu để bà chạm vào, Mục Khánh hướng về bà mỉm cười, lão phụ nhân lại đưa tay qua chạm vào trán y.
Vừa rồi lúc bọn họ đi ngang qua ‘thiên hạ đệ nhất mỳ’ thì ông chủ đã nhận bột mỳ từ Hắc giáp quân, lại tặng cho bọn họ một hộp bánh nếp trái cây. Mục Khánh liền cầm hộp bánh ra đưa cho lão phụ nhân ăn.
“Nhà bà bị ngập rồi.” Vũ Độc nói, “Phải để Hắc giáp quân nhanh chóng sắp xếp bà đến nơi cao tạm trú, không nên mang theo bà đi khắp nơi như vậy.”
“Bà là người Tiên Ti?” Đoạn Lĩnh nhìn về phía lão phụ nhân, từ khẩu âm y có thể nhận ra bà đang nói tiếng Tiên Ti. Thật ra y cũng chỉ có thể nghe hiểu một chút tiếng ngôn ngữ này, bao gồm mấy từ đơn giản như ‘tạ ơn’ và ‘đến đây’, còn lại cũng không thành thạo quá nhiều.
Thương Lưu Quân lại không rõ ràng lắm, chỉ nhìn về phía Đoạn Lĩnh, nói: “Ngươi đến cùng biết bao nhiêu ngôn ngữ?”
“Trước kia theo phụ thân vào nam ra bắc.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Đại khái đều biết một chút.”
Lúc bọn họ lui khỏi con ngõ thì một khối thuyền tam bản xẹt qua, người đang chống thuyền vóc dáng thon dài, đón gió mà đứng, trên lưng đeo kiếm, chính là Lang Tuấn Hiệp.
Đoạn Lĩnh trong lúc vô ý cùng Lang Tuấn Hiệp đối mặt với nhau, theo bản năng muốn lui lại vài bước, Vũ Độc lại nhanh chóng khoác tay lên vai Đoạn Lĩnh, giúp y đứng thẳng người..
“Ô Lạc Hầu Mục!” Mục Khánh gọi.
Lang Tuấn Hiệp từ xa hướng bọn họ chắp tay, lại phân phó thủ hạ phía sau vài câu rồi chống thuyền đến gần. Lang Tuấn Hiệp dùng tiếng Tiên Ti nói mấy lời với lão phụ nhân kia, lão phụ nhân cũng lớn tiếng đáp trả, tươi cười rạng rỡ.
“Y vừa nói gì?” Vũ Độc hỏi Đoạn Lĩnh.
“Ta tới đón người.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói, “Dời đi nơi khác không bị lũ lụt uy hiếp.”
“Cám ơn các ngươi.” Lang Tuấn Hiệp mặt mũi lạnh nhạt nói, tiến đến khom người vươn tay, lão phụ nhân lại nhìn về phía đám người Đoạn Lĩnh gật đầu, nắm lấy tay Lang Tuấn Hiệp. Lang Tuấn Hiệp cõng bà lên lưng, nhảy qua thuyền tam bản rời đi, lúc lướt qua còn thoáng xoay người lại nhìn Đoạn Lĩnh.
Một khắc khi chiếc thuyền tam bản nọ rời đi, trong lòng Đoạn Lĩnh chợt dâng lên một cổ tư vị không thể gọi tên, chỉ là vẫn e ngại sự có mặt của Thương Lưu Quân và Mục Khánh nên không tiện hỏi nhiều. Một lát sau, bọn họ đã trở về nơi hội họp cùng Hắc giáp quân, lương thực của bọn họ đều đã phát xong, mặc dù không nhiều lắm thế nhưng ít ra cũng có thể chống đỡ một hai hôm nữa.
“Chúng ta lại chia ra thêm lần nữa.” Đoạn Lĩnh quay sang Mục Khánh nói, “Tiền cũng đã dùng không sai biệt lắm, bây giờ chỉ là đi xung quanh nhìn, có thể cứu được ai thì cứu.”
Mục Khánh hẹn với Đoạn Lĩnh đến giờ dậu hồi phủ dùng cơm tối, hắn cùng với Thương Lưu Quân nhảy lên một chiếc thuyền khác, chậm rãi tách ra. Hiện tại chỉ còn hai người Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh, Vũ Độc chống thuyền lướt qua ngọn sóng lần nữa rời thành. Sau khi bọn họ vượt qua tường vây, nước ở nơi này cũng không đục ngầu xám xịt như trong thành mà có hiện lên đôi chút lục sắc.
Lúc này Đoạn Lĩnh lại hỏi Vũ Độc: “Vị kia bà bà là ai?”
“Tộc nhân của y.” Vũ Độc đáp, “Người Tiên Ti. Ngươi xem, chỗ đó có con chó, muốn cứu không?”
Trên mặt sông thấp thoáng một điểm trắng lúc chìm lúc nổi, là một con chó đang không ngừng đạp nước, Đoạn Lĩnh hướng về phía nó huýt sáo một tiếng, con chó kia liền nhắm mắt nhắm mũi bơi về phía bọn họ. Lúc nhảy được lên thuyền liền lắc mình giũ lông, khiến nước bắn lên khắp người Đoạn Lĩnh và Vũ Độc, Vũ Độc mắng một câu, nhấc chân muốn đạp nó trở về mặt nước, bạch cầu vội vàng trốn ở sau lưng Đoạn Lĩnh, để lộ đầu lưỡi ngẩng đầu nhìn Vũ Độc.
Một con chó rơi xuống nước, Đoạn Lĩnh vỗ vỗ đầu của nó, con chó liền rất thức thời nằm xuống, vùi vào bên người Đoạn Lĩnh.
Trên thuyền còn có một con chim, phía góc có một con mèo làm ổ, hai con thỏ, đều là ven đường thuận tiện cứu lên, đợi đến tối về liền đưa vào phủ Thừa tướng.
Vũ Độc khoanh chân ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lão bà bà đó gọi là Phí Liên thị, con gái của bà đã từng có hôn ước với Ô Lạc Hầu Mục. Năm đó Triệu Khuê tướng quân phái người đến cố hương của Ô Lạc Hầu Mục, dừng lại trong thôn nghe ngóng thật lâu, cuối cùng là mang lão bà kia trở về.”
“Cho đến bây giờ ta vẫn không nghe y đề cập đến.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Triệu tướng quân chính là dùng Phí Liên thị áp chế Ô Lạc Hầu Mục.” Vũ Độc nói với Đoạn Lĩnh, “Muốn y quay lại Thượng kinh lấy đầu của ngươi.”
Đoạn Lĩnh nhớ lại hôm đó ở Thượng kinh vào thời khắc Lang Tuấn Hiệp đột ngột xuất hiện kia.
“Sau lại tự nhiên là không giết thành công.” Vũ Độc nói tiếp.
Đoạn Lĩnh gật đầu, lẩm bẩm nói: “Nguyên lai là như vậy.”
Đoạn Lĩnh chưa kịp ngẫm nghĩ tiếp thì từ đằng xa đã có một người chống thuyền đến, hô to: “Là ai?! Mau đến giúp một tay! Có đại phu sao? Mau tìm đại phu!”
Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, không đợi Đoạn Lĩnh lên tiếng Vũ Độc đã chống thuyền về phía bên đó. Người trên thuyền tựa hồ là bách tính phụ cận Giang Châu, đối phương còn chở theo một gã sĩ binh mặc áo giáp của Chinh Bắc quân, chỉ là giáp trụ đều đã rách nát, cả người nằm gục trên mạn thuyền, tựa hồ bị bệnh không nhẹ.
“Hắn làm sao vậy?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Chính là bị bệnh, ngươi là ai?” Người triêu Đoạn Lĩnh hỏi.
Đoạn Lĩnh vội vàng bắt mạch cho binh sĩ kia, đối phương chính là đang sốt cao dẫn đến thần trí không rõ. Dựa theo lời của ngươi chèo thuyền thì binh sĩ này là một lính truyền tin đến từ phương bắc, cầm theo một phong thư của Nghiệp thành, sự tình liên quan trọng đại, phải trình lên hoạt động, thế nhưng người này trên đường tựa hồ đã ăn gió nằm sương vất vả kiệt sức, vừa vặn gặp phải mấy ngày mưa to xối xả tại Giang Nam nên liền nhiễm phong hàn, sốt cao không ngừng, cuối cùng còn ngất đi.
————————-
Sau khi tạnh mưa, Giang Châu chính thức nhập hạ, ánh mặt trời thiêu đốt nước lũ đục ngầu trên đoạn đường bên ngoài cửa cung, ve sầu ra ra không ngừng khiến người ta tâm phiền ý loạn. Trong Đông cung, lúc nào cũng giống như có một hương vị ẩm ướt không thể xua đi, giống như có cái gì đó đang mốc meo mục rữa.
“Ở Giang Châu không có khả năng động thủ với y lần nữa.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Chỉ cần không thể tránh đi tầm nhìn của Vũ Độc và Thương Lưu Quân ngươi liền không làm gì được y. Hơn nữa, nếu y bí quá hóa liều Bệ hạ nhất định sẽ khởi nghi. Ta chỉ nói một câu như vậy, nếu ngươi không tin cũng có thể phái ảnh đội đi thử một chút, đợi đến khi bị Vũ Độc giết đến thây phơi đầy đất, kinh động toàn triều thì cũng thuận tiện cho y chứng minh thân phận.”
Thái Diêm quát: “Lang Tuấn Hiệp, ngươi đang gạt ta.”
Lang Tuấn Hiệp trầm ngâm không nói, thản nhiên uống trà.
Thái Diêm: “Ngươi muốn giết một người có rất nhiều biện pháp, ta không tin ngươi thật thúc thủ vô sách. Đêm hôm đó, ngươi vốn là không muốn giết y có phải không?”
Lang Tuấn Hiệp vẫn không trả lời.
“Ngươi nói chuyện đi!” Thái Diêm giận tím mặt, gần như mất khống chế quát.
“Phải.” Lang Tuấn Hiệp rốt cục mở miệng.
Thái Diêm thở hổn hển hệt như một con cá bị phơi nắng đến gần chết, hắn run rẩy nói: “Tốt… ngươi… ta đã biết… ngươi vẫn một mực gạt ta…”
“Muốn giải quyết hết mọi chuyện.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Chỉ có một biện pháp, ta không tin Phùng Đạc thật không nghĩ ra biện pháp này.”
Thái Diêm đột nhiên phảng phất nhìn thấy chút hy vọng, run giọng nói: “Phải làm thế nào? Nói cho ta biết, làm như thế nào?”
Lang Tuấn Hiệp lại hướng về phía Thái Diêm nhướn mày, đáp: “Thái tử Điện hạ, ngài nên đi xem bách tính của người rồi. Lúc nãy ta vừa dạo qua đường chính của kinh thành, nhìn thấy Thái tử một quốc gia cùng với nhi tử Thái tử đang ở bên ngoài, chạy khắp nơi cứu người, còn đưa thức ăn cho bách tính.”
Thái Diêm ngẩn người tại chỗ, Lang Tuấn Hiệp nho nhã lễ độ gật đầu với hắn một cái, vừa vặn đúng lúc này Trịnh Ngạn lại xuất hiện.
“Bệ hạ truyền Thái tử đến thiên điện nghị sự.” Trịnh Ngạn nói, “Nghiệp thành có quân tình khẩn cấp đưa tới.”
Đây là lần thứ ba Lý Diễn Thu gặp được ‘Vương Sơn’ rồi.
Ngự y đang giúp binh lính kia chẩn mạch, chúng thần ồn ào tranh luận. Đêm qua Lý Diễn Thu vẫn không ngon giấc, lúc này lại bị làm cho đau đầu, ánh mặt trời từ ngoại điện chiếu vào ánh thành một vùng chói lóa.
Ngay dưới vùng chói đó, Đoạn Lĩnh đang đứng sau Vũ Độc tò mò nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy trường hợp này, tuy rằng văn võ bá quan không toàn bộ có mặt, thế nhưng lục bộ Thượng thư cũng đã đến hơn phân nửa. Ngự y vẫn chăm chú châm cứu cho binh sỹ, mà Vũ Độc lại ngồi yên một bên quan sát.
Lúc nãy khi đưa binh sỹ vào trong, trong lúc hôn mê y đã lẩm bẩm mấy câu, Vũ Độc vội vàng dàn xếp mọi chuyện nên không nghe rõ được, chỉ có Đoạn Lĩnh là thông suốt từ đầu đến cuối. Sau khi Mục Khoáng Đạt nghe xong liền phân phó Đoạn Lĩnh lưu lại, nếu binh sĩ kia không tỉnh được thì cũng có thể thuận tiện lặp lại một lần.
Lúc Thái Diêm xuất hiện, triều thần đều yên lặng một thoáng.
“Nói đi.” Lý Diễn Thu phân phó.
Đoạn Lĩnh tiến lên, thăm dò chạm vào trán binh lính kia —— nóng như đổ lửa.
“Bệ hạ, Điện hạ.” Đoạn Lĩnh nói, “Các vị đại nhân, vị binh sĩ này là quan quân trấn thủ Nghiệp thành, từ phương bắc mang theo quân tình khẩn cấp một đường chạy về bẩm báo triều đình.”
Tạ Hựu hỏi: “Nói cái gì?”
Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn Thái Diêm ở cạnh ngự tọa, ánh mặt trời chiếu rọi gương mặt Thái Diêm rõ ràng từng góc cạnh.
“Vừa rồi người này trong lúc mê sảng chỉ không ngừng lặp lại mấy câu, dựa theo thảo dân suy đoán, một tháng trước người Nguyên đã liên tục tấn công ngoại vi Nghiệp thành, còn phát động dạ tập, quân ta đại bại.” Đoạn Lĩnh nói, “Hồ tướng quân lừng lẫy tuẫn thành, Lữ đại nhân bị lạc trong loạn quân, không rõ tung tích.”
Mọi người liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, Mục Khoáng Đạt trầm ngâm chốc lát, hướng về phía Lý Diễn Thu nói: “Việc này hẳn là có liên quan đến sự kiện sứ thần lần trước lúc đó người Nguyên đưa ra điều kiện đem hai trăm dặm bên ngoài Ngọc Bích quan để đổi về hai thành Hà Gian và Nghiệp. Hôm nay xem ra, ngày đó bọn họ tay không mà về lại nảy ra ý tưởng chiếm đoạt.”
Một lão thần tiến lên nói: “Bệ hạ, chủ lực của Chinh Bắc quân là dùng để trấn thủ Ngọc Bích quan, không thể điều đi trợ giúp Nghiệp thành và Hà Giang thành. Huống chi đầu xuân năm nay nước ta đã giải trừ quân bị theo quy mô lớn, Giang nam lại tao ngộ thủy tai nghiêm trọng, chi bằng tăng mạnh quân lực địa phương.”
Thái Diêm nói: “Hà Giang, Nghiệp thành chính là trọng trấn của Đại Trần ta tại bắc Phương, tây giáp lãnh thổ Liêu quốc, bắc có đường biên Nguyên quốc, tuyệt đối không thể mất. Vì sao biên quan xảy ra chuyện lớn như vậy hiện tại mới có người bẩm báo?!”
Mọi người nhất thời trầm mặc, Đoạn Lĩnh liếc nhìn lão thần kia, Mục Khoáng Đạt chủ động bước lên, nói: “Ý tứ của Oa Khoát Đài vốn không phải tại lưỡng thành, vị trí Nghiệp thành ngoại trừ có trường thành thì mặc dù là kinh thương vãng lai đều không phồn thịnh, chỉ là vừa đủ tự cấp tự túc. Đầu năm nay lúc giải trừ quân bị, Thái thú Nghiệp thành là Lữ Chất dân công văn lên cũng không thấy có dị động gì, hơn phân nửa là do người Nguyên cải biến kế hoạch, lâm thời điều động quân đội muốn một lần lấy được cả hai thành. Vương Sơn, người đưa thư còn nói những gì?”
Đoạn Lĩnh lắc đầu, đáp: “Trong lúc mê sảng chỉ nói ra như vậy, chỉ bằng cứu tỉnh hắn, đợi sau khi hắn tỉnh táo lại hỏi thêm tin tức.”
Triều thần phần lớn đều là người thông minh, chỉ từ hai câu này liền có thể tiến hành tính toán, hoàn nguyên tình huống lúc đó —— Nguyên quân dùng một chiêu tập kích bất ngờ, dự định tốc chiến tốc thắng mà phát động công kích với Nghiệp thành, Thái Thú cùng thủ quân liều mạng chống đỡ, cuối cùng một người tận trung báo quốc, một người tung tích không rõ, hẳn là bị bắt về làm tù binh.
“Lúc này còn có bao nhiêu binh lính?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Từ thất tịch năm ngoái.” Tô Phiệt tiến lên, khom người nói, “Quân phí biên quan đại quy mô cắt giảm, đến đầu xuân năm nay quân lương chỉ có thể chi trì ba nghìn binh tướng.. Nghiệp thành hai nghìn người, Hà Giang một nghìn người.”
Quân lương cho ba nghìn người, trải qua bóc lột cắt xén cùng với cả đám người không tên được nuôi trong phủ Thái thú và Tướng quân cũng phải trích từ đó ra, cuối cùng có thể nuôi sống trên dưới hai nghìn người, thật đúng là không đủ trấn thủ. Mùa thu năm ngoái Lý Diễn Thu đại xá thiên hạ, đầu xuân năm nay truyền lệnh giải giáp quy điền, Chinh Bắc quân năm vạn biên chế chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi tản đi ba vạn người, hiện tại muốn phái quân viện trợ thật sự có lòng không có sức.
“Lữ Chất hẳn vẫn chưa chết.” Lý Diễn Thu vân đạm phong khinh nói, “Nếu trẫm là người Nguyên sẽ không hạ thủ giết lão, vừa lúc dùng để dao động quân tâm Nghiệp thành, tra vấn cơ mật biên quan.”
Mọi người trầm mặc, Lý Diễn Thu còn nói: “Việc này đã trì hoãn nhiều ngày như vậy, thế thì cho dù lại trì hoãn thêm một ngày biên quan cũng không đến mức lập tức tan vỡ. Trước hết cứ như vậy đã, sau đó sẽ bàn lại.”
Lý Diễn Thu đứng dậy, quần thần liền tản đi, Thái Diêm thậm chí không thèm liếc nhìn Đoạn Lĩnh.
Sau khi văn võ triều thần rời đi, đám người Mục Khoáng Đạt cùng Tạ Hựu lập tức hướng về Ngự thư phòng cùng Lý Diễn Thu bàn định kế hoạch. Mọi người đều vô cùng sốt ruột, quả đúng là loạn trong giặc ngoài cùng tới một lượt. Chỉ còn lại tên sĩ binh đang sốt cao kia vẫn còn nằm trên đại điện thở dốc, Đoạn Lĩnh đành phải để Vũ Độc cõng hắn lên mang ra khỏi cung.
Theo đạo lý, người này phải giao cho binh bộ, thế nhưng trong thành tao ngộ thủy tai, nha môn các bộ ốc còn không mang nổi mình ốc, tên sĩ binh này lại lâm bệnh rất nặng, nếu trở về binh bộ chỉ sợ sẽ chết vì không người chiếu khán.
“Đưa hắn về chữa bệnh, có được không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Được.” Vũ Độc đặt binh sĩ kia lên thuyền, nước đã dần dần rút đi, chỉ là không nhanh chóng như lúc dâng lên.