Ngày hôm nay thật sự là dài dằng dặc, sáng sớm vừa nhập thành, chạng vạng lại vào cung, đến đêm thì làm bài thi. Bất tri bất giác đã đến canh tư.
Lý Diễn Thu càng là uể oải, lúc lâm triều y phải cùng đám quan lại đấu trí đấu dũng, bãi triều lại chịu giằng co trọn một ngày đêm, mệt mỏi dựa vào bình phong, những người có mặt liền an tĩnh ngậm miệng, ai cũng không dám lên tiếng.
Bên ngoài bắt đầu hạ vũ, cơn mưa này rơi đến tối tăm trời đất, tiếng gió lùa qua cửa sổ rít lên từng hồi.
“Thanh âm gì đó?” Lý Diễn Thu xoa xoa mi tâm, chậm rãi nói.
“Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió, ngựa sắt băng sông mộng vấn vương[1].” Đoạn Lĩnh đáp.
Lý Diễn Thu không nhịn được bật cười, thản nhiên thở dài.
Đoạn Lĩnh biết, Lý Diễn Thu đã hỏi Đoạn Lĩnh lai lịch, thân thế, niên kỷ, hôn ước… của y, nhất thời thật sự không nảy sinh được vấn đề khác.
“Quyển trục là ngươi làm?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Dạ, bệ hạ.” Đoạn Lĩnh đáp, trong lòng lại nói, hẳn là do y viết, nếu không còn có ai giúp y làm bài đâu chứ.
“Văn chương của ngươi làm ta nhớ tới một người.” Lý Diễn Thu nói.
“Là bằng hữu của Bệ hạ sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Lý Diễn Thu đáp: “Hắn tích tự như kim, chưa bao giờ viết văn, bất quá có mấy câu hắn cũng đã từng nói. Ví dụ như ‘Hành vu đại đạo, duy thi thị úy’.”
Đoạn Lĩnh biết, lúc này mặt đù đã định đô Giang Châu thế nhưng thời cuộc vẫn vô cùng hỗn loạn, chỉ cần lơ là một chút thì cơ nghiệp đã tích lũy nhiều năm của Đại Trần đều có thể đổ sông đổ biển. Áp lực trên vai Lý Diễn Thu lúc này thật sự quá nặng, sức ép của cả một quốc gia đều đè lên cơ thể ốm yếu của y. Dưới tình huống này mà xem, sự tồn tại của Mục Khoáng Đạt đúng là chén thuốc ninh thần của Lý gia.
Nội có lương tướng mà ngoại vô dũng tướng, mảnh giang sơn trước mắt này gặp gian nan nhất vẫn là ở phương diện đối ngoại. Đoạn Lĩnh tin tưởng Mục Khoáng Đạt có năng lực ổn định thế cục, chỉ cần cho y nhiều lắm là ba năm, Giang Châu sẽ vững vàng tập quyền vào tay trung ương. Về phần người nắm quyền cuối cùng lại là Mục gia hay Lý gia liền không xác định.
“Đương kim thiên hạ thịnh thế thái bình.” Đoạn Lĩnh đáp, “Bệ hạ khinh lao bạc thuế, bách tính chờ mong an cư lạc nghiệp. Tuy rằng nhất thời có lũ lụt thế nhưng khẳng định không ảnh hưởng lâu dài, xin Bệ hạ không cần lo lắng.”
“Không sai.” Lý Diễn Thu đáp, “Mối họa lớn nhất vẫn chính là phương Bắc.”
Lý Diễn Thu ném quyển trục của Đoạn Lĩnh qua một bên, lại nói: “Ánh sáng của minh châu thủy chung không thể che lấp. Bài thi của khanh trẫm đã duyệt qua, vì để công bình sẽ giao lại cho quan chấm thi bình giải trước, cũng là để chế phục thiên hạ. Trẫm đã hỏi xong, khanh cứ lui ra đi, thuận tiện gọi Vũ Độc tiến vào.”
Đoạn Lĩnh đẩy cửa bước ra ngoài, tuy rằng chỉ có vài câu đối thoại ngắn ngủi, thế nhưng không biết tại sao lại khiến trái tim y bình tĩnh dị thường. Lần gặp mặt này phảng phất đã khiến y an định lại, hai huynh đệ thúc phụ và phụ thân phảng phất đều có bản lĩnh kỳ lạ của riêng mình, vô luận trời long đất lở đều có thể đạm nhiên ngồi nhìn. Chỉ cần đi theo bên người của họ, cho dù bầu trời có sụp xuống cũng không có gì đáng sợ.
Vũ Độc vẫn đối diện cùng Đoạn Lĩnh, sau đó đẩy cửa vào Ngự thư phòng. Đoạn Lĩnh đứng bên ngoài chờ đợi, thuận tiện liếc mắt nhìn Trịnh Ngạn, Trịnh Ngạn giống như đang có điều suy nghĩ ngẩn đầu nhìn mưa rơi tí tách trên hành lang. Cả tâm thần của Đoạn Lĩnh đều đặt trên người Vũ Độc trong Ngự thư phòng, thanh âm của Lý Diễn Thu không lớn, phảng phất như đang phân phó điều gì đó, mà Vũ Độc thỉnh thoảng chỉ thấp giọng đáp một tiếng ‘Dạ’. Cuộc trò chuyện này cũng không kéo dài bao lâu, Lý Diễn Thu rất nhanh đã nói: “Khanh lui ra đi.”
Vũ Độc ra khỏi Ngự thư phòng, gật đầu với Trịnh Ngạn rồi mang theo Đoạn Lĩnh rời đi.
“Người hỏi ngươi những gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc đứng ở trong hành lang, lấy áo tơi ra giúp Đoạn Lĩnh mặc vào, đáp: “Người hỏi ta, đã tìm được manh mối về Trấn Sơn Hà chưa…”
Bất chợt Vũ Độc dừng miệng, trong sát na liền quay đầu như phát hiện gì đó.
“Đi.” Vũ Độc nói.
Vũ Độc nắm tay Đoạn Lĩnh, cùng y bước khỏi Ngự hoa viên, đi vài bước liền chuyển sang một khu đình viện khác, len qua đường mòn nhỏ hẹp giữa hai tòa kiến trúc. Có lúc hắn để Đoạn Lĩnh đi ở bên cạnh, có lúc thì che Đoạn Lĩnh ở sau lưng, lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn lên hai bên đầu tường.
Lúc này, ngay cả Đoạn Lĩnh cũng nhìn thấy một bóng người lẫn khuất trên đầu tường ngăn.
Đợi đến khi ra khỏi Hoàng cung thì mưa đã nặng hạt, nước cũng ngập đến gần gối của Bôn Tiêu, Vũ Độc trước hết đặt Đoạn Lĩnh lên ngựa lại quay đầu dùng lưng ngăn trở tầm bắn từ vị trí cao nhất trên tường thành Hoàng cung.
“Giá!” Vũ Độc run dây cương, Bôn Tiêu xé nước tiến lên, như một con thuyền cắt đôi hắc ám thông qua bỉ ngạn.
Tướng phủ vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng, bọn họ trở về ngày đầu tiên liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, cả hai ướt đẫm bước vào phòng, nước đã ngập qua bậc cửa. Hôm nay bọn họ cũng xem như chưa chân chính về đến nhà, Đoạn Lĩnh vốn có chút gà gật, vừa nhìn thấy tình cảnh này trong nháy mắt liền tỉnh táo rồi.
Trong chuồng của Bôn Tiêu đã không còn chỗ để nằm xuống, cũng không thể ngủ, đành phải cứ đứng như vậy.
Vũ Độc tiến lên sắp xếp hành lý, Đoạn Lĩnh hỏi: “Vừa rồi là ai theo dõi chúng ta?”
“Ảnh đội.” Vũ Độc đáp, “Quá lớn mật rồi, nếu không phải gặp mưa lại đang cùng đi với ngươi, ta nhất định phải khiến bọn họ đẹp mặt.”
Đoạn Lĩnh biết, Thái Diêm đã bắt đầu nghĩ cách đối phó y, ngày hôm nay chỉ là theo dõi, có thể là muốn thám thính hư thực của bọn họ, kế tiếp nói không chừng sẽ áp dụng thủ đoạn to gan lớn mật.
“Bệ hạ đã nói gì với ngươi?” Vũ Độc hỏi.
Đoạn Lĩnh đáp: “Cũng không nói gì, chỉ là sơ lược hỏi vài câu, không minh bạch.”
Đoạn Lĩnh kể tường tận cho Vũ Độc, lại hỏi: “Sau đó hai người lại nói gì trong Ngự thư phòng?”
“Y nói.” Vũ Độc đáp, “Y bỗng nhiên thay đổi chủ ý.”
“Cái gì?!” Đoạn Lĩnh kinh ngạc hỏi.
Vũ Độc lại nói: “Y bảo ta muốn làm gì thì cứ làm đó, nếu đã không muốn nhập Đông cung thì vẫn cứ ở cùng người như trước, y sẽ giúp ta giải quyết. Qua vài ngày đợi thủy tai kết thúc, y còn có chuyện phái ta đi làm. Ta đoán, y muốn bảo ta đi tìm Trấn Sơn Hà.”
“Có đầu mối sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.
Vũ Độc lắc đầu: “Vì vậy ta mới hỏi ngươi lúc đó đã nói gì với y.”
“Ta không nói gì cả.” Đoạn Lĩnh cau mày suy tư.
“Vậy kỳ quái.” Vũ Độc tiến lên dùng hai tay nhấc bổng cái giường, lại bảo Đoạn Lĩnh, “Tìm ít gạch lót dới chân giường, cao một chút buổi tối cũng ngủ ngon giấc hơn.”
Đoạn Lĩnh lập tức chèn chân giường lên cao, đây là lần đầu tiên trong đời y sinh hoạt trong lũ lụt, cũng không biết cần làm những gì, chỉ có thể cùng Vũ Độc ngồi trên giường không dám lộn xộn, rất sợ sẽ khiến giường rơi vào trong nước.
“Ta mệt mỏi.” Đoạn Lĩnh nói.
“Ngủ đi.” Vũ Độc thản nhiên, “Buổi tối cẩn thận một chút, đừng cử động.”
Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, chỉ phải cẩn thận nằm xuống.
“Ngày mai làm sao bây giờ?”
Đoạn Lĩnh ôm lấy Vũ Độc, dựa vào vai y lẩm bẩm.
Nhân sinh của y tràn ngập hung hiểm không thể gọi tên, Mục Khoáng Đạt, Lý Diễn Thu, Thái Diêm… rất nhiều chuyện, rất nhiều người dệt thành một tấm lưới phức tạp rắc rối, khiến y mãi vẫn không thể giải thoát, chỉ sợ rút dây động rừng. Vừa phải ăn nói với Mục Khoáng Đạt, vừa phải đề phòng tính toán của Thái Diêm, muốn đi gặp Lý Diễn Thu chứng minh thân phận cũng bị không ít nan đề vắt ngang trước mặt, giống như một tường thành sừng sững không thể lay động.
“Cái gì cũng đừng nghĩ.” Vũ Độc nói, “Ngủ đi.”
Sáng hôm sau, lúc thái dương ló dạng thì mưa đã tạnh, Giang Châu vẫn chịu nạn lũ lụt, hiện tại không chỉ có Giang Châu, ngay cả mực nước tại khu vực Trường Giang cũng đã tăng vọt.
“Rời giường!” Vũ Độc hô to.
Đoạn Lĩnh vừa mở mắt ra đã thấy trước giường có vài tấm ván gỗ được bắt trên mấy viên gạch, kéo dài thẳng đến sau bức tường trong viện, cong thành một đường ngoặt ra khỏi cửa, tựa hồ là một bến tàu nho nhỏ.
Đoạn Lĩnh liền nở nụ cười, mặt trời vừa lên cao, Vũ Độc cũng không biết đã âm thầm làm nhiều việc như vậy từ lúc nào. Y mặc ngoại bào lên, thắt tốt dây lưng, cẩn thận rụt rè men theo tấm ván gỗ ra ngoài, ở trước cửa lớn có một cái thuyền nhỏ đậu vắt ngang, trên thuyền còn có một bếp lò đang đun nước sôi.
Đoạn Lĩnh ngồi lên trên thuyền, Vũ Độc giúp y chải đầu búi tóc, nói: “Mang ngươi đi chơi, đi —— “
“Chờ một chút đã!” Sự phiền não đêm qua đều bị Đoạn Lĩnh ném ra sau đầu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nảy ra chủ ý.
———————
Đây là nạn hồng thủy trăm năm khó gặp, lại phát sinh ngay mùa xuân đầu tiên triều đình dời đô, thật sự là triệu bất tường. Trong thành vẫn có tiếng nghị luận ầm ỹ, lòng người bàng hoàng. Chỉ là khu vực Hoàng cung được xây trên một gò cao, lần này không bị ảnh hưởng gì.
Sáng sớm khi Thái Diêm vừa thức dậy, chuyện đầu tiên là truyền Phùng Đạc, sau khi nghe bẩm báo xong thì sắc mặt tức giận.
“Y lưu lại trong Ngự thư phòng bao lâu?” Thái Diêm hỏi.
“Không được một chung trà.” Phùng Đạc đáp, “Sau các huynh đệ muốn tiếp tục tiếp cận lại bị Vũ Độc phát hiện, chỉ đành trước hết lui lại.”
“Quyển trục đâu?” Thái Diêm rung giọng hỏi.
“Vẫn còn trong Ngự thư phòng.” Phùng Đạc nói, “Bệ hạ đã xem qua rồi. Điện hạ, bây giờ bất kể người có làm gì cũng là vô dụng, tối qua Bệ hạ đã truyền lệnh cho Quốc Tử Giám suốt đêm chấm bài, sáng hôm nay bắt đầu xếp hạng. Lý do chính là hồng thủy lan tràn không tiện trì hoãn, xế chiều hôm nay liền yết bảng, ngày mai triệu tập thi đình.”
“Nhanh như vậy?!” Thái Diêm khó có thể tin nói.
Phùng Đạc nói: “Đợi đến sau khi thi đình, nếu chúng ta ra tay… liền xem như tru diệt mệnh quan triều đình rồi. Điện hạ?”
Thái Diêm tóc tai rối bời trốn ở trong điện, không kềm được thở dốc.
“Truyền Ô Lạc Hầu Mục.” Cuối cùng Thái Diêm nói, “Ngươi lui ra đi.”
—————————–
“Mục Khánh ——!”
Đoạn Lĩnh ngồi ở mũi thuyền, hướng về phía hẻm nhỏ sau phủ Thừa tướng hét to, Vũ Độc thì đang đứng ở đuôi thuyền chèo chống phương tiện nho nhỏ của bọn họ.
Mục Khánh từ cửa sổ lầu hai ló đầu ra, nhìn thấy là Đoạn Lĩnh, hơn nữa tựa hồ còn có trò vui liền hoan hô một tiếng, nhanh chóng xuống lầu.
“Mang ít tiền theo!” Đoạn Lĩnh hô, “Mang nhiều vào!”
“Cần nhiều ít?!” Mục Khánh nói.
“Một trăm đi!” Đoạn Lĩnh nói, “Ta có thủ dụ của phụ thân ngươi, trước hết đi lĩnh đồ vật!”
Thương Lưu Quân ném một túi bạc ra, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng rơi vào trên thuyền, cùng với tiền để dành của Vũ Độc và Đoạn Lĩnh, tổng cộng có hai trăm hai mươi hai lượng bạc trắng, bốn mươi lượng hoàng kim.
Ba người ngồi lên thuyền, Vũ Độc điểm mạnh cây sào, thuyền nhỏ liền quẹo ra đường lớn hướng về phía thành nam. Bách tính Giang Châu tìm vui trong tai nạn, đều tự đắp hàng quán trên lầu hai, tiếp tục duy trì việc buôn bán, còn có không ít người tìm không được thuyền liền trực tiếp ngồi trong thùng gỗ lớn đạp nước qua lại.
Giang Châu chỉ trong một đêm liền thành thủy thành, Đoạn Lĩnh nhịn không được buồn cười, Mục Khánh càng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hưng phấn không thôi. Vũ Độc đầu tiên là chống thuyền đến bên ngoài trụ sở của Hắc giáp quân, thấy Tạ Hựu đang đứng ở đầu thuyền, tự mình theo gió đạp sóng ra ngoài tuần thành.
“Tạ tướng quân.” Đoạn Lĩnh đưa thủ dụ của phủ Thừa tướng ra, nói, “Xin ký một chữ, tùy cơ ứng biến.”
Sáng hôm nay, Đoạn Lĩnh trước hết đi bái kiến Mục Khoáng Đạt xin một phần thủ dụ của Thừa tướng, dùng để thuyên chuyển lương mễ trong thành tạm thời cứu chẩn thiên tai, lại mang theo không ít tiền ra, dự định nếu không đủ lương thực liền dùng tiền mua, việc này lại tranh thủ được cái gật đầu của Tạ Hựu.
Có Mục Khánh ở đây liền giống như có một tấm lệnh bài sống. Tạ Hựu liếc nhìn Đoạn Lĩnh một chút lại nhìn hai đại thích khách đi theo phía sau y, lại có công tử phủ Thừa tướng… vì vậy liền ký cho y một chữ. Giang Châu quân đồng ý cho bọn họ mượn mười chiếc thuyền nhỏ để thuyên chuyển lương thực.
Vì vậy Đoạn Lĩnh liền dẫn theo mười chiếc thuyền có mui của Hắc giáp quân ra ngoài, tạm thời đem mui thuyền tháo dỡ rồi hùng hổ xuất phát thẳng đến kho lương. Sau khi lĩnh được lương thực liền chia ra từng nhóm riêng biệt, do Vũ Độc dẫn đầu tản vào khắp phố lớn ngõ nhỏ phân phát lương thực.
Đây là gia hương của y, là cố quốc của y.
Đoạn Lĩnh đón bách tính gặp nạn lên thuyền đưa đến nơi cao, lại đích thân đem lương thực phân phát ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy bờ sông thoáng cái đã thành đại dương mênh mông thì không khỏi thở dài.
————————
1/ Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió, ngựa sắt băng sông mộng vấn vương: Trích từ bài thơ ‘Thập nhất nguyệt tứ nhật phong vũ đại tác’ của Lục Du. Bài này còn có tên là “Cảm hoài thi” 懷感詩 (Thơ hoài cảm), được viết vào tháng 11 năm Thiệu Hy thứ 3 (1192) tại Sơn Âm, quê hương của Lục Du. Ông nằm nơi thôn trang cô tịch, không hề than oán cảnh ngộ buồn thảm của chính mình, chỉ hận không được vì nước đến trấn thủ Luân Đài. Những đêm mưa to gió lớn, ông thường mơ thấy mình chỉ huy đoàn thiết kỵ vượt dòng sông đóng băng, triển khai chiến đấu với địch quốc phương bắc.
Cương ngoạ cô thôn bất tự ai,
Thượng tư vị quốc thú Luân Đài.
Dạ lan ngoạ thính phong xuy vũ,
Thiết mã băng hà nhập mộng lai.
Nằm quạnh cô thôn chẳng tự thương,
Còn mong vì nước thú biên cương.
Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió,
Ngựa sắt băng sông mộng vấn vương.