Từng Thấy Sóng Thần Nhưng Chưa Từng Thấy Nụ Cười Của Em

Chương 77: Người của trước đây



Editor: Las the leaf

"Đống đống" "Đống đống"

Hai tiếng Đống Đống chồng lên nhau, nho nhỏ từ bên tai, cao vút đến từ đỉnh đầu cô.

Phát ra từ đỉnh đầu rõ ràng là từ ông ngoại.

Hoang mang rối loạn, tay đẩy người trên người mình ra, nhưng lại chỉ đụng toàn là không khí, lại đẩy, lòng bàn tay cũng chỉ toàn là không khí.

Trong lòng bỗng trầm xuống.

Mở mắt ra, chỉ có một tiếng Đống Đống, chỉ có một người gọi cô là Đống Đống, người còn lại gọi cô là Đống Đống đi đâu rồi?

Đôi mắt lướt xung quanh, không có, sao đột nhiên lại không thấy đâu rồi?

Đôi mắt lại đảo một vòng, vẫn không có, lại nhìn bên cạnh, cũng không có ai, nhìn ngây ngốc vị trí bên cạnh mình.

Tiếng Đống Đống thứ hai kéo Qua Việt Tú trong trạng thái hỗn độn trở về

Tập trung lại, ông ngoại nhìn cô, bên cạnh ông ngoại còn có trưởng trấn

Nhanh chóng đứng dậy, gọi một tiếng "Ông ngoại" trước, sau đó gọi "Bác trưởng trấn"

Ông ngoại hỏi cô, Đống Đống lúc nãy con ở đây cười cái gì vậy?

"Không....con đâu có cười". Đáp

Ban đêm, chọn một ngăn kéo bình thường rất ít mở ra, Qua Việt Tú bỏ hộ chiếu, CMND, chứng nhận phóng viên v.v vào một cái túi rồi ném vào trong đó, mắt không nhìn thấy tâm không phiền

Hộ chiếu trở về đúng chủ, Tống Du Liệt đã làm một chuyện cực kỳ đúng.

Nhưng cái chuyện đúng đắn này khiến cô làm trò cười cho trưởng trấn.

Trong mắt cư dân ở trấn Mossan, cô là một cô gái rất bình thường, ở đây bọn họ rất quý cô, bọn trẻ con còn thầm bảo nhau, con gái Trung Quốc so với con gái Paris đáng yêu hơn nhiều.

Tống Du Liệt vẫn làm chuyện khiến trong lòng Qua Việt Tú rất tức giận, đó là ông ngoại liên tục gọi cho anh ta 2 lần nhưng đều phải gọi vào văn phòng của tổng giám đốc, hơn nữa, cuối cùng cũng không gặp được Tống Du Liệt.

Càng bực bội hơn chính là ông ngoại không hề tức giận, trong lòng cô rất hy vọng ông ngoại sẽ nghiêm chỉnh mà dạy bảo Tống Du Liệt.

"A Liệt gần đây rất bận, có thể thông cảm". Ông ngoại nói như vậy với cô.

Bận ư?

Nghĩ lại thì hình như cũng đúng, Tống Du Liệt hẳn là rất bận, bận mở rộng thị trường, bận dây dưa với cô gái học nghệ thuật kia.

Tấm ảnh chụp Tống Du Liệt và cô gái tóc dài ở cửa hàng chocolate, Qua Việt Tú cũng đã nhìn thấy, cho dù người ta lấp liếm "đó không phải CEO SN Energy" thế nào, nhưng đối với Qua Việt Tú mà nói, cho dù độ nét của ảnh chỉ có mấy phần trăm, cô cũng có thể chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đó có phải Tống Du Liệt không.

Đừng nói là độ nét của ảnh hơn mấy chục phần trăm thế kia.

Chàng trai trẻ đi ra từ cửa hàng chocolate trong ảnh không phải Tống Du Liệt thì còn là ai.

Thời gian này, quả mâm xôi ngọt ngào của cô cùng cô gái học nghệ thuật kia chắc hẳn là đang tình nồng thắm.

Dừng! Lập tức dừng lại!

Vỗ vỗ trán, lại nữa rồi.

"Là Tống Du Liệt, là Tống Du Liệt!" Qua Việt Tú truyền đạt đáp án như vậy cho trung khu thần kinh của mình.

Là Tống Du Liệt.

Đúng vậy, là Tống Du Liệt, chắc chắn là Tống Du Liệt.

Cơ thể ngã thật mạnh trên giường, nhắm mắt lại, cơn gió nhẹ thổi qua, bầu trời bên ngoài bức màn màu hồng xanh lục đầy sau, ngôi sao có nhỏ có to như hạt đậu, trên tủ đầu giường có đặt một chiếc đồng hồ báo thức hình con heo màu hồng.

Không, làm gì có đồng hồ báo thức hình con heo màu hồng, bức màn cũng không phải màu hồng xanh lục, mà là màu vàng nhạt, chính tay ông ngoại chọn cho cô.

Mở mắt ra.

Ánh mắt liếc qua tủ đầu giường, lại lia đến bức màn màu vàng nhạt, cuối cùng, dừng ở trên trần nhà.

Muốn bắt đầu đếm số ư?

Phải đếm bao nhiêu số mới không nghĩ đến bức màn màu hồng xanh lục, và đồng hồ báo thức hình con heo màu hồng?

Tối hôm qua cô nghĩ đến bức màn thủy tinh, bởi vì muốn treo nó ở giữa phòng bếp và nhà ăn, cô đếm hơn 7000 ngôi sao mới ngủ được.

Hôm nay cô lại nghĩ đến 2 thứ, vậy phải đếm đến bao nhiêu?

Lòng bàn tay đặt lên ngực, nhằm che dấu cảm giác bất lực đang cuộn trào.

Di động rung lên, nhắc nhở quen thuộc của hòm thư kéo Qua Việt Tú ra khỏi cảm xúc uể oải.

Cố Lan Sinh gửi mail cho cô.

Qua Việt Tú không có tài khoản mạng xã hội, càng không có bất kỳ ứng dụng nói chuyện phiếm nào, cô nói với bên ngoài là mình lười nhưng thực tế là trong lòng tự động bài xích(*) các ứng dụng mạng xã hội, bởi vì tính chất công việc, cô không thể không đăng ký một cái email, một tài khoản email khác là Cố Lan Sinh đưa cho cô.

(*): mình để nguyên bài xích ở đây là vì mức độ của từ này hơn cả chán ghét, tự chính trực giác của bản thân mình không muốn đụng đến thứ gì đó.

Cố Lan Sinh vẫn thường gửi email cho cô: một tấm ảnh bầu trời lúc hoàng hôn, tấm ảnh tùy tiện chụp được mái hiên vào ngày mưa, một video con mèo nhỏ lăn lộn trên mặt đất, video vài phút có chữ trên đó.

Dần dần, email của Cố Lan Sinh không làm cô bực bội nữa, dần dần, khi tiếng báo nhận được email vang lên, cô sẽ nhanh chóng mở nó ra.

Mở hòm thư ra.

"Ngủ ngon" an tĩnh nằm trong hòm thư

Tên nhóc này thật là lười, cũng không thể nói là lười, không phải anh còn gửi email cho cô sao?

Sau khi đến Provence, Qua Việt Tú tôn trọng lời Cố Lan Sinh nói, đừng gọi điện thoại cho anh, đừng lo lắng cho anh, chờ anh.

Vừa mới thoát ra, tiếng âm báo có email đến lại vang lên.

Mở ra.

"Qua Việt Tú, ngủ ngon."

Tên này không phải lười, mà là chán quá rồi đây.

Tiếng âm báo có email đến lại vang lên.

Mở ra.

"Qua Việt Tú, hôm nay anh rất vui"

Hôm nay Cố Lan Sinh rất vui nhưng hôm nay Qua Việt Tú rất không vui, cô ở bên ngoài mất mặt với trưởng trấn.

Hỏi Cố Lan Sinh, tại sao lại vui?

Tiếng âm báo có email đến lại vang lên.

Mở ra.

"Qua Việt Tú, chờ anh, Qua Việt Tú ngủ ngon"

Lúc này, tiếng âm báo có email đến không vang lên nữa

"Ngủ ngon, Cố Lan Sinh." Nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.

Tối nay, Qua Việt Tú không còn mất ngủ nữa.

Gần sáng, cô bị đánh thức như thế này, quả khô từ trên cây rơi xuống cửa sổ của cô, một tiếng nhẹ như vậy

Đôi mắt ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, một ngày mới đang đến, bóng tối trước đó vừa hung dữ vừa nặng nề, thời gian dường như dừng lại, rất lâu rất lâu, phía chân trời xuất hiện một chút ánh sáng, ánh sáng đó rất dọa người, rất nhanh đã khuếch tán khắp nơi, từ ánh sáng màu lam đến màu trắng, ánh sáng màu trắng bị kéo dài đến vô hạn, cho đến khi che trời lấp đất, mặt trời mới chậm rãi nhô lên, những tia nắng của mặt trời mới nhô lên giống như một mảnh giấy vàng phơi trên cửa sổ, cũng nhuộm vàng luôn quả khô kia.

Chuông báo thức đúng giờ vang lên, Qua Việt Tú phào nhẹ nhõm, duỗi duỗi người.

Một ngày mới lại đến.

Ông ngoại là một học giả thời xưa điển hình, khi nghỉ phép chỉ đọc báo giấy, người mỗi ngày đem báo đến cho ông ngoại tên là Morrow, đưa xong 4 tờ báo, anh ta có thể trở về vườn olive làm việc.

Hôm nay xuất hiện tin tức như thế này: 8 cảnh sát quốc tế tuần sau sẽ đến Nam Phi để điều tra cái chết của thành viên quá cố WHO Đoạn Nhiên.

Mặc dù tin tức này bị nhét vào một chỗ rất khiêm tốn nhưng không thể ngăn cản Qua Việt Tú xem nó là báu vật, đọc từng chữ từng chữ, xem một lần không đủ nên xem lại, di động của ông ngoại vang lên, câu "A Liệt" kia làm Qua Việt Tú theo bản năng dừng lại một chút.

Tống Du Liệt gọi điện thoại cho ông ngoại

Tiếp tục đọc tin tức về tổ chức cảnh sát quốc tế (Interpol) kia, sự xem trọng dành cho tin tức này là bởi vì Cố Lan Sinh.

Qua Việt Tú biết, Cố Lan Sinh gần đây đang ở Johannesburg là vì cái này, kéo tập đoàn điều chế thuốc của Mỹ xuống ngựa chắc chắn là không thực tế nhưng, thế nào cũng không thể thủ phạm hại chết Đoạn Nhiên ung dung ở ngoài vòng pháp luật được.

Ông ngoại vẫn đang nói chuyện điện thoại.

Sao cuộc gọi này lâu vậy? Có gì mà nói dữ vậy trời? Câu "đống đống" kia đột nhiên khiến tờ báo trên tay Qua Việt Tú xém chút nữa rơi xuống mặt đất.

Vội vàng ngẩng đầu, chạm ánh mắt của ông ngoại, nhanh chóng rũ mắt xuống, uống một ngụm nước, dùng giọng nói bình tĩnh hỏi "Ông ngoại, sao vậy ạ?"

"Con đoán, ông ngoại bây giờ đang nói chuyện với ai?" che loa lại, ông lão cười thần bí.

Nhìn đi, đó là ông ngoại của cô đó.

Thế giới tinh thần của Đống Đống hơi đặc biệt, luôn thờ ơ với sự kiện xung quanh minh, lúc 16 tuổi là 16 tuổi, lúc 25 tuổi cũng là 16 tuổi, lúc 26 tuổi vẫn là 16 tuổi, gương mặt này, đức hạnh này trong lòng ông chưa từng thay đổi.

"Bây giờ ông ngoại đang nói chuyện với A Liệt". Ông lão tự công bố đáp án.

Cô làm một biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ (*)

(*) tỉnh ngộ, kiểu như "ồ hóa ra là A Liệt hả, con không biết đấy"

"Ta tính một chút, con và A Liệt hình như rất lâu rồi chưa nói chuyện"

Không, không ông ngoại, có rất nhiều chuyện ông không biết.

Lúc này là một thời khắc cực xấu hổ.

Vậy, cô nên biểu cảm như thế nào đây? Qua Việt Tú vắt óc suy nghĩ

"Đống Đống có muốn nói chuyện với A Liệt không?"

Không, ông ngoại ơi, không muốn chút nào, nhưng cô không thể nói sự thật được, chỉ có thể cười ngọt ngào với ông.

Kết quả là, điện thoại bị đưa tới trước mặt cô.

Dưới ánh mắt mong chờ kia, cô căng da đầu duỗi tay, căng thẳng nhận điện thoại, chậm rãi áp điện thoại vào tai, tiếng tút tút truyền từ bên kia khiến Qua Việt Tú nhẹ nhõm.

Tống Du Liệt đơn phương cúp điện thoại.

Thật đúng là....quyết tuyệt, ông đây không muốn nghe.

Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe máy, là Dean tới đón cô.

Vội vội vàng vàng đưa điện thoại cho ông ngoại, nói "ông ngoại, con phải đi làm việc đây". Lại cầm lấy một miếng bánh mì nhét vào trong miệng, vội vội vàng vàng chạy ra cửa.

Hôm nay lại là một ngày xui xẻo của Qua Việt Tú.

Vừa ra khỏi cửa liền ngã một cái, bị xe máy của Dean bỏ lại.

Người khiến cô ngồi hụt xe máy còn nhấn mạnh, vấn đề là do cô.

"Fiona, có phải cô mới nãy đang nghĩ về người yêu?" Dean kéo cô từ mặt đất lên.

Tên nhóc người pháp thật làm người khác phát điên.

Qua Việt Tú một chân đạp ngã xe máy của anh ta.

Tên nhóc người Pháp cười tủm tỉm nhìn cô, nói Fiona, tôi rất thích bộ dáng cô tức giận, giống Pizza nướng tiêu.

Pizza nướng tiêu, không hề mang cảm giác ngon gì hết.

Chống nạnh, giây tiếp theo, trong đầu vang lên một giọng nói, giọng nói đó đang nói chuyện với cô, nói Qua Việt Tú sau này đừng làm động tác chống nạnh trước mặt người khác.

Ma xui quỷ khiến, tay nhanh chóng buông xuống.

Sự xui xẻo của Qua Việt Tú còn kéo dài.

Buổi chiều, một đội kỹ thuật cuối cùng phụ trách rào chắn của đấu trường đến, cô giúp đỡ một người nhân viên kỹ thuật trong đám đó, kết quả không biết tại sao, cô bị nhốt trong rào chắn.

Như thế này chỉ có thể mở rào chắn đã được gia cố xong mở ra, kéo cô từ bên trong ra, lại tiếp tục cố định lại rào chắn.

Mở ra, gia cố lại rào chắn mất 2 tiếng, mấy người kỹ thuật viên mặc dù chưa nói gì nhưng trong lòng Qua Việt Tú biết, là do cô sai, nếu cô tập trung chú ý, sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.

Cô muốn lập công chuộc tội.

"Cô vẫn là nên làm một bình hoa ở bên cạnh đi". Elena lên tiếng.

Dean quan sát cô tỉ mỉ, cuối cùng đưa ra kết luận, cơ thể Fiona nhất định không khỏe.

"Sắc mặt cô thật sự không tốt". Dean nói, "hay là về nhà trước nghỉ ngơi đi".

Trên đường về nhà, Qua Việt Tú nghĩ, đều là do Tống Du Liệt, hôm qua bởi vì Tống Du Liệt gửi bưu kiện cho cô trước mặt ông ngoại, hôm nay bởi vì cuộc điện thoại kia với Tống Du Liệt, cô liên tục phạm sai lầm ngu xuẩn.

Có phải cô đang nhận hình phạt hay không?

Cô không thể tiếp tục như vậy được, là do cô quyết định rời khỏi căn phòng kia.

Đêm nay trong sữa bò của Qua Việt Tú có bỏ thuốc an thần, Qua Việt Tú đã không bỏ thuốc an thần vào sữa bò được 430 ngày rồi.

"Sẽ tốt lên, sẽ tốt lên" Mặc niệm, chìm vào giấc ngủ..

Mấy ngày tiếp theo, trạng thái của Qua Việt Tú rất tốt.

Vì buổi party chúc mừng càng tới gần, trấn Mossan náo nhiệt hẳn lên, bọn trẻ ở nơi khác học tập, làm việc đã trở lại, những gia đình quê ở trấn Mossan ở thành phố cũng đã trở về, vô tình đi trong trấn có thể thấy được nhân viên phụ trách buổi party, một người quay phim chuyên nghiệp chuyên quay tiết mục dân tộc trong tổ làm phim cũng đã vào trấn nhỏ.

Làm một nhân vật chính của buổi party chúc mừng, ông ngoại cũng không rảnh rỗi, ông bảo quản gia và hai người hầu đến trấn Mossan, gọi điện thoại mượn nhân lực từ bạn bè, quét tước sạch sẽ phòng cho khách, để lại mấy phòng cho khách từ xa đến, những phòng cho khách còn lại thì sẽ để cho những người dừng chân cần đến, còn tự bỏ tiền túi bảo tiệm hoa vận chuyển một xe tải hoa tươi đến Mossan.

Trấn nhỏ bỗng náo nhiệt lên làm bọn trẻ hân hoan nhảy nhót, mỗi tối trước đi ngủ đều sẽ đếm ngón tay đếm ngày.

Cách buổi tiệc chúc mừng còn 2 ngày, buổi chiều hôm đó đã xảy ra một sự việc nhỏ, ba con bò đực chạy ra khỏi rào chắn.

3 con bò đực này là một phần quan trọng của buổi tiệc, ngoại trừ điều này, bò đực bị huấn luyện thành đấu ngưu (*) lực công kích rất mạnh, nếu làm người khác bị thương chắc chắn rất nghiêm trọng.

(*): bò dùng để đấu nhau

Cả buổi chiều, người trẻ tuổi ở Mossan đều phải đi tìm bò đực, rất nhanh đã tìm được chúng

Nhưng làm sao để mang bò đực vào trong rào chắn là một vấn đề lớn, cuối cùng người huấn luyện đấu ngưu đã nghĩ ra một cách, gần rào chắn có một bãi bùn lầy, đuổi bò đực đến đầm lầy, sau đó nhờ cần cẩu vớt bò đực lên ném vào trong rào chắn.

4h30, khi con bò thứ 3 được đuổi đến đầm lầy, mọi người tự cho cái hoạt động đuổi bò đực 3 tiếng này một tràng pháo tay, chưa vỗ xong thì một đứa bé hét lên "ở đó có một người"

Đúng vậy, đầm lầy trừ ba con bò đực còn có một người.

Cùng ba con bò đực bị đuổi đến đầm lầy còn có một cô gái.

Cô gái trong mắt mọi người chính là Qua Việt Tú

Trong lúc vội vàng, Qua Việt Tú cũng không biết bị ai đẩy đến đầm lầy, từ trên mặt đất, giống như rác rưởi mà bị ném xuống đầm lầy, lúc đó cô muốn bò lên nhưng mà càng bò càng lún sâu.

Hàng ngàn cặp mắt rơi trên người Qua Việt Tú khiến cô cảm thấy đau đầu.

Càng đau đầu hơn là, một đứa bé còn nói đó là cháu ngoại của ông Hạ, lúc nó đến nhà ông Hạ chơi thì ông đã nói chuyện này cho nó.

Hôm qua, có một vài ông lão bạn ông ngoại đến, đứa bé này đến sân của ông ngoại la hét, những người đến khẳng định không chỉ có mình ông ngoại.

Giờ phút này, Qua Việt Tú không dám cử động, cô đang ở chỗ nhiều bùn hơn đất, cơ thể vừa cử động càng bị kéo xuống.

Mọi người trên bờ đang thảo luận, kéo người hay kéo bò trước, nếu kéo người, cần cẩu phải chuyển sang hướng bên cô, như vậy có lẽ sẽ khiến con bò bị kích động.

Nhấc tay, biểu đạt với người đứng gần cô nhất, kéo bò trước đi.

Người đến càng nhiều.

3 con bò đực thành chuyển qua rào chắn.

Cần cẩu hướng về phía Qua Việt Tú đột nhiên không chuyển động được, mọi người trên bờ liên tục cổ vũ cô, bảo cô đừng sợ.

Cô căn bản không hề sợ hãi.

Khi dây an toàn được thắt lại, lúc cơ thể rời khỏi đầm lầy, Qua Việt Tú cảm giác bản thân như một củ cải bị rút khỏi mặt đất.

Mũi chân vừa rời khỏi, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, dân Pháp ở đây đúng là nhiệt tình, trong lòng thầm mắng 1 câu.

Cơ thể bị đưa lên tới mấy chục mét, chậm rãi hướng bờ biển.

Vụ này thật sự rất kích thích, giống dây thép đóng phim, nhưng thực tế, gớm chết đi được, trên quần áo, mặt, tóc dính đầy bùn, giày cũng không có, vớ cũng chỉ còn 1 chiếc.

Chiếc cần cẩu này là mượn từ đoàn làm phim, nghe nói đây là lần cuối cùng nó có tác dụng, nói cách khác, nó quá già rồi, già đến nỗi khiến cô mỗi phút giây đều lo lắng có rớt dây xích không.

Sau khi kéo xong ba con bò đực, cần cẩu đã có biểu hiện không chịu được nữa rồi, mỗi lần di chuyển là phát ra âm thanh kỳ quái, âm thanh kỳ quái cùng với tiếng reo hò của dân chúng trên bờ xem náo nhiệt.

May mà không sao.

Cơ thể Qua Việt Tú tiếp tục di động hướng bờ biển, 5m, 6m....

Khi chạm đến bóng dáng mặc áo sáng màu trên bờ biển, Qua Việt Tú còn tưởng bản thân hoa mắt, cô cũng hy vọng mình bị hoa mắt.

Lại di chuyển đến bờ biển mấy thước, hy vọng của Qua Việt Tú đổ vỡ.

Khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt của người đứng trên bờ rõ ràng như vậy.

Người mặc áo màu sáng là Tống Du Liệt, đứng cùng Tống Du Liệt còn có Trương Thuần Tình, bóng dáng hai người đứng rất gần nhau.

Ông ngoại cùng đám bạn già của ông cũng tới, mấy người đó đứng cùng nhau, nhìn rất giống nửa đội bóng đá

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv