Editor: Las the leaf
Trương Thuần Tình không biết thứ hai đó, Tống Du Liệt có nói thật về thân phận của mình với cô gái kia không, kết quả sau khi nói thật sẽ như thế nào? Hơn nữa, Tống Du Liệt có xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật em gái của cô gái học ở viện mỹ thuật hay không?
Ngược lại, cô gái học ở viện mỹ thuật lại không ngừng hành động, cô post lên vòng bạn bè "Sau này sẽ tập trung vào việc học hành, người đàn ông cùng tôi bước ra khỏi cửa hàng chocolate chỉ là một người bạn bình thường gặp nhau trong một buổi tụ tập mà thôi", sau đó xóa luôn tài khoản mạng xã hội.
Truyền thông bát quái đuổi theo đến siêu thị của mẹ cô gái, mẹ cô nói trước giờ chưa từng gặp qua CEO SN Energy, bố cô gái lại bí mật phản hồi lại những gì nói trên mạng đều là lời nói vô căn cứ.
Những cái này, Trương Thuần Tình đều biết được từ Chris
Thứ 6, theo thông lệ là thời công bố giải thưởng của <Error 404>, Trương Thuần Tình bày tỏ với các bạn ở trường quay rằng cô không thể trả lời về một tấm ảnh độ nét còn chưa đạt 50%.
Chủ nhật, đôi nam nữ cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng chocolate lộ ra trước mắt công chúng.
Một trang web cắn mãi chuyện này không buông còn làm một cuộc điều tra. Trong cuộc điều tra này, 80% người tham gia đều chọn người đàn ông trẻ tuổi không phải CEO chấp hành SN Energy, lý do là một người phục vụ ở quán rượu còn dễ gặp CEO SN Energy hơn một cô sinh viên trường nghệ thuật.
Kết quả, phụ nữ Châu Phi đều hoan hô vui mừng, cái mác "sạch scandal" của CEO chấp hành SN Energy vẫn còn an toàn.
Tin tức "đôi nam nữ đi ra từ cửa hàng chocolate" náo loạn một thời gian không hề ảnh hưởng một chút nào đối với CEO SN Energy, anh vẫn làm việc hơn 10 tiếng một ngày như bình thường.
Thứ 6 lại đến, Chris mang về tin tức như thế này: cô gái học ở viện nghệ thuật đã xuất hiện ở tầng 46, thời gian xuất hiện sau khi hầu hết phòng thư ký đã tan tầm, chính Joan tự pha cà phê.
"Rồi sao nữa?" Trương Thuần Tình bỏ điện thoại vào trong túi.
"Thứ 6 tuần trước cô ấy cũng đến". Chris nói, vì để nắm được nhiều tin tức, liên tục hai cuối tuần gần đây đều mời người ta đi ăn.
Xem ra, cô phải kiến nghị Tống Du Liệt sa thải người mồm miệng không kín kia ở phòng trợ lý.
"May, chị còn chờ cái gì? Điều kiện của chị tốt hơn cô ta nhiều". Chris dùng giọng điệu hận sắt không rèn thành thép (*)
(*): 恨铁不成钢 nói mãi mà không hiểu.
Đây đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã gấp (*)
(*): 皇帝不急太监急: người trong cuộc chưa lo người ngoài đã lo sốt vó.
Lúc Chris rời khỏi văn phòng, Trương Thuần Tình lúc này mới đứng dậy khỏi bàn làm việc, hộp trang điểm kia cô nhặt lên hơi lâu.
5h45, Trương Thuần Tình đi lên tầng 46.
Lúc này, hình như mọi người đều đã tan làm, cô chỉ muốn thử vận may, xem thử có gặp được cô gái học nghệ thuật kia không, nói không chừng người thật còn đẹp hơn ảnh chụp.
Vận may của Trương Thuần Tình thật sự không tệ.
Cô không chỉ gặp cô gái học nghệ thuật mà còn gặp Tống Du Liệt
Một nửa diện tích của tầng 46 bị quy hoạch thành vành đai xanh, vành đai xanh này có diện tích bằng nửa sân bóng đá, và được làm thành sân golf nhỏ. Đừng xem thường sân golf này, 30% hợp đồng hợp tác đều được ký ở đây.
Tống Du Liệt và cô gái học nghệ thuật ngồi trên ghế dài, chỗ ngắm cảnh tốt nhất của vành đai xanh, nhìn đồ uống bên cạnh có thể thấy được hai người đã ngồi được một lúc lâu.
Trương Thuần Tình rất tò mò, "sạch scandal" Tống Du Liệt sẽ ở cùng với con gái như thế nào, cô từ xa đã thấy Tống Du Liệt và Joan tương tác với nhau, rất nhiều lần, Joan đều cười tươi, muốn khiến Joan cười cũng không phải là một chuyện dễ dàng, Joan là một học sinh giỏi ở Cambridge, và là một sinh viên của mẹ Bella, theo lời mẹ Bella, cô ấy không hề cười một lần trong suốt học kỳ.
Vì hiếu kỳ, Trương Thuần Tình rón rén đến gần chiếc ghế dài kia.
Cách chiếc ghế khoảng 5m, nhờ cây che lại, kiềm chế hô hấp, lẳng lặng đứng đó, từ góc độ này nhìn qua, cô gái học nghệ thuật đang cúi đầu mà Tống Du Liệt chỉ cho Trương Thuần Tình xem cái ót của anh.
Không khí này....nhìn thế nào cũng không thấy tốt, hai người cũng không giống nam nữ đang hẹn hò.
Khoảng cách hai người ngồi còn chứa được nửa người nữa.
Mấy phút đồng hồ im lặng.
"Có phải em.....có chỗ nào không tốt không?" cô gái mở miệng, giọng điệu dò hỏi hơi sợ hãi.
"Em cái gì cũng tốt, trừ...."
"Trừ cái gì?" cô gái vội vàng hỏi.
Im lặng, một lát sau.
Tống Du Liệt nhẹ giọng nói ra: "Em để tóc dài"
"Hả?" cô gái học nghệ thuật kinh ngạc.
"Em có một điểm không tốt, đó là để tóc dài"
Nếu Tống Du Liệt không đẹp trai như vậy, nếu giọng nói anh không dễ nghe như vậy, nếu....nếu người nói những lời này không phải Tống Du Liệt, Trương Thuần Tình sẽ xông lên, hung hăng tát anh một cái để cảnh cáo.
Cùng con gái nhà người ta nói như vậy thật khiến người khác hết muốn ăn.
Tống Du Liệt lại tiếp tục nói mấy lời khiến người khác hết muốn ăn: "em không chỉ để tóc dài mà tóc còn màu đen nữa, ban đầu thì không có gì, nhưng dần dần, sẽ biến thành có gì, giống như em rất ghét ăn cà rốt, nhưng luôn có người đem món cà rốt đến trước mặt em, trong lòng em cũng biết, cà rốt rất tốt với cơ thể, em cũng muốn khắc phục tính xấu này, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, là vấn đề ở tôi, trước khi em xuất hiện, chuyện ghét ăn cà rốt đã có rồi".
"Rất xin lỗi"
Càng.....càng quá đáng.
Cô gái học nghệ thuật bị Tống Du Liệt mê mệt đến mức sự rụt rè của con gái cũng không cần.
Giọng điệu vã lắm rồi, nói "Nếu....nếu em cắt tóc dài thành tóc ngắn thì sao?"
"Tôi là một người rất ích kỷ, khi em cắt tóc dài thành tóc ngắn, khi em xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ cho rằng là vì tôi, em mới mất đi mái tóc dài xinh đẹp. Công việc của tôi rất bận, không có thời gian dư thừa đi áy náy những chuyện này" Tống Du Liệt nói.
Đúng là một người ích kỷ.
Náo loạn nửa ngày, hóa ra hai người kia đang nói chia tay.
Xem trộm người ta chia tay thật sự không có đạo đức, nhưng Trương Thuần Tình vẫn không rời đi, trong lòng bất chợt cảm thấy, tiếp theo cô nên làm gì đó.
Bất chợt sẽ làm chuyện gì Trương Thuần Tình cũng không biết, lúc trước làm báo chí, trời còn chưa sáng đã bị đánh thức bởi điện thoại khẩn là một chuyện rất bình thường, vì công việc yêu cầu cô chỉ có thể cắt tóc ngắn, sau đó, tóc chưa bao giờ dài quá vai.
Vuốt mái tóc ngắn của mình, trong lòng mơ màng nghĩ, may quá, cô để tóc ngắn.
Chỉ là tại sao Tống Du Liệt không thích tóc dài?
Cô gái học nghệ thuật có mái tóc rất đẹp, vừa đen vừa dài, nhìn giống như tơ lụa mềm mại.
Có lẽ, lời nói của Tống Du Liệt đã đả kích đến lòng tự trọng của cô gái, cô thử đứng lên khỏi ghế, thành công lấy túi xách nhưng không thành công bắt bản thân đứng lên khỏi ghế.
Giống như muốn vùng vẫy trước khi chết, cô gái nghiêng đầu qua nhìn Tống Du Liệt, cô không phải vì anh là CEO SN Energy mới thích anh, cô tin rằng đây chính là tình yêu đích thực
Là tình yêu đích thực nên không dễ dàng từ bỏ
Nhưng Tống Du Liệt cũng không cho cô gái cơ hội.
"Xin đừng nói "đừng bởi vì em cắt tóc dài mà áy náy, thật ra em đã muốn cắt tóc lâu rồi, hơn nữa trước đó cũng muốn nhuộm tóc thành màu nâu, màu nâu chắc là không tệ" những lời ngốc nghếch như vậy, vô dụng thôi". Dừng một chút, lạnh lùng nói "Tôi sẽ nhớ kỹ em đã từng để tóc dài"
Cuối cùng, cô gái đứng lên từ chỗ ngồi.
"Tôi sẽ bảo tài xế đưa em về". Tống Du Liệt vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như cũ, ánh mắt nhìn về phương xa "Bạn bè tụ tập, tôi cũng sẽ không đi nữa"
Khoảnh khắc cuối cùng, cô gái thu hồi suy nghĩ, hung hăng tát cho Tống Du Liệt một cái.
Cô gái đi rồi, mặt trời khoác lên một lớp màu ráng.
Rất nhanh
Ánh mặt trời sắp thu mình vào khe núi, trên không trung lưu lại một đường viền vàng.
Tống Du Liệt vẫn còn ngồi trên ghế dài, Trương Thuần Tình vẫn còn đứng sau gốc cây.
Khuôn mặt anh hướng về phía bắc, cô thì nhìn chằm chằm cái ót của anh.
Khi anh giơ tay lên xem đồng hồ, cô bước ra từ cái cây, đi đến chiếc ghế dài, Tống Du Liệt cũng không kinh ngạc với sự xuất hiện của cô.
Trương Thuần Tình ngồi vị trí lúc trước cô gái kia ngồi.
Trương Thuần Tình nghĩ một chút, nói: "Tống Du Liệt, tôi để tóc ngắn"
Lời này khiến tầm mắt Tống Du Liệt rơi lên người cô.
Cười với anh.
Cười có chút đắc ý: "khi chính thức xuất hiện trước mặt Tống Du Liệt, Trương Thuần Tình đã để tóc ngắn, cho nên, không có chuyện Trương Thuần Tình vì ai mà cắt tóc ngắn"
Anh nhíu mày. Bộ dáng nhíu mày cũng cực kỳ đẹp.
Không thèm che dấu bộ dáng bị anh mê mẩn đến thần hồn điên đảo, nhếch miệng cười: "Tống Du Liệt, tôi có ý nghĩ này với anh, và tôi muốn cùng anh thử xem, bởi vì tôi là em gái của Đỗ Lập Tân, tôi biết nói như vậy sẽ bị trời đánh"
Miệng tuy đang cười, nhưng hốc mắt lại chảy nước mắt ra.
Đúng vậy, cùng với người dẫn đến việc Đỗ Lập Tân phải rời khỏi thế giới này là Tống Du Liệt, thổ lộ tình cảm.
Không phải điên rồi thì là cái gì.
"Tống Du Liệt, em nghĩ là em điên rồi." Lẩm bẩm nói.
Tống Du Liệt khàn giọng gọi tên cô, khàn giọng nói, Trương Thuần Tình, trên thế giới này, kẻ điên đúng thật không ít.
Thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, nước mắt dần chuyển qua hốc mắt, tạo thành nước mắt rưng rưng trong hốc mắt
Cuối cùng.
Trương Thuần Tình cũng chờ được bàn tay dừng chỗ khóe mắt cô, lực dùng để lau nước mắt cho cô thật ôn nhu:)
- --------------------
Provence, khu Tây Nam, tháng 11 trung tuần, đây là một buổi hoàng hôn thứ sáu.
Lúc Qua Việt Tú đang ở rào chắn của đấu trường đang được sửa chữa, không tập trung, đáng lẽ cái búa phải đóng vào đinh nhưng lại đi nhầm vào ngón trỏ của cô, bị đau, từ rào chắn ngã xuống, may mắn đất trên bề mặt rất dày
Rào chắn chỉ có mỗi mình cô, Qua Việt Tú nằm ngay tại chỗ.
Chân gác lên đầu gối, vừa lắc lắc chân vừa nhìn bầu trời,
Lúc rời khỏi Johannesburg vừa đúng Nam bán cầu vào hạ, bay từ nam bán cầu đến bắc bán cầu.
Vừa hạ cánh, gió Paris lạnh buốt, chỉ mới mấy chục tiếng mà cô đã trải qua từ đầu hạ đến đầu đông.
Cũng may mùa đông ở Provence rất ấm.
Hiện tại Qua Việt Tú đang ở một nơi gọi là trấn Mosan.
Nhân khẩu ở Mosan còn không đến một ngàn, chính vì người ít nên trấn lúc nào cũng đóng cửa, trên bản đồ vệ tinh sẽ không tìm thấy tên trấn, trấn Mosan nhỏ nên không có cánh đồng hoa oải hương mênh mông bát ngát, không có cánh đồng hoa hướng dương, cũng không phong phú tài nguyên du lịch giống các trấn khác của Pháp.
Ở trấn Mosan, đi tới đi lui cũng chỉ có chừng đó người, nhưng chính vì đặc điểm này đã hấp dẫn cố vấn của quỹ tổ chức tiền tệ thế giới, ông lão người châu Á "không bao giờ mặc vest", ông ở trấn Mosan mua một tòa lâu đài cổ thế kỷ 14, biến lâu đài cổ này thành nông trang nghỉ phép gia đình.
Người dân của trấn Mosan lúc đầu rất lo lắng nhân vật ghê gớm này sẽ đem những thói hư tật xấu đến thị trấn này, sau một thời gian, bọn họ phát hiện, ông lão này thích sự yên tĩnh còn hơn dân bản xứ nữa, vì thế đem các loại rau, dưa, trái cây lương thực đến tặng cho "ông lão không thích mặc vest"
Ông lão trở thành "cư dân danh dự" của trấn Mosan, trưởng trấn đưa cho ông vài mẫu đất trồng olive. (ô-liu)
Nếu phải tìm một điểm đặc biệt của trấn Mosan, vậy thì phải nhắc đến quả olive, mỗi nhà trong trấn đều có một mảnh đất trồng olive, quả olive của trấn Mosan đều phân phối khắp thế giới
Mấy ngày trước, tại triển lãm các sản phẩm nông nghiệp thế giới đã mang về tin tốt, dầu olive của trấn Mosan đã giành giải nhất trong hạng mục các loại dầu ăn.
Toàn bộ dân của trấn rất vui, họ quyết định mở một party long trọng để chúc mừng, buổi party này diễn ra cùng ngày với tiệc sinh nhật của ông ngoại, đến trấn vào lúc tổ chức tiệc mừng và tiệc sinh nhật của ông ngoại chắc chắn là niềm vui gấp đôi.
Chuyện đã định, dân của trấn nhỏ liền bắt tay vào làm việc
Vội vàng gọi điện thoại cho bọn trẻ đang ở ngoài đi làm, đi học nhất định phải trở về một chuyến, vội vàng lót đường, dọn vệ sinh, vội vàng sắp xếp các món ăn của buổi tiệc.
Đấu trường bỏ hoang nhiều năm cần phải sửa chữa lại, vấn đề dây điện càng phải tỉ mỉ kiểm tra, nơi này có chuyện cần giải quyết, nơi đó cũng có chuyện cần giải quyết, người dân của trấn nhỏ bận rộn đến cực kỳ vui vẻ.
Nhưng bây giờ là thời điểm thu hoạch quả olive, ban ngày người có thể giúp đỡ tính đi tính lại chỉ có 3 người, cô gái Paris đến nhà bà ngoại nghỉ phép Elena, tên nhóc Dean người bản xứ hiện tại đang thất nghiệp, người còn lại là Qua Việt Tú
Ông ngoại là "cư dân vinh dự" của trấn Mosan, cô không thể từ chối được, hơn nữa, cô cần phải bận rộn để giết thời gian, trước mắt, sức khỏe của ông ngoại không cần cô chăm sóc, mỗi buổi sáng, ông lão đều đạp xe lên núi, sức còn mạnh hơn cả cô.
Sau khi cùng ông ngoại đạp xe về, Qua Việt Tú liền ăn không ngồi rồi.
Không có chuyện gì làm sẽ suy nghĩ lung tung.
Chỗ ăn chơi duy nhất của trấn này chỉ có một club đêm, đáng nhắc tới là, club đêm này cũng bán pizza, và một số đồ dùng sinh hoạt, Dean là con một của chủ club đêm này.
Buổi chiều thứ 6, Elena bận viết luận văn nên đã về, Qua Việt Tú và Dean vụ trách gia cố rào chắn của đấu trường.
Đấu trường này sẽ tổ chức buổi party chúc mừng.
Gia cố rào chắn đấu trường làm được một nửa, Dean nhận được điện thoại của bố, có người đặt pizza nên anh ta phải đi giao.
Thế là đấu trường cũng chỉ còn lại mỗi Qua Việt Tú
Cô nằm trên mặt đất, ngón trỏ đau râm ran.
Nhắm mắt lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiếng bước chân rất quen thuộc, lực xoa ngón trỏ cũng rất nhẹ nhàng.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Gật đầu.
"Tại sao lại không cẩn thận như vậy?" anh thở dài.
Tên nhóc hai mươi tuổi đầu mà than thở cái gì.
Chân cũng không lắc nữa, xoay người một cái vùi đầu vào lồng ngực của anh, tham lam hít vào hơi thở của anh, nhỏ giọng nói "Còn không phải là tại anh à?"
"Tại sao lại tại anh?"
"Còn không phải vì anh à? Tại vì nhận được bưu kiện anh gửi đấy"
Qua Việt Tú nhận được bưu kiện lúc sáng, cô vừa định ra ngoài, ông ngoại cầm bưu kiện đi vào, nghe nói bưu kiện là từ Johannesburg gửi đến, tim đập thật nhanh
Tim đập rất nhanh nhưng cũng may trước mặt ông ngoại, cô thể hiện biểu cảm rất tốt, nhìn như không chút để ý nhận lấy bưu kiện, cầm bưu kiện, không để ý gì bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, tìm một nơi để trốn, gấp gáp mở bưu kiện ra.
Là hộ chiếu của cô.
Hộ chiếu, chứng chỉ phóng viên, bằng lái xe v.v trước kia bị Tống Du Liệt giữ bây giờ đã đầy đủ ở trong bưu kiện.
Sau đó, Qua Việt Tú đã ngồi ngay ngẩn ở đó.
Cho đến khi Dean lái xe máy đến.
Lại sau đó nữa, không phải đi nhầm đường thì là lấy nhầm đồ, cuối cùng ngón trỏ cũng bị thương.
Trước đây, vẫn luôn rất tốt, ngoại trừ luôn ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ mỗi buổi tối chỉ ngủ mấy tiếng, ngoại trừ cơm mỗi bữa ăn ngày càng ít, những thứ khác đều tốt.
Ngày hôm qua, cô và Elena cùng cân, Elena nặng lên 5 pounds, cô lại ốm đi 5 pounds, cân xong, vẻ mặt Elena như đưa đám, cô cũng như đưa đám, gầy là chuyện tốt mà, không phải sao? Cô nên bày ra vẻ mặt vui vẻ, không phải sao?
Nhưng, lại không như thế
Trong lòng không vui vẻ gì, loáng thoáng lại còn cảm thấy ủy khuất.
Lúc này, khi nhìn thấy anh, càng cảm thấy ủy khuất.
"Gầy đi 5 pounds, còn nhận được bưu kiện đau lòng như thế". Giọng nói nhỏ như muỗi kêu
"Bưu kiện làm em đau lòng hả?"
"Ừm". Cũng không hiểu tại sao lại như thế, nhưng tâm lý chính xác là không thoải mái.
"Gầy 5 pounds"
"Ừm'.
Hơi thở phả vào tai cô, hơi ngứa, cô càng trốn anh càng lại gần, Tống Du Liệt đây là muốn làm gì, muốn quát mắng anh, nhưng không thể phát ra âm thanh gì, mặc cho anh ở bên tai cô thì thầm "Để anh sờ thử xem, chỗ nào gầy"
Lúc đầu cô còn trốn anh nhưng rất nhanh, cô liền thuận theo anh, để anh muốn kiểm tra chỗ nào gầy thì kiểm tra, anh vừa kiểm tra vừa nói những lời khiến lòng cô tức giận "Đống Đống, chỗ này không gầy", "Không gầy nhưng lại không nghe lời, hay là bỏ nó vào nồi hầm?"; "Đúng không? Hửm, đừng giận, anh nói đùa với em thôi, cặp thỏ lớn như vậy, đáng yêu như vậy anh không nỡ"
Liều mạng trốn, vừa trốn vừa khe khẽ bật cười, nhưng tay lại không đẩy ra, tránh né cũng ỡm ờ
Trong lúc tránh né----------
"Đống đống" "Đống đống"
Hai tiếng Đống Đống chồng lên nhau, nho nhỏ từ bên tai, cao vút đến từ đỉnh đầu cô.