NHÌN EM NGON GHÊ
Sau khi quyết định rời đi, Tô Đoạn nghiên cứu bản đồ.
"Sơn Hải Kinh" không chỉ là một cuốn tiểu thuyết quái dị, ngoài việc ghi chép lại rất nhiều thần thoại và truyền thuyết cổ đại, nó còn chứa đựng những mô tả phong phú về địa lý, động thực vật, khoáng sản, thuật phù thủy, tôn giáo, lịch sử, y học, phong tục, và dân tộc học. Trong đó, các vấn đề liên quan đến địa lý gây tranh cãi nhiều nhất.
Có người gọi cuốn sách này là "bản đồ cổ đại" vì một số địa danh như Hoàng Hà có vị trí khá tương đồng với thực tế. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều địa điểm không thể đối chiếu với thực tế, dẫn đến việc giá trị tham khảo của nó bị hạn chế.
Nhưng dù thế nào đi nữa, ở thời không mà Tô Đoạn đang ở, tất cả những gì được mô tả trong "Sơn Hải Kinh" đều thực sự tồn tại. Những vị trí địa lý được miêu tả trong sách cũng có sự đối ứng chính xác với thế giới này.
Tuy lỗi đã cắt đứt mối liên hệ với thế giới gốc, nhưng hệ thống vẫn là một hệ thống tốt, các chức năng khác vẫn hoạt động bình thường. Chỉ sau vài phút phân tích, hệ thống đã vẽ ra một bản đồ vô cùng chính xác dựa trên Sơn Hải Kinh.
Bản đồ này không chỉ ghi chú tên địa danh như bản đồ thông thường mà còn rất chi tiết, đánh dấu các loài yêu quái sống ở từng khu vực kèm theo phần giới thiệu ngắn gọn về chúng.
Thay vì gọi đây là bản đồ, có lẽ nói nó là hướng dẫn sinh tồn sẽ hợp lý hơn, hết sức phù hợp với một thanh niên loài người lớn tuổi đang chăm sóc một nhóc con như Tô Đoạn.
- Dù gọi cậu là con người cũng không hoàn toàn chính xác.
Cơ thể của Tô Đoạn vốn dĩ đã là dạng người chết sống lại, lơ lửng giữa ranh giới sinh tử. Sau khi hấp thụ âm khí từ hạn bạt, đặc tính này càng trở nên rõ rệt. Nói một cách nghiêm khắc thì cơ thể cậy không thể xem là thuộc về nhân loại nữa.
Lẽ ra hấp thụ âm khí từ hạn bạt sẽ khiến cậu mạnh mẽ hơn. Nhưng bất kỳ sức mạnh nào trên thế gian cũng cần được vận dụng hợp lý mới có thể phát huy tối đa. Nếu sử dụng bừa bãi, ngược lại, nó có thể gây tổn thương cho chính người sử dụng.
Vì sức mạnh nhận được từ hạn bạt quá lớn, khó mà kiểm soát hoàn toàn, nên theo lời cảnh báo của Lâm Chúc, Tô Đoạn không dám sử dụng bừa bãi, cậu ngoan ngoãn làm một "con người".
Sau đó cậu còn ăn thịt lỏa ngư có thuộc tính đối lập với hạn bạt để cân bằng cơ thể, nên giờ dù không dùng pháp thuật che giấu, đạo sĩ hay thiên sư bình thường cũng khó nhận ra sự khác thường trong cơ thể cậu.
Song điều đó không có nghĩa là Tô Đoạn hoàn toàn để mặc cho người khác chém giết.
Dù cậu không kiểm soát tốt được năng lượng trong cơ thể mình, nhưng cậu... Giàu!
Đánh giá thấp nhất mà cậu đạt được trong các nhiệm vụ thế giới là cấp A. Gần đây vì không tiêu pha gì nhiều, cậu đã tích lũy được một lượng tài sản đủ để biến thành một đại gia khoai tây!
Hệ thống cửa hàng cũng rất hữu dụng. Sau một vài lần nâng cấp, nhiều đạo cụ tấn công và phòng thủ giá rẻ đã được mở khóa. Ít nhất thì ở đây, dù không thể "tung hoành ngang dọc" nhưng cũng đủ để cậu tự bảo vệ mình.
Tô Đoạn ôm Lâm Trắng Trắng ngồi dưới tán cây mát rượi xem bản đồ. Lâm Trắng Trắng thì ôm quả cầu lông mà Tô Đoạn tặng, nằm ngửa trong lòng cậu. Nó dùng chân nghịch quả cầu một lúc rồi cúi đầu xuống bụng mình để với lấy.
Gần đây Lâm Trắng Trắng khám phá ra một cách chơi mới với quả cầu lông — mài răng.
Tất nhiên không phải mài thật, bởi dù còn nhỏ, nhưng là yêu quái, hàm răng sắc nhọn của nó không phải thứ mà vật bình thường có thể chịu đựng.
Đa số thời gian, nó chỉ khẽ cắn vào mép quả cầu, rồi ngậm quả cầu chạy quanh chân Tô Đoạn, giả vờ làm một chú chó biết vẫy đuôi!
Tô Đoạn tiện tay nắm lấy một chân sau của nó, vừa xoa bóp đệm thịt mềm mại vừa tiếp tục tìm kiếm địa điểm thích hợp để chuyển đi trên bản đồ.
Phạm vi núi Thanh Khâu rất rộng lớn, không chỉ có loài hồ ly chín đuôi sinh sống, nơi đây còn là nhà của những loài yêu quái khác như Quán Quán hay Xích Như. Nhưng vì hồ ly chín đuôi là chủng tộc thống trị ở Thanh Khâu, nên chúng thường được gọi là Hồ Thanh Khâu (Cáo Thanh Khâu).
Theo bản đồ hệ thống cung cấp, Thanh Khâu nằm trong quần thể núi Nam Sơn, trông giống một bán đảo nhô ra, phía đông giáp Đông Hải, phía nam giáp Nam Hải.
Trong Sơn Hải Kinh có mô tả: "Anh Thủy bắt nguồn từ đây, đổ về đầm Tức Dực ở Nam Hải. Nơi này có rất nhiều Xích Như." Xích Như là loài yêu quái sống gần đầm Tức Dực, sát Nam Hải.
Hiện tại, họ đang ở phía bắc núi Thanh Khâu, gần ranh giới Thanh Khâu. Chỉ cần đi về phía đông hoặc bắc một chút nữa là có thể rời khỏi Thanh Khâu, ra khỏi phạm vi của Cửu Vĩ Hồ.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là Lâm Trắng Trắng sẽ phải rời xa quê hương.
Theo quan niệm hiện đại, việc xa rời quê hương có lẽ rất nghiêm trọng, nhưng với yêu quái thời cổ đại, chuyện này hoàn toàn bình thường.
Mặc dù trên núi Thanh Khâu có cả một tộc Cửu Vĩ Hồ, nhưng yêu quái vốn không phải là loài thích sống hòa thuận, thân thiết. Tình cảm nuôi dưỡng chỉ tồn tại trong phạm vi huyết thống. Với Lâm Trắng Trắng, một cá thể bị cha mẹ đuổi ra ngoài, chẳng được hưởng chút bảo vệ nào từ đồng tộc thì đi đâu cũng như nhau.
Cổ Hoang rất rộng lớn, yêu quái ở khắp nơi. Tô Đoạn chỉ còn cách đối chiếu các giới thiệu yêu quái trên bản đồ để tìm ra hàng xóm ít đe dọa nhất.
Tìm kiếm một hồi, cậu phát hiện một số điều bất ngờ.
Trong Sơn Hải Kinh, nhiều loài yêu quái có những khả năng thần kỳ, như tạo ra hiện tượng tự nhiên, mang theo bên mình có thể giúp không bị mê hoặc, hay ăn vào thì không cảm thấy đói...
Nhưng trọng điểm nằm ở chỗ có những loài yêu ăn vào có thể chữa bệnh.
Tuy có rất nhiều cách chữa trị kỳ diệu, ví dụ như văn dao ngư họ ăn lúc trước dùng để trị động kinh, cá chuồn trị bệnh trĩ, hay có loài còn trị được vết chai trên chân...
Nhưng cũng có một số chữa phạm vi khá rộng, không có phương hướng cụ thể, gì cũng chữa được, được gọi là "Trị bách bệnh".
Chẳng hạn như xích như sống ở Thanh Khâu vừa nhắc, là một loài "Trị bách bệnh".
Nghĩ đến đây, một bóng đèn nhỏ lóe sáng trong đầu Tô Đoạn. Tay cậu bất giác siết chặt đệm thịt của Lâm Trắng Trắng.
Lâm Trắng Trắng đang chúi đầu vào bụng mình để ủi quả cầu khẽ kêu "ứ" thắc mắc.
Tô Đoạn vội buông chân nó ra, nhân tiện sờ cái bụng mềm mại.
Theo thông tin hệ thống cung cấp, chứng háu ăn của Lâm Trắng Trắng lúc đầu không nghiêm trọng như vậy. Chỉ khi lớn lên, nó mới phát triển nặng dần. Qua những ngày đồng hành, Tô Đoạn nhận thấy bây giờ nó chỉ đơn thuần là ăn khỏe.
Y học có câu "phòng bệnh hơn chữa bệnh". Một số loại thuốc khi uống trước có thể ngăn ngừa bệnh. Dù không chắc quy tắc này áp dụng cho yêu quái, nhưng dù thế nào đi nữa thì kết quả tệ nhất cũng là không hiểu quả, không thiệt hại gì cả.
Nghĩ vậy, Tô Đoạn lập tức đặt mục tiêu: tìm rồi ăn yêu quái có thể chữa bệnh!
Xích Như là lựa chọn gần nhất, yêu quái này tụ tập ở Thanh Khâu nhiều, tuy nó nằm ở phía nam, Tô Đoạn phải từ phía bắc Thanh Khâu đi qua nên gần như đi cả núi Thanh Khâu, nhưng cũng cách gần hơn những yêu quái khác rồi.
Nhưng vấn đề là ngoại hình của xích như trông khá biến thái... Mặt người thân cá, Tô Đoạn tưởng tượng ra thân cá tròn lẳn nhớp nháp của nó, rồi cái đầu người biết cười thì đã muốn run lá rút rễ chạy trốn ngay rồi chứ nói gì đến ăn nó!
Tuy mặt nào xích như cũng phù hợp, nhưng cậu thật sự không thể thoát khỏi ám ảnh ngoại hình của con yêu quái này, Tô Đoạn không nhịn được gạch tên khỏi danh sách, tìm kiếm mục tiêu khác.
Cuối cùng Tô Đoạn dừng lại ở phì di.
Phì di là một con rắn sống ở chân núi Thái Hoa. Mặc dù Thái Hoa thuộc dãy Bắc Sơn, nhưng từ đây đến bắc Nam Sơn thì cũng không quá xa.
Điều quan trọng nhất là dù phì di có một cái đầu, hai thân, sáu chân và bốn cánh, nhưng ít ra nó vẫn trông giống một con vật! So với những loài yêu quái lai tạp thêm bộ phận người thì nó đúng là tốt hơn.