NHÌN EM NGON GHÊ
"Ưm..."
Tô Đoạn sững người trước cảm giác mềm mại như kẹo bông, rồi chậm rãi nhận ra rằng mình vừa bị "hôn".
- Nói chính xác hơn thì chỉ là bị Lâm Trắng Trắng dùng cái miệng nhỏ nhắn chạm vào cằm mà thôi.
Hồ ly tinh mà cậu nuôi cuối cùng cũng học được cách "nhào vào lòng". Bị bất ngờ đánh trúng, Tô Đoạn không dám cử động bừa bãi, đôi mắt tròn xoe đảo quanh, rồi tầm nhìn dừng lại ở chiếc tai nhọn nhỏ nhỏ đang dựng đứng trước mắt.
Tuy Lâm Trắng Trắng không cùng loài với hồ ly thông thường, nhưng chỉ xét về ngoại hình thì khá giống loài cáo tuyết ở đời sau.
Tai của nó nhỏ nhắn, trong giai đoạn con non lại càng thêm mũm mĩm, chỉ có chóp tai là rõ ràng hơn một chút. Toàn bộ phần bên ngoài và rìa tai được bao phủ bởi một lớp lông mềm mịn, như để ngăn bụi bặm xâm nhập vào ống tai yếu ớt. Rất nhiều loài động vật hoang dã cũng có đặc điểm tương tự.
Trong hầu hết các trường hợp, chỉ khi cố tình vạch tai ra mới có thể nhìn rõ bên trong.
Nhưng do góc nhìn tuyệt vời này, đôi tai của Lâm Trắng Trắng hơi ngốc nghếch vểnh về phía sau, Tô Đoạn cụp mắt đã thấy được phần thịt tai ẩn dưới lớp lông mịn ấy, giống màu đệm thịt, là một sắc hồng nhạt dịu dàng như hoa anh đào.
Như một miếng thạch trái cây đáng yêu, tỏa ra một loại hấp dẫn khiến người ta muốn "véo thử" ngay lập tức.
Tô Đoạn: "..."
Dù cậu tự nhận mình là củ khoai tây đã trưởng thành hơn, nhưng trước một con cáo non mềm mại như thế này, chút tự chủ ít ỏi của cậu vẫn sụp đổ chỉ trong vài giây.
Hành động nhanh hơn cả suy nghĩ, trước khi não bộ kịp đưa ra quyết định, bàn tay rảnh rang của cậu đã tự ý chạm vào lỗ tai nhỏ trước mặt, còn nghịch ngợm mà véo nhẹ một cái...
Quả đúng như cậu nghĩ, cảm giác vừa mềm vừa đàn hồi như thạch, nhưng còn dẻo dai và ấm áp hơn thạch nhiều. Cảm giác này đã đến nỗi khiến người ta không muốn dừng tay.
Nhưng điều đó vốn không thể nào...
Một tiếng "ưng" rầm rì, đôi tai nhỏ bị véo của Lâm Trắng Trắng run rẩy nhè nhẹ, khẽ kêu khi bị "tấn công".
Cái mõm nhỏ đang hôn cằm Tô Đoạn cũng theo đó rời đi, sợi ria trắng mảnh bên mép còn quét qua cằm cậu khiến Tô Đoạn ngứa ngáy bật cười khẽ. Bàn tay đang véo tai Lâm Trắng Trắng cũng tiện đà thả ra, rồi nhẹ nhàng trượt ra phía sau để bám vào lưng lông xù của Lâm Trắng Trắng, đề phòng nó lắc đầu mạnh mà mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau.
Lâm Trắng Trắng ngước đôi mắt thú xanh thẳm trong veo hơn cả bầu trời mà nhìn cậu không chớp.
Dù sinh ra đã thông minh và từng trải qua không ít thử thách sinh tồn, nhưng nó vẫn chỉ là một con non mới chào đời chưa lâu, chưa trải qua sự tàn khốc của thế giới này. Ở tuổi này, đôi mắt của Lâm Trắng Trắng chưa có sự lạnh lùng và u ám của tương lai, ánh mắt sạch sẽ trong sáng và thuần khiết đến nỗi Tô Đoạn có thể thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó.
Nhìn vào đôi mắt ấy, câu hỏi chưa có lời giải của Tô Đoạn bất giác lại dấy lên trong tâm trí:
Cớ sao mai sau đôi mắt của Lâm Chúc lại thành một vàng một lam?
Nếu mắt hai màu không phải bẩm sinh, vậy hẳn là giữa chừng đã xảy ra chuyện gì đó dẫn đến sự thay đổi này.
Vậy phải là biến cố gì mới có thể tạo ra một kết cục như vậy?
Vì tuổi thọ của Lâm Chúc quá dài, kéo dài qua vô số thiên niên kỷ, nên nếu muốn đọc hết những gì nó đã trải qua từ khi sinh ra, e là Tô Đoạn cần phải đóng cửa bế quan ba tháng cũng chỉ hiểu được đôi phần.
Thế nên để tiện tra cứu, hệ thống đã cung cấp cho cậu những tài liệu chi tiết về khoảng một trăm năm gần đây của Lâm Chúc. Những phần khác chỉ được tóm tắt dưới dạng khung sườn, rất nhiều chi tiết không thể tra cứu được.
Về nguồn gốc của Lâm Chúc, Tô Đoạn chỉ biết được một câu "Cáo chín đuôi của Thanh Khâu". Còn về thời thơ ấu nó sống ra sao, có từng trải qua chuyện gì không may hay chăng, cậu hoàn toàn không rõ.
Cậu vốn có thể tra cứu chi tiết thông tin, nhưng hệ thống nói rằng hiện tại họ đã bước vào một cảnh giới bị lỗi, tách biệt khỏi thế giới gốc. Trước khi lỗi này được sửa chữa, không thể truy cập dữ liệu từ thế giới gốc, hệ thống cũng rơi vào trạng thái nửa tê liệt.
Điều này có nghĩa là cho đến khi trở về dòng thời gian bình thường, Tô Đoạn không thể nhận được bất kỳ thông tin nào từ hệ thống.
Nói cách khác, nếu Lâm Trắng Trắng gặp phải chuyện không may nào, cậu rất khó ngăn cản.
Nghĩ vậy thì cậu chợt cảm thấy có gì đó kỳ lạ: tại sao anh lại muốn thay đổi những gì Lâm Trắng Trắng từng trải qua?
... Tô Đoạn cau mày suy nghĩ vài giây, rồi đột nhiên nhận ra một điều rất mâu thuẫn.
Tính cách của một người được hình thành từ vô số từng trải chồng chất. Theo mối quan hệ nhân quả đơn giản nhất, nếu những từng trải trong quá khứ của một người bị thay đổi, không ai có thể chắc chắn rằng cuộc đời họ có đi chệch khỏi quỹ đạo vốn có để bước sang một hướng hoàn toàn khác hay không.
Do lỗi nên nơi cậu đang ở hiện tại thực chất là năm tháng tuổi thơ mà Lâm Chúc đã từng trải qua, một đoạn ký ức đáng lẽ đã được định hình từ lâu.
Hệ thống gọi đây là bug, nhưng không ai biết lỗi này tồn tại độc lập hay vẫn liên quan đến thế giới gốc.
Nếu giữa chừng xảy ra sơ suất, đến vài nghìn năm sau, khi Lâm Trắng Trắng trưởng thành, liệu nó có còn là Lâm Chúc mà cậu biết? Họ có còn gặp nhau như trước, trong cái hang động chôn hạn bạt đó không?
Dù biết rằng có hệ thống gian lận giúp đỡ, không đến nỗi không tìm thấy Lâm Chúc. Nhưng điều này chẳng khác nào đang yêu mà đối phương đột nhiên mất trí nhớ, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, cảm giác đó thực sự khiến người ta ủ rũ.
Tưởng tưởng mình về rồi có thể mất đi đặc quyền thỉnh thoảng được vuốt đuôi mà cậu phải cố gắng cả mấy tháng mới đạt được, lá con của Tô Đoạn đã muốn rũ rượi cả lá.
Cậu thầm than với hệ thống: "Hệ thống, bug thật là phiền phức!"
Hệ thống phối hợp phụ họa theo cậu: "Đúng vậy. 'Bug vốn không nên tồn tại trong thế giới này.' Rất nhiều lập trình viên cũng nghĩ như thế."
Tô Đoạn: "Haiz..."
Khi Tô Đoạn đang mải thả hồn suy nghĩ, ánh mắt cậu bất giác thẩn thơ, miệng cậu bỗng có cảm giác mềm mại ấm áp như một miếng lông xù nhỏ nào đó vừa áp vào.
Tô Đoạn: !
Lẽ nào lần này bị hôn thật?
Mạch suy nghĩ bị cắt ngang, Tô Đoạn chợt hoàn hồn mới nhận ra thứ chạm môi mình là gì.
Lần này không phải cái miệng nhỏ nhắn, mà là một bàn chân lông xù nhỏ xinh.
Móng vuốt sắc nhọn trên chân đã được thu lại cẩn thận, chỉ có lớp đệm thịt mềm mại màu hồng nhạt chạm vào đôi môi cậu, mang theo lớp lông mịn nhẹ nhàng cọ qua khiến cậu hơi ngứa.
Môi Tô Đoạn khẽ động, cảm nhận rõ ràng sự kỳ diệu của đệm thịt dụi vào môi.
Mềm mại và đàn hồi y hệt tai của nó, như một miếng thạch trái cây thơm ngon.
Lâm Trắng Trắng là một con cáo cực kỳ sạch sẽ. Không biết thói quen này hình thành từ khi nào, nhưng mỗi lần ăn xong nó đều cẩn thận dùng nước để rửa mặt và chân, vì vậy bàn chân của nó luôn sạch sẽ, hoàn toàn không có mùi gì kỳ lạ.
Lâm Trắng Trắng nhìn nghiêm túc nhìn cậu, như đang trách cứ cậu vừa bế nó lại vừa mải nghĩ ngợi.
Hơi đói... Sau một hồi do dự, Tô Đoạn không nhịn được chu môi, nhẹ nhàng chạm môi mình lên đệm thịt mềm mại, tạo ra một tiếng "chụt" vang dội.
Có lẽ không ngờ cậu sẽ làm vậy, Lâm Trắng Trắng ngẩn người ra thoáng chốc, rồi đột ngột rụt chân lại, như thẹn thùng mà vùi bàn chân bị hôn vào lớp lông trên bụng mình.
Tô Đoạn thả bàn tay đang đỡ mông lông xù của Lâm Trắng Trắng xuống một chút, để nó có thể tựa đầu lên ngực cậu, khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Dù sau này ra sao, điều quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc tốt cho cậu nhóc trong lòng này.
Có một từ gọi là "định mệnh", mà từ này đặc biệt phù hợp với yêu quái. Nhân quả luân hồi trên thế gian, trong bóng tối luôn có số mệnh đã định sẵn.
Nếu cậu đã đến đây thì chắc chắn phải có lý do.