Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 166: Thế giới thứ sáu (9)



NHÌN EM NGON GHÊ

Tô Đoạn luyện thuật pháp dưới bóng cây chốc lát thì cánh cửa phòng đóng kín quanh năm của Lâm Chúc mở ra. 

Người đàn ông mặc bộ trường bào trắng bước ra từ đó. 

Lâm Chúc vẫn giữ dáng vẻ mặc trường bào mang đậm phong cách cổ xưa, bên hông có tua rua vàng rủ xuống. Mái tóc đen mềm mại được dây buộc tóc đỏ sẫm buộc gọn phía sau. Phối cùng sân viện cổ kính này trông hệt như một nhân vật bước ra từ tranh vẽ. 

Tường trắng ngói đỏ, cây cao bóng mát, người đẹp đứng dưới tán cây cao vút.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến Tô Đoạn đang tập trung thi pháp cũng mất tập trung, dẫn đến thất bại giữa chừng. 

Thi pháp thất bại, lá bùa tự cháy vang lên tiếng "phừng". Lâm Chúc trông sang, thấy Tô Đoạn đỏ mặt nhìn lá bùa bị đốt thành tro đen thui dưới đất, hơi ngượng. 

Bây giờ cậu vẫn chưa thể kiểm soát thành thạo pháp lực, nên buộc phải dựa vào bùa để hỗ trợ thi pháp. 

Phúc lợi của Cục Khoa Tuyên rất tốt, nhưng không có chuyện cung cấp bùa miễn phí cho một trợ lý vô danh như cậu. Nếu đem ra thị trường những lá bùa mà các thiên sư có tiếng trong Cục vẽ ra, không có giá năm con số thì đừng hòng mua được. Vì thế, những lá bùa Tô Đoạn dùng để luyện tập đều do Lâm Chúc vẽ cho cậu.

Không bàn đến giá trị vật chất, chỉ riêng việc "Lâm Chúc tự tay vẽ" đã có ý nghĩa với Tô Đoạn. 

Nên tay chân lóng nga lóng ngóng phá hỏng lá bùa quý giá do người yêu vất vả vẽ ra khiến Tô Đoạn lấy làm áy náy. Cậu nhìn tro tàn dưới đất, lí nhí nói:  "Xin, xin lỗi... Em lỡ làm phí mất rồi..." 

Nhưng Lâm Chúc lại không đoái hoài. Hắn chỉ lười vẽ bùa vì thói quen cho phép, chứ việc này chẳng phải điều gì khó khăn với hắn. 

Con cáo trắng rời khỏi bậc thềm, đuôi dài quét qua đất, đi đến đứng cạnh Lâm Chúc cụp mắt nhìn Tô Đoạn. Dù ánh mắt của họ khác biệt về màu sắc, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy chúng như hòa làm một. 

Lâm Chúc: "Vào đi." 

Tô Đoạn nghe lời đi theo sau Lâm Chúc vào phòng. Ánh mắt cậu lúc thì rơi vào cái đuôi lông xù phía sau con hồ ly, lúc lại chuyển qua eo thon có lực của Lâm Chúc được trường bào trắng tôn lên. Cậu muốn sờ cả hai.

"Điện thoại." 

Ngồi xuống trong phòng, Lâm Chúc đưa tay đòi điện thoại của Tô Đoạn. 

Tô Đoạn còn đang ngỡ rằng cuối cùng Lâm Chúc cũng chịu cho cậu số điện thoại, nhưng hóa ra đối phương chỉ thao tác vài cái, rồi trả lại cho cậu chiếc điện thoại đã được cài thêm một... Ứng dụng. 

Tô Đoạn hụt hẫng cụp mắt xuống: "..." 

Lâm Chúc: "Đây là ứng dụng nội bộ của Cục." 

Nghe vậy, Tô Đoạn nhanh chóng quên đi sự hụt hẫng, tò mò mở ứng dụng lên xem. Giao diện khá đơn giản, thậm chí có phần thô sơ, nhưng bù lại trình bày chức năng rõ ràng. Cậu lần lượt nhấn thử từng nút trên trang chủ, nhanh chóng hiểu ra tác dụng của con app này. 

Theo thời đại phát triển, Cục Khoa Tuyên không hề giậm chân tại chỗ, kết hợp hợp lý với với công nghệ, phát triển ra ứng dụng chuyên dụng để quy trình phân phối nhiệm vụ trở nên nhanh chóng và minh bạch hơn. 

Đây là ứng dụng chính thức của Cục, chủ yếu dùng để công bố và nhận nhiệm vụ. Nhiệm vụ có thể được đăng bởi cá nhân hoặc tổ chức, sau khi được nhân viên chuyên trách phê duyệt sẽ xuất hiện trong kho nhiệm vụ trên ứng dụng. Nhân viên của Cục có thể đăng ký nhận nhiệm vụ trong thời gian quy định, và kết quả cuối cùng sẽ được Bộ Phê Duyệt sắp xếp. 

Không biết Lâm Chúc đã làm gì, nhưng khi trả lại điện thoại, hắn đã đăng ký tài khoản cho cậu, hiển thị tên cậu.

Tô Đoạn hơi ngơ ngác, cầm điện thoại lên hỏi: "Anh tải cái này cho em làm gì vậy?" 

Nói dễ nghe thì công việc hiện tại của cậu là trợ lý cục trưởng, nói khó nghe thì chỉ là kẻ ăn không ngồi rồi. Ngoài pháp thuật che giấu hơi thở vẫn chưa thuần thục, cậu chẳng biết gì, cài ứng dụng này vào cũng chẳng nhận nhiệm vụ. 

Lâm Chúc nói: "Mở trạng thái cá nhân lên xem." 

Tô Đoạn ngẩn người một lúc, sau đó mới hiểu ý, mở mục trạng thái cá nhân. Trên đó hiển thị rõ ràng: "Đang thực hiện nhiệm vụ." 

Cậu tròn mắt ngạc nhiên: "Em nhận nhiệm vụ từ bao giờ?!"

Lâm Chúc: "Là tôi nhận, cậu là trợ lý, đương nhiên phải đi theo." 

"Vậy à." Tô Đoạn sực nhớ ra, rồi hỏi: "Thế trợ lý Ngô có đi cùng không?" 

Lâm Chúc nhàn nhạt trả lời: "Anh ta bận việc khác." 

"Ò..." Tô Đoạn vẫn chưa hiểu hết tình hình, ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: "Thế còn các thiên sư khác thì sao ạ?" 

Có một số nhiệm vụ đặc biệt hoặc khó khăn, Cục Khoa Tuyên thường sẽ phân công nhiều thiên sư cùng tham gia. 

Hỏi gì Lâm Chúc đáp nấy: "Không có." 

Hắn dừng lại, rồi nhấn mạnh bổ sung: "Một mình tôi là đủ." 

Tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi ở Cục Khoa Tuyên suốt nhiều năm, dù Lâm Chúc luôn giấu thực lực nhưng cũng đủ để đè bẹp những thiên sư mới tu luyện mười, hai mươi năm, chưa từng có nhiệm vụ nào cục trưởng Lâm cần đến sự hỗ trợ của người khác.

"Ồ." Nghe câu trả lời của Lâm Chúc, khóe môi Tô Đoạn khẽ cong lên.

Cậu không hiểu ý tự hào kín đáo trong lời Lâm Chúc, cậu vui vẻ nghĩ rằng chỉ có cậu và Lâm Chúc cùng đi làm nhiệm vụ, vậy có được xem như thế giới hai người không?

♪♪♪

Có được xem hay không thì chưa biết, nhưng trong Cục Khoa Tuyên, khi mọi người thấy nhiệm vụ mới này được giám đốc và trợ lý nhỏ của hắn nhận, cả đám lập tức như dính chiêu hai điêu thuyền.

Tuy không có quy định cứng nhắc, nhưng nói chung thì chỉ có thiên sư chính thức mới được nhận nhiệm vụ. Những vị trí như trợ lý thường chỉ hỗ trợ hoặc làm hành chính, dù có tham gia cũng không được tính là nhân viên nhiệm vụ.

Cái danh nhân viên nhiệm vụ không phải chỉ là một hư danh. Quan trọng hơn cả là chỉ khi có tên trong danh sách nhiệm vụ mới được chia tiền hoa hồng trực tiếp!

Nếu không chỉ đành xem tâm trạng cấp trên trực tiếp của mình, nhận thêm chút tiền ít ỏi.

Cái danh keo kiệt của Cục Khoa Tuyên đúng là muôn đời không đổ, lương cơ bản thì thấp đến đáng thương, làm ở đây còn không bằng đi làm chủ nhà trọ mà kiếm tiền. Nếu không có khoản hoa hồng hậu hĩnh từ nhiệm vụ, thử hỏi có mấy boss sẵn lòng làm việc chăm chỉ như vậy chứ?

Cống hiến vì đam mê ư? Không tồn tại đâu. Chỉ có hoa hồng đủ hấp dẫn nên mới miễn cưỡng đi làm đúng giờ mỗi ngày thôi.

Trong nhóm chat nội bộ do các nhân viên Cục lập ra để buôn chuyện hóng hớt, mọi người nhanh chóng nổ ra một cuộc thảo luận sôi nổi về nhiệm vụ lạ đời này.

"Trời ơi, đúng là cảnh tượng công khai đi cửa sau! Mị ngửi thấy mùi anh em tình thâm rồi!"

"→→ Ý là kiểu anh em khoảng cách âm ấy hả?"

"Ha, bà biết nhiều quá đấy. Chúc mừng bà vừa nhận được [ánh nhìn chết chóc của cục trưởng Lâm] x1! Pặc! Bà chết rồi!"

"Cái nhiệm vụ này chỉ được đánh giá hạng C, cực kỳ gà mờ. Tiền hoa hồng cũng ít, cục trưởng Lâm nhận cái này để làm gì? Trải nghiệm đời sống dân gian chắc?"

"Để dắt bạn nhỏ đi chứ sao, đồ ngốc không biết lãng mạn! Bảo sao vẫn còn ế đến giờ, tsk tsk."

"Ồ wow."

"Ồ wow +1."

"Toai tuyên bố cục trưởng Lâm và trợ lý nhỏ đã khóa sổ! Chìa khóa nhét vào miệng tỳ hưu, chỉ vào không ra!"

"Tỳ hưu: ??? Tôi làm gì sai??"

"Ha ha ha, tôi đã nói rồi, cục trưởng Lâm sạch sẽ thái quá tự dưng ôm người ta thì sao không có gì được. Ảnh cưng trợ lý nhỏ lắm đấy, ngày nào cũng giấu trong viện, không cho chạy long nhong, chỉ được lộ mặt lúc đi làm và tan làm thôi, hê hê."

"Ê, làm vậy chẳng phải là... nuôi bồ hả?"

"Theo bần đạo quan sát, trợ lý nhỏ vẫn còn nguyên dương khí*, đạo hữu nói thế là không đúng."

*Ý là chưa xoạc nhau á 🤡

"......"

"[Cậu dâm ghê.jpg]"

"[Cậu cũng vậy.jpg]"

🍰🍰🍰

Lờ đi cuộc bàn tán sôi nổi trong nhóm, hai nhân vật chính hoàn toàn không hay biết gì. Sau khi xác nhận nhiệm vụ thì chuẩn bị đồ đạc rồi lên đường.

Ngô Chiết Câu "bận việc khác" không đi cùng, mà Tô Đoạn lại không có bằng lái, lần này Lâm Chúc đích thân cầm lái.

Không phải lúc nào Lâm Chúc cũng khoác bộ trường bào cổ trang trắng như tuyết. Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn đổi sang bộ âu phục bạc hiện đại, vừa đơn giản vừa thanh lịch.

Bộ âu phục được cắt may vừa vặn, tôn lên tỷ lệ cơ thể gần như hoàn hảo, khiến dáng người hắn càng thêm cao lớn và cường tráng. Khí chất dường như cũng lạnh lùng hơn. Mái tóc dài vẫn được buộc gọn bằng dây buộc, rủ xuống phía sau.

Âu phục phối với tóc dài, kiểu kết hợp này hẳn trông lạ lắm, nhưng có một số người mặc gì cũng khiến người khác ta thấy đẹp mắt, phảng phất trời sinh ra họ là để mặc vậy.

Đôi tay Lâm Chúc rất đẹp, mu bàn tay rộng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng. Khi nắm trên vô lăng trông hệt như một tác phẩm nghệ thuật được mài dũa tinh xảo.

Tô Đoạn ngồi ghế phụ lén nhìn tay Lâm Chúc một hồi lâu, rồi cúi xuống nhìn đôi tay đang đặt trên đùi của mình.

Tay cậu cũng thon dài, nhưng lại gầy gò hơn, không có cảm giác mạnh mẽ như tay của Lâm Chúc.

Lâm Chúc không phải người hay nói, mà Tô Đoạn cũng không phải kiểu hoạt bát, nên suốt nửa chặng đường cả hai đều không mở miệng. Không khí trong xe tuy yên lặng nhưng không hề gượng gạo.

Điều hòa trong xe vẫn bật, nhưng lần này Lâm Chúc còn cẩn thận vẽ cho Tô Đoạn một lá bùa giữ nhiệt, bỏ vào túi quần nên cậu không thấy lạnh. Điều hòa mát mẻ còn khiến Tô Đoạn thấy ngứa ngáy trong lòng. Cậu hỏi Lâm Chúc: "Anh... Ý em là anh hồ ly của anh đâu rồi?"

Bàn tay đang nắm vô lăng của Lâm Chúc khẽ siết lại, khóe mắt hắn giật rất nhẹ: "..."

Anh hồ ly là kiểu gọi kỳ cục gì thế?

Rõ ràng hắn là hồ ly thuần chủng chính gốc phương Đông, nhưng nghe Tô Đoạn gọi thế, bỗng nhiên lại cảm thấy mình như một loài ngoại lai nào đó.

Còn cái biệt danh "Lâm Trắng Trắng" lần trước nữa, trong đầu nhỏ đơn thuần của Tô Đoạn rốt cuộc chứa bao nhiêu từ ngữ kỳ cục thế này?

Lâm Chúc bình tĩnh đáp: "Ở trong thẻ thú*."

*Này tui không biết edit sao.

Thẻ thú là pháp khí dùng để cất giữ yêu thú. Vì có những yêu thú ngoại hình khó ngụy trang thành thú cưng, nên thú bài ra đời, tiện cho người chủ dễ dàng mang theo chúng.

Tô Đoạn cuộn ngón tay, nhỏ giọng đề nghị: "Anh thả nó ra đi, ở trong thú bài chắc không thoải mái lắm."

Lâm Chúc nói vậy chỉ là cái cớ. Hắn không thực sự nuôi yêu thú, mà khi bản thân không tiện xuất hiện thì sẽ trực tiếp nhập vào phân thân, không hề khó chịu.

Thực tế thì với Lâm Chúc, trạng thái hòa hợp giữa hai cơ thể mới là thoải mái nhất. Huống chi những việc có thể giải quyết bằng một cơ thể thì chẳng cần thiết phải dùng đến cả hai. Lâm Chúc theo bản năng định từ chối đề nghị của Tô Đoạn, nhưng khi ánh mắt lướt qua đôi mắt đen láy long lanh đầy kỳ vọng kia, tự dưng hắn do dự.

Thế là khi xe đến nơi rồi xuống xe, trong lòng Tô Đoạn ôm một cục hồ ly tuyết trắng nhỏ xíu.

Nhìn kỹ thì đôi mắt thú hai màu xinh đẹp của cục tuyết nhỏ ấy dường như chứa chút u oán.

Bộ này anh cáo thu nhỏ thu bự tùm lum tùm la hết nên có gì xưng hô loạn quá thì mọi người nhắc tui nhe, nhiều khi tui hết biết đường 🥺

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv