Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 165: Thế giới thứ sáu (8)



NHÌN EM NGON GHÊ

"......" 

Thấy Ngô Triết Câu không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên người hồ ly của mình, Tô Đoạn mới muộn màng nhận ra hành động của mình không ổn lắm. 

Như đã nói trước, nhân viên của Cục Khoa Tuyên bao gồm cả con người lẫn một số yêu và quỷ đã qua kiểm tra nghiêm ngặt. Là trợ lý của cục trưởng, Ngô Triết Câu không phải con người mà là yêu. 

Nói chính xác hơn, anh ta là yêu cùng loài với Tô Đoạn, nguyên hình cũng là thực vật. 

Nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là anh ta là người duy nhất trong Cục Khoa Tuyên biết đôi chút về thân phận đại yêu của Lâm Chúc. 

Nếu là người khác nhìn thấy Tô Đoạn vuốt ve hồ ly cùng lắm chỉ nghĩ cậu to gan dám chạm vào thú cưng của cục trưởng. Nhưng trong mắt trợ lý Ngô này lại thành tìm chết dám sờ cục trưởng ngay trước mặt. 

Tô Đoạn: "......" 

Lông trên lưng cáo trưởng thành mềm mại mượt mà, còn tỏa ra hơi ấm dễ chịu. Cảm giác ấy còn thoải mái hơn cả chiếc chăn tơ tằm cao cấp nhất mà cậu từng dùng. Tô Đoạn lưỡng lự một chốc rồi không thể chống lại sự hấp dẫn ấy, vờ như không hay biết gì, nhẹ nhàng gọi Ngô Triết Câu: "Anh, anh Ngô, sao vậy ạ?" 

Điều cậu không nhận ra là ngay khi câu hỏi của mình vừa dứt, con cáo trắng bên cạnh vốn hơi sững sờ trước sự xuất hiện đột ngột của Ngô Triết Câu, lập tức co lại đồng tử. Đôi mắt thú hai màu vô cảm liếc nhìn Ngô Triết Câu, chất chứa cảnh cáo lạnh lùng. 

Ngô Triết Câu không phải hạng người non nớt bồng bột. Đi theo Lâm Chúc mấy trăm năm, anh ta không phải kẻ thiếu tinh ý. Bị ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Chúc quét qua bèn điều chỉnh lại biểu cảm kỳ lạ trên mặt với tốc độ nhanh nhất, rồi lắc đầu, dịu giọng: "Không có gì đâu, cậu đừng để ý. Tôi tới để... Báo cáo chút việc với cục trưởng." 

Chỉ là khi nói đến hai chữ "cục trưởng," giọng anh ta khẽ ngừng lại khó nhận ra, lộ ra chút khó diễn tả bằng lời. 

Tô Đoạn giả ngốc gật đầu, bàn tay vẫn để trên lưng hồ ly không buông ra. Miệng thì tỏ vẻ hiểu chuyện: "Vậy anh Ngô mau đi đi, chắc cục trưởng vẫn chưa ra ngoài đâu." 

Ngô Triết Câu đáp "được", cúi đầu bước vội qua Tô Đoạn, bàn chân đạp lên từng bậc thang. Đôi mắt anh ta không dám liếc sang hồ ly trắng như tuyết khổng lồ bên cạnh cậu.

Ngô Triết Câu vừa vào cửa, bàn tay Tô Đoạn vẫn đặt trên lưng con hồ ly bèn thuận theo chiều lông nhẹ nhàng vuốt vài cái. Cậu cúi đầu thì thầm với con hồ ly trắng đang nằm đó mà vẫn có cảm giác hiện diện mạnh mẽ: "Đều là trợ lý, tôi thì rảnh rỗi, còn anh Ngô thì hình như bận rộn lắm."

Cáo trắng không từ chối bàn tay gầy gò của con người đang vuốt lưng mình. Nghe thấy lời phàn nàn nho nhỏ như tự nói một mình của thanh niên tóc đen, nó chỉ khẽ động đôi tai rồi hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình. Đôi mắt ấy sáng trong, tựa như viên đá quý vừa được vớt lên từ đáy nước.

Lâm Chúc nhìn thấy rõ ràng hình dáng bản thể của mình phản chiếu trong đôi mắt ấy.

Một con hồ ly trắng to lớn, toàn thân thả lỏng, bả vai không gồng cứng, đuôi khẽ đung đưa phía sau, nằm ngoan ngoãn trên bậc đá xanh rộng rãi đến khó tin, để mặc người khác thoải mái vuốt lông.

Con cáo lặng lẽ dời ánh mắt, suy ngẫm đời cáo: "..."

Đúng lúc nó đang trăn trở liệu làm vậy có phù hợp với thân phận của mình hay chăng — dù là cục trưởng của Cục Khoa Tuyên hay thân phận đại yêu từ thời thượng cổ — có nên lạnh lùng đứng dậy rời đi để chứng tỏ rằng mình không phải muốn sờ là sờ, thì bỗng nhiên trên lưng có thêm sức nặng.

Một thứ gì đó tròn tròn, cứng cáp hơn bàn tay con người đập lên lưng nó. Sức không mang tính công kích nhưng cảm giác kỳ lắm.

Con hồ ly khựng lại, xoay đầu nhìn xem rốt cuộc là thứ gì tấn công mình.

Nào ngờ nó chỉ nhìn thấy một cái đầu đen tuyền vùi trên lưng mình.

Ơ...?!!

Hồ ly ngẩn tò te mới nhận ra đây là đầu của con người kia.

Phải một lúc sau, nó mới nhận thức được hơi thở mát lạnh của con người rơi xuống lưng mình. Hơi thở ấy xuyên qua lớp lông dày, tựa thấm vào tận làn da bên dưới, khiến toàn bộ lông trên cơ thể nó sắp dựng đứng lên.

Cảm giác kỳ lạ này kéo nó ra khỏi ngơ ngẩn. Đôi chân trước lập tức duỗi ra, định nhấc mình lên để thoát khỏi cảnh tượng đáng hổ thẹn như đại yêu lại bị con người đè lên.

Nhưng nó chưa kịp dồn lực, cái đầu đặt trên lưng nó đột nhiên cựa quậy, trước tiên cọ nhẹ sang bên trái, sau đó trở lại vị trí cũ rồi không dừng lại, tiếp tục cọ sang bên phải. Hai má của con người cứ thế cọ qua cọ lại trên lưng nó, phát ra tiếng "ưm ưm" mềm mại, khiến người ta không rõ ai mới thực sự đang bị chiếm hời...

Hành động này giống như khởi động một công tắc nào đó. Sức ép từ đầu con người làm toàn bộ cơ thể hồ ly thêm nặng nề, chân trước vốn định nhấc lên lại trượt xuống, cả thân hình càng áp sát mặt đất. Đôi móng vuốt sắc nhọn cào lên bậc đá xanh, để lại mấy vệt trắng dài vô ích.

... Nó không đứng dậy nổi.

Dưới ánh nắng chiều ấm áp, đồng tử hồ ly vì căng thẳng - có chăng còn có cảm xúc không tên nào đó - co rút thành một đường chỉ. Cơ thể cứng còng như bị nhấn nút tạm dừng, nằm bất động trên đất. Mãi một lúc sau nó mới há miệng, thở hổn hển.

Tô Đoạn đang mê mẩn hít lông, vùi mặt vào bộ lông mềm mượt hoàn toàn không để ý đến những thay đổi này.

Cảm giác chôn mặt vào lớp lông mềm mại còn dễ chịu gấp bội lần so với tưởng tượng. Bộ lông dài, mượt, khi cọ má vào giống như dẫm trên những tầng mây bồng bềnh. Dù vô ý chạm vào phần lông ở rìa cũng không hề gây khó chịu.

Cứ dụi bừa như thế, lớp lông trên lưng hồ ly vốn mượt mà gọn gàng trở nên rối bù, để lộ lớp lông bên trong mềm mịn hơn, khiến Tô Đoạn không nhịn được muốn vùi đầu sâu thêm.

Song, cậu vẫn nhớ phải chậm rãi. Sau khi cọ thêm hai cái, cậu bịn rịn ngẩng đầu lên.

Lúc này, trên bậc đá xanh dưới chân hồ ly, năm cái hố nhỏ ngay vị trí móng vuốt đã in rõ mồn một, xung quanh là những vết nứt rạn, trông vừa hung bạo vừa đáng sợ!

Tô Đoạn đưa tay chỉnh lại lớp lông rối, chột dạ cúi đầu khen hồ ly: "Lâm, ừm, Lâm... Trắng Trắng ngoan lắm."

Cậu toan gọi anh Lâm nhưng chợt nhớ ra lúc này mình vẫn chưa biết thân phận thật của Lâm Chúc, nên lắp bắp một hồi rồi vội vàng đặt bừa cho con cáo một biệt danh.

Bản thể Lâm Chúc có bộ lông trắng tinh, nên Tô Đoạn đặt tên đơn giản là "Trắng Trắng".

Cái, cái tên gì thế này?!

Nghe loài người tóc đen gọi mình là "Lâm Trắng Trắng" nghe ngốc nghếch, hồ ly thấy trước mắt tối sầm. Nó cảm giác cơ thể và linh hồn mình như sắp tách rời: "......"

Trong phòng, Ngô Triết Câu nhìn cục trưởng đang ngồi thẳng lưng, cúi đầu im lặng suốt hai phút mà không hề nói gì với báo cáo của mình, không dám hé lời nào.

Dù không đoán được chủ thượng* đang nghĩ gì, Ngô Triết Câu vẫn cảm nhận rõ ràng hơi thở nguy hiểm. Ý thức nhạy bén cho anh ta biết tâm trạng của chủ thượng lúc này chắc chắn đã xấu khôn cùng. Bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến anh ta cúi đầu thật thấp, không dám phát ra một tiếng động.

*Bộ này có mấy cái tu tiên này kia nên mình sẽ để nguyên một số thứ nha.

Lâm Chúc không nói, anh ta cũng không dám hỏi, chỉ biết nín thở, đứng yên chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Ngô Triết Câu mới nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của chủ thượng:

"... Nhiệm vụ này để ta đi, không cần điều thêm người nữa."

"Vâng."

Ngô Triết Câu vội vàng rời khỏi phòng, đi xuống bậc thang. Nhưng vừa ra tới cửa, anh ta không kìm được sự tò mò, liếc nhìn con hồ ly trắng vẫn nằm trên đất, trông chẳng khác gì lúc hắn mới vào.

Và đón lấy ánh nhìn của anh ta là một đôi mắt thú hai màu lạnh lùng khủng khiếp.

Ánh mắt ấy không chứa ác ý, nhưng chỉ cần một chút uy áp từ đại yêu thượng cổ cũng đủ khiến yêu quái nhỏ bình thường bị thương nặng.

Sự lạnh lẽo lan dọc sống lưng, dù Ngô Triết Câu không yếu tới mức đó, nhưng vẫn suýt chút nữa bị thôi thúc biến về nguyên hìnho bỏ chạy. Anh ta gắng gượng kìm nén, bước chân nhanh hơn, rời khỏi viện rồi mới nhận ra trán đẫm mồ hôi lạnh.

Tô Đoạn vốn định chào hỏi đồng nghiệp chăm chỉ này, nhưng Ngô Triết Câu giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo, vội vã rời đi. Cậu nghiêng đầu khó hiểu, môi khẽ mở rồi lại khép, nuốt lại lời chào. Quay sang suýt xoa với cấp trên kế bên: "Trợ lý Ngô đúng là bận thật đấy."

Cấp trên không muốn nói chuyện lắm: "......"

Vuốt lông hồ ly xong, Tô Đoạn tiếp tục luyện pháp thuật Lâm Chúc dạy cậu.

Pháp thuật này dùng để che giấu tử khí trên người cậu, người khác sẽ không nhận ra cậu là một hạn bạt nhỏ. Nhờ đó, anh sẽ không bị các thiên sư để ý rồi tò mò truy đuổi, săn giết, hay bắt giữ, giúp tăng mức độ an toàn lên đáng kể. Là một pháp thuật cực kỳ hữu dụng với Tô Đoạn.

Nhưng một kẻ mù tịt về đạo pháp như cậu thì hơi trắc trở. Phải mất nửa tháng cậu mới miễn cưỡng sử dụng được.

Nhưng Tô Đoạn không biết rằng trong mắt Lâm Chúc, tiến độ này đã là vô cùng nhanh chóng.

Có những thiên sư cần ít nhất nửa năm từ khi bắt đầu học đạo pháp đến khi dẫn khí nhập đạo. Người có thiên phú cũng phải hơn một tháng. Còn Tô Đoạn từ không biết gì đến học được một thuật pháp trung cấp chỉ mất nửa tháng. Chuyện này nói ra chắc sẽ khiến một đám thiên sư chính thống xuất thân danh môn thế gia giật mình kinh hãi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv