Edit: Heo
Hai người không làm đến cuối cùng, bởi vì chứng nghiện sạch sẽ của Tạ Bắc Vọng phát tác, sau khi làm một trận qua loa trên ghế sô pha, Giản Mộ gói quần áo, gọi phục vụ phòng đến để đổi ga trải giường. Vì để tránh cho bị nhìn thấy, Tạ Bắc Vọng đi bệ cửa sổ ngồi hút thuốc, chờ người đổi ga trải giường rời đi, Giản Mộ mở cửa kính ban công, Tạ Bắc Vọng vừa hút xong một điếu thuốc, hắn ấn tia lửa vào gạt tàn, phủi nhẹ vào bụi bẩn trên tay của mình.
“Buổi tối nghỉ ở đây sao?” Giản Mộ khoanh tay dựa vào cửa kính, ánh mắt lấp lánh nhìn Tạ Bắc Vọng.
“Tiểu Hà lập tức tới ngay.” Tạ Bắc Vọng kéo cổ Giản Mộ, ấn một nụ hôn lên anh, “Gọi cho tôi nhiều hơn.”
“Ồ.”
Tạ Bắc Vọng vội vàng quay về, thời gian trễ nải cũng không ít, chờ người rời đi, Giản Mộ mở ra điện thoại di động ra nhìn, sắp hừng đông rồi.
Nhưng Giản Mộ không hề buồn ngủ, cực kì có tinh thần, bị câu nói kia của Tạ Bắc Vọng quấy rầy không ngủ được, trằn trọc hồi lâu, anh chỉ có thể dùng điện thoại di động vào Weibo.
Sau khi quét hotsearch, anh nhanh chóng logout và gửi một tin nhắn cho Lâm Đông.
Giản Mộ: Anh nói cái gì với Tạ Bắc Vọng?
Đợi một lúc không thấy Lâm Đông trả lời, ước chừng người đã ngủ, Giản Mộ gửi một tin nhắn khác cho Tạ Bắc Vọng.
Giản Mộ: Tiểu Hà tới chưa?
Tạ Bắc Vọng: Lên xe rồi.
Giản Mộ: Ừm, đi đường cẩn thận.
Tạ Bắc Vọng: Ừ.
Giản Mộ nắm lấy ngón tay của mình, suy nghĩ nên gửi gì tiếp, thì Tạ Bắc Vọng đột nhiên gửi voice chat.
Giản Mộ ngẩn người một chút, vùi mình vào chăn bông, bật lên. Nghe thấy không phải là giọng của Tạ Bắc Vọng, mà là tiếng nhạc nhẹ phát trong xe.
Giản Mộ:?
Tạ Bắc Vọng: Đi ngủ sớm đi.
Giản Mộ: Ồ.
Giản Mộ cào xé ruột gan, nhạc nhẹ làm sao có thể dỗ ngủ được.
Giản Mộ: Anh ở đây bao lâu?
Tạ Bắc Vọng: Hai ngày.
Giản Mộ: Trước khi đi lại đến chứ?
Tạ Bắc Vọng: Không nỡ rời tôi à?
Giản Mộ cắn chặt răng, một từ “Ừ” đánh ra đến nửa ngày vẫn không gửi đi.
Một lúc sau, Tạ Bắc Vọng gửi một tin nhắn.
Tạ Bắc Vọng: Không có thời gian ở lại, lịch kín rồi.
Giản Mộ: Được rồi, tôi đi ngủ đây.
Tạ Bắc Vọng: Ừm.
Giản Mộ oán hận đập giường, ném điện thoại sang một bên, chôn đầu vào gối.
Loay hoay một hồi lâu trên giường, Giản Mộ cuối cùng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa thì đột nhiên thức tỉnh.
Tin chắc rằng mình không nghe nhầm, Giản Mộ trở mình và rời khỏi giường.
Đã muộn như vậy, có lẽ nào Tạ Bác Vọng hồi mã thương?
Tự biết Tạ Bắc Vọng không thể làm chuyện như vậy, nhưng Giản Mộ vẫn mơ hồ mong chờ, dù gì thì hôm nay Tạ Bắc Vọng cũng không bình thường, làm một hành vi ngây thơ như vậy là hợp lý.
Cất bước để mở cửa, khi nhìn thấy có người đến nét mặt của Giản Mộ nhanh chóng chìm xuống, nhưng may mắn thay, biểu cảm đã được quản lý đúng cách, sắc mặt của anh nhanh chóng trì hoãn lại.
“Thầy Giản, thật xin lỗi, muộn như vậy còn làm phiền đến thầy.” Lịch Miểu cúi đầu, mái tóc dài chưa xử lý xõa ra che gần hết đôi mắt.
Phòng hoá trang của họ được tách ra, Giản Mộ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tóc ngắn của Lịch Miểu, thế nhưng trông thật giống một đứa trẻ ngoan ở trường mẫu giáo.
“Làm sao vậy?” Giản Mộ hỏi.
“Tôi muốn hỏi thầy có thuốc hạ sốt gì không?” Lịch Miểu giương mắt, đôi mắt đỏ chót, tơ máu đỏ xẹt qua vắt ngang nơi đáy mắt.
Giản Mộ bị cậu ta như thế này làm cho sửng sốt, cảm thấy người thật sự sắp bốc cháy nên vội vàng đưa người vào phòng.
“Có, cậu ngồi chờ tôi đi lấy.”
Lịch Miểu lễ phép cúi đầu, Giản Mộ vội vàng đỡ lấy cậu ta, vì sợ rằng cậu ta sẽ cúi đầu trước mình.
“Cảm ơn anh.” Lịch Miểu nói. (Khúc này Lịch Miểu xưng hô thân mật này, hầu như phía trên đều xưng hô rất kính cẩn: 老师/laosi/, nhưng chỗ này bạn í xưng 哥/ge/: anh, anh trai (thân mật))
Cậu ta hơi nghiêng đầu, vết nhỏ màu đỏ chật vật lộ ra, sau đó lặng lẽ thu vào trong bọc quần áo, Giản Mộ lướt nhìn rồi nhanh chóng dời đi chỗ khác, nói: “Không cần cám ơn.” *Đà đao (hay hồi mã thương) là kỹ thuật chiến đấu mà người đánh giả vờ thua chạy, nhử cho đối phương đuổi theo, rồi bất ngờ quay lại vung đao chém.
Khi đấu với Hoàng Trung lần thứ hai, Quan Vũ đã dùng kế này, nhưng chưa kịp chém thì ngựa của Hoàng Trung đã ngã lăn ra đất.
Đặc biệt, thuật ngữ “Hồi mã thương” không chỉ đơn thuần đề cập về một thế võ, đòn đánh mà nó đã được nâng lên thành một thuật ngữ để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu cũng như chỉ một chiến thuật thi đấu, kinh doanh
Ngoài ra, thuật ngữ này được các nhà báo thể thao sử dụng một cách thông dụng trong việc diễn tả các trận bóng đá để mô tả về lối chơi phòng thủ phản công hoặc các trận đấu có sự lội ngược dòng về tỷ số.