*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo
Mùi gỉ sắt trong miệng lẫn trong nụ hôn triền miên, Giản Mộ khẽ nheo mắt, như một con mèo lớn mệt mỏi đón ý nói hùa theo Tạ Bắc Vọng, như nhu nhược tuỳ ý để hắn đè mình xuống chiếc giường mềm mại.
Chiếc chăn bông mềm mại, xẹp xuống, thân dưới của cả hai chìm hơn nửa ngay khi vừa nằm xuống, Tạ Bắc Vọng véo cằm Giản Mộ, cắn môi châu không rõ ràng của anh.
“Ngày mai có diễn?” Tạ Bắc Vọng hỏi.
“Ừ.” Giản Mộ chống khuỷu tay đứng trên giường, không để cho lưng bị bó chặt.
“Lấy tay kia.” Tạ Bắc Vọng nói.
Ánh sáng chiếu xuống từ đỉnh đầu, lông mi của Tạ Bắc Vọng đổ một bóng nhỏ, phản chiếu đường viền mắt sâu hơn, Giản Mộ gần như bị mê hoặc khi nhìn hắn.
Dán chặt vào eo của Tạ Bắc Vọng, Giản Mộ hỏi, “Đau lòng tôi không?”
“Ừ.” Tạ Bắc Vọng giả tạo khoác tay lên lưng Giản Mộ.
Giản Mộ híp mắt nở nụ cười, ghé sát mặt Tạ Bắc Vọng hôn hắn, “Thật trùng hợp, tôi cũng đau lòng anh.”
Tạ Bắc Vọng hoảng hồn trong giây lát, Giản Mộ đã thoát khỏi vòng tay của hắn, cởi áo khoác có mũ, làn da trần lộ ra ngoài.
Dấu vết của quá trình luyện tập rất rõ ràng, các cơ bắp đều tăm tắp trên cơ thể, cho thấy sự tồn tại cân xứng của chúng.
Nhìn thấy ánh mắt của Tạ Bắc Vọng rơi trên người mình, Giản Mộ hỏi: “Trông đẹp không?”
“Vẫn được.”
Tạ Bắc Vọng nói, “Tập eo như thế nào?”
“Anh thử xem, chẳng phải sẽ biết sao.”
Giản Mộ ngồi lên đùi Tạ Bắc Vọng, vươn lưỡi diễm tình liếm hầu kết của Tạ Bắc Vọng. Phần cổ nhô cao mẫn cảm, mỏng manh, bị đầu lưỡi mềm nhẹ đảo qua, Tạ Bắc Vọng rên lên một tiếng.
Hắn để cho Giản Mộ tự châm lửa, vô thức quấn lấy eo Giản Mộ, cảm thấy tay nhớp nháp.
“Thuốc rơi mất rồi.” Tạ Bắc Vọng nói.
“Hả?”
“Đau không?”
“Không đau.” Giản Mộ lấy lại tinh thần, ngẫm nghĩ hỏi: “Làm sao anh biết?”
Anh chắc chắn rằng mình đã không để lộ vết thương trên lưng cho Tạ Bắc Vọng.
“Lâm Đông nói.” Tạ Bắc Vọng nói.
“Vậy ông chủ lớn đặc biệt tới thăm tôi sao?” Giản Mộ hỏi.
“Tiện đường.”
“Ồ.” Giản Mộ thấp giọng đáp lại.
“Không tới thăm em, em liền mất hứng?” Tạ Bắc Vọng hỏi.
“Ừ.” Giản Mộ nghiêng mặt, “Còn tưởng ông chủ lịch trình bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến thăm tôi.”
“Hiện tại cũng coi như cố ý thăm em.” Tạ Bắc Vọng đỉnh eo, Giản Mộ bị lắc lư một chút thiếu chút nữa ngửa ra sau, sợ đến mức lập tức quấn cổ Tạ Bắc Vọng.
Tạ Bắc Vọng ghé vào tai Giản Mộ, nhỏ giọng hỏi: “Không phải đau lòng tôi, nhanh lên.”
“Hiện tại không thấy đau lòng anh nữa.” Giản Mộ đảo mắt, đưa tay nắm lấy ống tay áo bên giường, “Tôi cảm thấy đau lòng với chính mình.”
Tạ Bắc Vọng mỉm cười, lấy thuốc lá và bật lửa ra khỏi áo khoác, trước khi châm lửa, Giản Mộ đã ngăn, cướp lấy bật lửa và cất đi.
“Sau này không được.”
“Tôi đã không chạm vào nó một ngày rồi.” Tạ Bắc Vọng ngậm thuốc lá, cong môi bất lực.
“Vậy thì chúng ta thay phiên, mỗi người hút một nửa.”
Giản Mộ rút thuốc lá ra khỏi miệng Tạ Bắc Vọng, nghiêng đầu châm lửa, tia lửa đỏ rực bốc lên, giải phóng một mảng khói trắng quanh quẩn giữa hai người họ.
Tạ Bắc Vọng thích thú nhìn Giản Mộ, thấy anh không ngừng hút hết miếng này đến miếng khác, thân điếu thuốc trong nháy mắt ngắn lại một chút, vì vậy chậm rãi hỏi: “Thuốc lá của tôi có dễ hút không vợ?”
Giản Mộ sửng sốt, có miệng hỗn loạn phát ra âm thanh, Tạ Bắc Vọng không nghe rõ. Giây tiếp theo, ngón tay của Giản Mộ nới lỏng, khói thuốc bốc lên trong không khí lưu chuyển vài vòng rồi rơi xuống tấm ga trải giường, Giản Mộ sợ hết hồn, nhưng dù có nhanh tay lẹ mắt đến đâu cũng không ngăn được đốm lửa bắn lên trên thảm, tạo thành một lỗ đen.
“Sợ à?” Tạ Bắc Vọng lại cười, lấy điếu thuốc gần hết còn lại trên tay Giản Mộ và đưa vào miệng.
“Đừng nói linh tinh.” Giản Mộ vỗ nhẹ vào khăn trải giường để phủi bụi, nhưng càng vỗ về thì càng bẩn hơn, trên ga trải giường có một mảng lớn loang lổ, giống như tâm trạng của Giản Mộ lúc này, hỗn loạn, không logic.