Sau hừng đông, không khí khủng bố đêm qua tiêu tán không ít.
Lâm Thu Thạch theo hành lang tầng hai đang muốn đi xuống, lại nghe thấy tầng ba truyền đến tiếng động sột sột soạt soạt ồn ào, như là có rất nhiều người đang thảo luận cái gì. Hắn vốn không tính đi xem, rồi lại nghe thấy tiếng nữ nhân kêu rên, kêu cực kỳ bi thương, như là gặp phải sự tình cực kỳ bi thảm.
Lâm Thu Thạch hơi do dự, vẫn là xoay người lên tầng ba xem đã xảy ra chuyện gì.
Tầng này thiết kế toàn là gỗ, ván gỗ trên sàn đã có tuổi thọ, đạp lên vang tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, có chỗ còn hơi lung lay, như sắp không chịu nổi trọng lượng cơ thể người.
Lâm Thu Thạch lên tới tầng ba, trông thấy vài người đứng trên hành lang. Nhưng hấp dẫn lực chú ý của hắn, lại là mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.
Mùi máu tươi rất nồng, khiến xoang mũi người ngửi được phát đau, Lâm Thu Thạch sinh ra một chút cảm giác không ổn, hắn bước tới, thật cẩn thận đứng ở phía sau mọi người.
"Tôi biết mà." Hùng Tất tiếp đón bọn Lâm Thu Thạch mới tới ngày hôm qua trầm giọng nói chuyện với mọi người, "Ngày hôm qua quả nhiên đã xảy ra chuyện......"
Tiểu Kha cũng đang nói chuyện, cô ta nói: "Tôi cũng cảm thấy, vốn tưởng rằng là......" Nói đến đây xoay người nhìn thoáng qua Lâm Thu Thạch phía sau.
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm người này có ý gì, vốn tưởng rằng là ai, chẳng lẽ vốn tưởng rằng là hắn với Nguyễn Bạch Khiết sao? Hắn ngước mắt, nhìn thấy cánh cửa phía sau Tiểu Kha.
Cửa khép hờ, trên sàn nhà máu tươi đầy đất, bởi vì thời tiết quá lạnh, máu tươi đã đông lại. Nhưng vẫn có thể nhìn ra lượng máu cực kỳ nhiều.
"Xảy ra chuyện gì?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Chết người." Giọng nói của Hùng Tất cực bình đạm.
Lâm Thu Thạch: "...... Chết người?" Nếu là ngày hôm qua, hắn sẽ cảm thấy không thể hiểu được, tại sao những người này lại có thể lấy ngữ khí bình tĩnh nói chuyện như vậy. Nhưng sau đêm qua, hắn rõ ràng ý thức được, nơi hắn đang ở, không phải thế giới có thể dùng nhận thức bình thường để giải thích.
"Ừ." Hùng Tất nói.
Lâm Thu Thạch thay đổi góc độ, liếc mắt một cái vào bên trong cánh cửa. Một cái liếc mắt này, làm hắn không tự chủ được hít ngược một hơi khí lạnh. Trong phòng khắp nơi đều đọng lại máu tươi, hai bộ thi thể hỗn độn bày trên sàn nhà, máu thịt lẫn lộn, đã hoàn toàn không nhận ra nguyên hình. Nói là người, không bằng nói là hai bộ thi thể không có da thịt. Máu theo dòng từ trong phòng chảy một đường ra ngoài, từ sàn nhà đến vách tường, toàn bộ tầng ba gần như không có một chỗ nào sạch sẽ.
Tuy rằng Lâm Thu Thạch đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị cảnh tượng này làm cho ghê tởm. Hắn che miệng xoay người, Tiểu Kha hiểu ý nói câu: " Bên cạnh có WC."
Lâm Thu Thạch nhanh chóng vọt vào WC nôn mửa.
Chờ hắn phun xong đi ra, Tiểu Kha nói: "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không nôn."
Lâm Thu Thạch: "Gì?"
Tiểu Kha nhàn nhạt nói: "Anh với Nguyễn Bạch Khiết là người mới nhưng tố chất coi như khá tốt, người mới vào cửa thứ nhất trạng thái đều đặc biệt tệ, tỉ lệ tồn tại cùng lắm là 20%."
Lâm Thu Thạch: "......"
Tiểu Kha nói: "Đi, đi xuống ăn sáng."
Lâm Thu Thạch nói: "Mặc kệ hai thi thể đó?"
Tiểu Kha nghe vậy biểu tình mười phần kỳ quái: "Chứ anh muốn làm thế nào?"
Lâm Thu Thạch không còn lời nào để nói. Hắn đang theo mọi người đi xuống dưới, đột nhiên nhớ tới cái gì, nghi hoặc nói: "Từ từ, lúc tôi ở tầng hai nghe thấy tầng ba có tiếng nữ nhân khóc......" Hắn nhìn quanh bốn phía, xác định mấy người bọn họ trừ Tiểu Kha là con gái, qua bộ dáng bình tĩnh của cô ta, trông kiểu nào cũng không giống như vừa gào khóc.
"Nữ nhân đang khóc?" Tiểu Kha nói, "Chúng tôi còn chưa nghe được, anh nghe lầm rồi."
Lâm Thu Thạch: "...... Được thôi."
Bữa sáng dưới tầng một đã làm xong, nóng hôi hổi bày ở trên bàn. Nghe nói người nấu cơm là thôn dân, bọn họ nhìn qua không có gì khác người bình thường.
Lâm Thu Thạch ăn bữa sáng xong, theo chân bọn họ đi mượn vài món quần áo ấm, lại hỏi thăm một chút chuyện trong thôn.
"Trong thôn chúng tôi chuyện gì cũng không có." Thôn dân có vẻ cũng không đưa ra được thông tin gì hữu dụng, "Vào mùa đông mỗi năm sẽ có người tới du lịch."
Lâm Thu Thạch: "Ồ...... Vậy bình thường đồ dùng sinh hoạt của mọi người phải làm sao?"
Thôn dân nói: "Đi ra sơn ngoại mua, tuy rằng đường núi không dễ đi, nhưng chung quy vẫn có biện pháp. Nhưng chỉ cần rơi chút tuyết, thì không còn cách nào đi ra ngoài, đường núi bị phủ kín, toàn bộ mùa đông đều chỉ có thể ở chỗ này."
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, chợt hỏi câu: "Giếng trong thôn đều đào ở giữa sân sao?"
Không biết có phải ảo giác của Lâm Thu Thạch không, khi hắn vừa nhắc đến giếng, biểu tình của thôn dân trở nên thấp thỏm hơn rất nhiều, nhưng cũng không nói ra tin tức đặc biệt gì, chỉ gật gật đầu, đáp lại một tiếng, sau đó xoay người đi khỏi.
Lâm Thu Thạch suy nghĩ một lát, không nghĩ ra manh mối gì, liền quyết định đưa quần áo về cho Nguyễn Bạch Khiết rồi lại nói.
Lúc hắn vào phòng, Nguyễn Bạch Khiết nằm ở trên giường chơi di động, thấy hắn vào, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Chậm như vậy."
Lâm Thu Thạch đặt quần áo mượn được lên giường: "Đứng lên đi, tầng một có bữa sáng."
Nguyễn Bạch Khiết ừ một tiếng.
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi đi ra ngoài chờ cô."
"Từ từ." Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên kêu lên, "Trên đỉnh đầu anh có cái gì vậy?"
"Cái gì?" Lâm Thu Thạch không thể hiểu được.
Nguyễn Bạch Khiết vẫy vẫy tay về phía hắn, Lâm Thu Thạch liền đến gần cô.
"Tất cả đều là màu đỏ......" Nguyễn Bạch Khiết duỗi tay sờ đầu Lâm Thu Thạch, sau đó nhìn lòng bàn tay, "Cái này là gì?"
Lâm Thu Thạch vừa thấy thứ trong tay Nguyễn Bạch Khiết liền cảm giác không ổn, bởi vì thứ trong tay Nguyễn Bạch Khiết rất giống máu đông.
"Tôi đi xem." Lâm Thu Thạch chạy nhanh vào WC, quả nhiên như Nguyễn Bạch Khiết nói, chỉ thấy trên tóc hắn tất cả đều là một ít băng đọng, băng này màu đỏ sậm, ẩn trên tóc, nhất thời cũng không thể nhìn ra được. Cũng không biết là rơi lên lúc nào.
"Chết tiệt." Lâm Thu Thạch chửi nhỏ, dùng khăn lông lau lau đầu, không lau còn đỡ, càng lau càng thấy ghê người, cả một tấm khăn lông cứ như bị nhuộm đỏ, vậy mà tóc của hắn còn chưa được lau khô.
Nguyễn Bạch Khiết thay quần áo xong đi tới, rất không khách khí nói: "Còn may thứ này không phải màu xanh lá."
Lâm Thu Thạch: "...... Cô từng thấy máu có màu xanh lá?"
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Đây là máu à?"
Lâm Thu Thạch thở dài, đơn giản thuật lại sự tình trên tầng ba, khi hắn nói đến chết người, Nguyễn Bạch Khiết lại yếu yếu ớt ớt khóc lên, nói anh Lâm, tôi rất sợ hãi, có phải tiếp theo đến chúng ta chết hay không?
Dù sao vẫn là một cô gái xinh đẹp, khóc thảm như vậy, làm lòng người không đành.
Lâm Thu Thạch tiến lên an ủi, Nguyễn Bạch Khiết chuẩn bị dựa đầu vào vai hắn đột nhiên nói câu: "Anh Lâm, anh cao bao nhiêu?"
Lâm Thu Thạch: "...... 1 mét 8."
"Ồ." Nguyễn Bạch Khiết nói, "So với tôi còn lùn."
Lâm Thu Thạch: "......" Xin lỗi làm cô chịu thiệt rồi.
Lâm Thu Thạch xoay người một bên rửa sạch tóc, một bên tự hỏi máu này từ đâu ra. Cuối cùng hắn có một ý tưởng cực kỳ khủng bố...... Không phải là từ trần nhà trên tầng ba...... Nhỏ giọt xuống đấy chứ?
"Tôi muốn lên tầng ba nhìn xem." Lâm Thu Thạch nói, "Cô xuống tầng một ăn cơm đi."
"Đi một mình sao?" Nguyễn Bạch Khiết nói, "Chúng ta cùng nhau đi."
"Cô không sợ?" Lâm Thu Thạch hồ nghi nói, Nguyễn Bạch Khiết vừa rồi còn khóc lê hoa đái vũ. (Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái - Theo Hội editor ngôn tình, đam mỹ)
"Không phải còn có anh à?" Nguyễn Bạch Khiết nghịch tóc đen bên tai, nhẹ nhàng cười, "Có anh, tôi không sợ."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm cũng đúng vậy, tối qua cô chạy so với tôi còn nhanh.
Vì thế hai người theo hành lang lên tầng ba.
Vẫn là mặt đất đầy máu tươi, cùng thi thể chưa thu dọn như cũ, nhưng lúc này lực chú ý của Lâm Thu Thạch phóng lên trần nhà, hắn ngẩng đầu, quả nhiên trên trần nhà có vết máu, chỉ là dấu vết này làm người có cảm giác cực kỳ không thoải mái, nhìn qua như là có thứ gì bám ở trên trần nhà, chậm rãi bò qua. Có vẻ là qua một thời gian lâu rồi, vết máu trên trần nhà cũng đã đông lại, nhưng vẫn thấy được máu nhỏ giọt trên mặt đất.
Lâm Thu Thạch nhìn mà da đầu tê dại, hắn thật sự không muốn đi tự hỏi khi lần đầu tiên hắn xuất hiện ở tầng ba, rốt cuộc có thứ gì đang bám trên trần nhà...... Hơn nữa từ đầu tới đuôi bọn họ vẫn không hề phát hiện.
Nguyễn Bạch Khiết ngẩng đầu nhìn trần nhà đã lâu.
Lâm Thu Thạch hỏi cô nhìn thấy gì.
"Thấy được trần nhà." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Không thì có thể thấy được gì, thấy được sao trời với ước mơ?"
Lâm Thu Thạch: "......"
Lá gan của cô cũng thật sự lớn, xem xong trần nhà còn đi vây xem một chút hai bộ thi thể máu thịt lẫn lộn kia. Toàn bộ quá trình đều không biểu hiện ra bất luận cái gì không khoẻ, thậm chí nhìn qua còn hơi hưng phấn.
Cho đến khi Lâm Thu Thạch hồ nghi nhìn cô một cái: "Cô không sợ à?" Cô mới dường như là nhớ tới cái gì, rất phối hợp bắt đầu hức hức hức.
Lâm Thu Thạch: "...... Đừng hức hức, cô còn muốn ăn sáng không?"
"Ăn ăn ăn." Nguyễn Bạch Khiết, "Tôi cũng đói bụng."
Hai người lúc này mới xuống lầu, thấy mọi người đã ăn xong bữa sáng, dường như còn đang đợi hai người họ.
"Hai người đi đâu vậy?" Hùng Tất nói, "Mọi người đều đang chờ."
Nguyễn Bạch Khiết đưa mắt nhìn mọi người, một chút cũng không lo lắng, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bàn, bưng bát lên liền ăn bữa sáng.
Lâm Thu Thạch không có da mặt dày như Nguyễn Bạch Khiết, nói chuyện máu trên tóc hắn với mọi người, còn nói trên trần nhà tầng ba cũng thấy được dấu vết kỳ quái.
Mọi người nghe xong sắc mặt đều không tốt, càng có người phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Bọn họ đang thảo luận người chết tối qua cùng những dấu vết kỳ lạ, một nam nhân trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi liền bước vào từ ngoài cửa. Người đàn ông mặc một chiếc quần màu xanh lục dưới lớp áo bông, trong tay cầm theo trản đèn dầu, chậm rì rì đi vào đại sảnh.
"Xin chào." Người đàn ông mở miệng nói, "Ta là thôn trưởng thôn này, có phải mọi người chính là người ta mời đến hỗ trợ?"
Hắn vừa mở miệng, người trong phòng đều trở nên im lặng.
"Hôm nay lạnh, thôn chúng ta muốn làm một cái quan tài để chuẩn bị cho năm sau." Người đàn ông dùng giọng khàn khàn nói, "Liền uỷ thác cho mấy người đi tìm thợ mộc giúp đỡ."
Không ai trả lời thôn trưởng, thôn trưởng có vẻ cũng không nghĩ bọn họ sẽ trả lời.
Hắn nói xong, ho khan vài tiếng, liền lại nhấc trản đèn dầu lên lung lay đi ra ngoài. Tuyết bên ngoài tuy rằng đã ngừng, nhưng gió vẫn tiếp tục thổi mạnh. Vù vù tiếng gió nện ở ván cửa, nghe qua như là có người kêu rên.
"Bắt đầu rồi." Hùng Tất nhẹ nhàng, nói một câu.
Hắn vừa dứt lời, ngoài phòng liền nổi lên một trận gió to, thổi cánh cửa khép hờ nện thật mạnh lên vách tường, rắc một tiếng, cửa gỗ nhìn thì còn tính là rắn chắc lại bị đập tới vỡ thành mấy mảnh.
Mọi người trong phòng một mảnh yên tĩnh, cuối cùng vẫn là Hùng Tất mở miệng trước: "Hẳn là để đóng quan tài."
"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!!" Trong phòng có tiếng khóc thét vang lên, Lâm Thu Thạch quay đầu vừa nhìn, trông thấy là một nam nhân cảm xúc hoảng loạn trong đội, "Tại sao lại là loại thế giới khó khăn này —— chúng ta sao có thể sống sót, ai sẽ tạo quan tài, chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ chết ở chỗ này ——"
Hùng Tất như là nhìn quen cảnh tượng như vậy, khuôn mặt không hề thay đổi chút biểu cảm.
Nam nhân cảm xúc hoảng loạn rít gào hất mọi thứ trên bàn xuống đất, nước mắt nước mũi đầy mặt: "Vừa đến đã là mười ba người, ngày đầu tiên liền chết hai người...... Loại khó khăn này, trước kia tôi chưa từng gặp qua!!"
"Được rồi!" Hùng Tất không kiên nhẫn nói, "Cậu khóc thì không cần phải chết sao? Náo loạn cái gì, cậu nghĩ cậu là người mới à, nhìn xem tố chất những người mới lần này đi!"
Lời này làm cho Lâm Thu Thạch không hiểu sao bị kia nam nhân kia hung tợn trừng mắt nhìn một cái, hắn nghĩ thầm thì ra tố chất tâm lý tốt cũng là do mình sai à.
Nhưng dù sao trạng thái hoảng loạn giống như nam nhân nọ cũng không phải chuyện gì lạ, một không gian khác hẳn thế giới bình thường, các loại sự kiện khủng bố, rất khó làm người ta vẫn giữ được bình tĩnh.
"Hiện tại bàn một chút chúng ta phải làm gì đi." Hùng Tất nói, "Thôn trưởng nói muốn đóng quan tài, chìa khóa khẳng định chính là cái này."
Lâm Thu Thạch nói: "Quấy rầy một chút, cái gì gọi là chìa khóa?"
Hùng Tất xem xét hắn liếc mắt một cái: "Chính là thứ dùng để mở cửa, chúng ta muốn qua cửa cần phải căn cứ vào manh mối mà nhân vật bên trong cửa cung cấp, tìm được chìa khoá mở cửa, sau đó lại tìm ra một cánh cửa sắt là có thể rời khỏi nơi này."
Lâm Thu Thạch nói: "Có hạn chế thời gian không?"
Hùng Tất cười lạnh: "Đương nhiên là trước khi tất cả đều chết."
Thì ra là thế, trong lòng Lâm Thu Thạch an tâm hơn chút, ít nhất là có biện pháp đi ra ngoài, thật ra điều hắn sợ nhất chính là cái loại khủng bố không cách nào giải đáp. Trốn không thoát ném không thoát, bất kể làm cái gì cũng đều phí công.
"Manh mối là quan tài." Hùng Tất nhìn thời tiết bên ngoài, "Chúng ta đi tìm thợ mộc trong thôn trước, hỏi tình huống một chút."
"Được." Tiểu Kha nói, "Em đi với anh."
Lâm Thu Thạch giơ tay: "Tôi cũng muốn đi."
Hùng Tất không sao cả gật đầu: "Được." Bất tri bất giác anh ta đã trở thành lãnh đạo của cả đoàn người, anh ta phân phó nói, "Mọi người ở trong nhà kiểm tra một chút, tìm xem có manh mối nào hữu dụng."
Lúc này Nguyễn Bạch Khiết bước tới, nhẹ nhàng kéo tay áo Lâm Thu Thạch lại, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ, tôi muốn đi với anh."
Tuy rằng vóc dáng cô gái này đúng là rất cao, hoàn toàn không có cảm giác chim nhỏ nép vào người, nhưng vẻ ngoài lại không tồi, dù sao vẫn làm người sinh ra một chút cảm giác thương tiếc, Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Được, nhưng tôi không thể bảo đảm có thể bảo vệ sự an toàn cho cô."
Nguyễn Bạch Khiết cười: "Không liên quan." Cô vén tóc lên bên tai, "Ở cạnh anh tôi rất yên tâm."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm vị cô nương này cô đi trêu chọc người cũng quá có kinh nghiệm rồi.
Vì thế bốn người thừa dịp sắc trời còn sớm, nhanh chóng ra ngoài.
Trên đường Lâm Thu Thạch lại hỏi Hùng Tất một ít chi tiết về thế giới này, biết được quỷ quái nơi này trong tình huống bình thường sẽ không giết người lung tung. Nhưng cũng có ngoại lệ, nếu gặp phải thế giới yêu cầu cao độ, quỷ quái sẽ không có gì kiêng kỵ, khi nào thích động thủ sẽ động thủ. Gặp phải tình huống đó, đó thật sự là chín chết vô sinh.
"Ý nghĩa tồn tại của thế giới này rốt cuộc là cái gì?" Lâm Thu Thạch hỏi ra vấn đề hắn tò mò nhất.
Hùng Tất nghe thấy vấn đề này liền nhìn hắn một cái: "Chờ đến lúc cậu tồn tại trở về, cậu sẽ biết."
Lâm Thu Thạch: "...... Ồ."
Bọn họ từ chỗ thôn dân biết được địa chỉ của thợ mộc trong thôn, trời tuyết khiến đường thật sự là quá khó đi, đi đến đó có vẻ sẽ hết hơn một giờ.
Lâm Thu Thạch thuận tiện quan sát một chút tình huống trong thôn.
Thôn này không lớn, chung quanh đều là rừng cây rậm rạp, ngày thường còn tốt, lần này tuyết rơi liền trên cơ bản là nhìn không thấy lối. Người ở trong thôn cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hai ba người đi ở ven đường, theo lý thuyết gặp được người xứ khác ở loại địa phương kiểu này là sự kiện đặc biệt, nhưng hiện tại xem biểu cảm của thôn dân, dường như đối với bọn Lâm Thu Thạch một chút cũng không hiếu kỳ.
Nhà thợ mộc ở đầu thôn, từ ngoài nhìn vào loáng thoáng trông thấy ánh sáng đèn dầu mỏng manh.
Hùng Tất tiến lên gõ gõ, một lát sau, có một ông lão thấp bé xuất hiện phía sau cửa, tuổi tác khoảng sáu bảy chục, tóc thưa thớt, mặc một bộ áo bông màu xám cũ nát, nếp nhăn trên mặt tầng tầng lớp lớp, tròng mắt vẩn đục vô cùng, ông ta nói: "Mấy người có việc gì?"
"Bên ngoài quá lạnh, có thể đi vào nói chuyện không?" Hùng Tất hỏi.
Ông lão không nói gì, nhưng vẫn xoay người tránh ra.
Bốn người ngoài cửa liền nối đuôi nhau vào.
Ngôi nhà cũng không lớn, khắp nơi đều cực kỳ hỗn độn, Lâm Thu Thạch quan sát tình huống chung quanh, lại chú ý tới cửa sổ đã thủng một lỗ, bị người dùng tấm ván gỗ thô ráp đóng đinh ở khung cửa sổ, đơn giản chống đỡ gió lùa.
"Ông lão, chúng tôi được thôn trưởng mời đến làm quan tài." Hùng Tất nói, "Nhưng chúng tôi không quá hiểu biết với thứ này, nghe nói ông là thợ mộc nổi danh trong thôn, có thể hướng dẫn chúng tôi một chút không?"
Ông lão lạnh nhạt nhìn Hùng Tất một cái: "Làm quan tài, đầu tiên phải chặt cây, bổ củi, bó lại đưa đến chỗ ta, lại đi vào trong miếu lạy một lạy, liền có thể bắt đầu làm."
Hùng Tất bắt được từ ngữ mấu chốt: "Đi vào trong miếu lạy một lạy?"
Ông lão gật gật đầu: "Bên cạnh thôn có một cái miếu cổ, nơi này của chúng ta, làm quan tài là việc tổn hại âm đức, phải đến đó lạy một lạy, lạy một lạy."
Hắn lặp lại câu lạy một lạy này thật nhiều lần, làm người nghe được tự nhiên cảm thấy rất không thoải mái.
"Lạy xong thì thế nào?" Hùng Tất nói.
Ông lão không hé răng.
Hùng Tất nói: "Ông lão?"
Ông lão vẫn là không nói lời nào.
Đương Hùng Tất mãi truy vấn, ông lão cười cười, nụ cười dưới ánh lửa lại nổi lên vẻ vô cùng dữ tợn, ông ta đè thấp thanh âm, nói: "Chờ các ngươi còn sống, đến lúc đó lại hỏi ta đi."
Sắc mặt Hùng Tất xanh mét.
Nguyễn Bạch Khiết một chút cũng không khách khí, nói: "Ông lão đừng đùa, hôm nay lạnh như vậy, nếu lúc chúng tôi chưa làm xong ông đã chết trước làm sao bây giờ?"
Ông lão cười lạnh: "Lão nhân mạng cứng."
Nguyễn Bạch Khiết: "Tôi nhìn ông mạng cũng có thể cứng lên."
(Nguyên văn:
Lão nhân cười lạnh: "Lão nhân mệnh ngạnh."
Nguyễn Bạch Khiết: "Ta xem ngài cũng liền mệnh có thể ngạnh đi lên."
Theo tôi hiểu thì NBK vẫn đang khịa ông này sắp chết hì)
Ông lão: "......"
Những người khác: "......"
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm người này tại sao lại thuần thục như vậy, loại chuyện NPC dỗi này thật sự không thành vấn đề sao, người bình thường gặp phải người mang theo hơi thở khủng bố kiểu này đều sẽ có chút sợ, nhưng nhìn Nguyễn Bạch Khiết kia lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì. (Non-player character hay NPC là một nhân vật trong các trò chơi nhập vai mà những người chơi không thể điều khiển được, thường làm trọng tài hoặc có vai trò thông báo nhiệm vụ)
"Thôi được rồi." Lâm Thu Thạch nói, "Ông ta không muốn nói thì đừng miễn cưỡng......"
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Tại sao không cần miễn cưỡng? Chúng ta lạnh trước thì thôi, nếu như là ông ta lạnh trước phải làm sao chứ?" Cô gái này nói đoạn xắn tay áo lên, đôi mắt tìm kiếm ở trong phòng, cuối cùng ngừng lại ở một cây gậy gỗ thô như cánh tay.
Trong lòng Lâm Thu Thạch mắng vãi nồi, nghĩ thầm thật sự muốn đánh à, đây con mẹ nó chính là thế giới khủng bố, đánh NPC thật sự không thành vấn đề?
Ai biết Nguyễn Bạch Khiết còn chưa cầm được gậy, ông lão đã phản ứng trước, tức muốn hộc máu nói: "Lạy xong sau đó lại đi lấp một miệng giếng, quan tài liền làm xong!"
Nguyễn Bạch Khiết: "Hức hức hức, Thu Thạch, ông ta trừng tôi ~"
Lâm Thu Thạch: "......" Ánh mắt vừa rồi của cô so với ông ta còn khủng bố hơn.
Hùng Tất dường như cũng không nghĩ tới còn có thể làm như vậy, cùng Tiểu Kha sửng sốt trong chốc lát. Bọn họ đi vào thế giới này khách khách khí khí với NPC còn không phải là sợ đắc tội, ai biết Nguyễn Bạch Khiết hoàn toàn không diễn theo kịch bản. Hơn nữa cứ như vậy dễ dàng có được câu trả lời —— tuy rằng câu trả lời này, không nhất định là chính xác.
Mọi người ra khỏi nhà thợ mộc, Hùng Tất tâm tình phức tạp dò hỏi tên Nguyễn Bạch Khiết.
Nguyễn Bạch Khiết thần sắc nhu nhược đáng thương, nói tôi họ Nguyễn, tên Nguyễn Bạch Khiết, đại ca anh gọi tôi Khiết Khiết là được.
Hùng Tất gọi một tiếng Khiết Khiết, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào không quá thích hợp, cuối cùng vẫn gọi là Bạch Khiết giống Lâm Thu Thạch. (đặt quả tên trí mạng vl Khiết pinyin là jie, Khiết Khiết là jiejie mà jiejie thì lại đồng âm với tỷ tỷ đấy =))
Đi vào nơi này đã một ngày, Hùng Tất vẫn là vừa mới biết tên Nguyễn Bạch Khiết, ngày hôm qua hắn nhìn thấy Nguyễn Bạch Khiết khóc lê hoa đái vũ, có vẻ là cảm thấy Nguyễn Bạch Khiết ở thế giới này căn bản sống không được bao lâu, vì thế dứt khoát ngay cả tên cũng chưa hỏi.
Nhưng trải qua biểu hiện xuất sắc vừa rồi của Nguyễn Bạch Khiết, Hùng Tất cũng cảm thấy cô gái này hình như không yếu đuối như cô thể hiện ra ngoài.
"Vừa rồi cô không sợ?" Hùng Tất hỏi cô.
Nguyễn Bạch Khiết trả lời làm người tâm phục khẩu phục, cô nói: "Sợ? Tại sao phải sợ? Sợ quỷ thì thôi đi, người cũng sợ có phải quá thảm hay không. Hơn nữa loại người này vừa nhìn chính là NPC mấu chốt, nếu chết thật thì tin tức của chúng ta không phải sẽ bị chặt đứt, còn sống đến cuối cùng thế nào."
Ba người không còn gì để nói, vậy mà đều cảm thấy cô giảng rất có đạo lý.
Chung quy cũng đã từ chỗ của thợ mộc biết được tin tức mấu chốt, trong lòng mọi người đều yên ổn không ít, vì thế quyết định khởi hành trở về nói việc này với mọi người một chút.
Tuy rằng là ban ngày, nhưng trên bầu trời lại bao trùm một tầng mây đen thật dày, không có tuyết rơi, gió lớn vẫn thổi vù vù. Nguyễn Bạch Khiết mặc váy dài, bên ngoài mặc hai chiếc áo bông, đi theo phía sau Lâm Thu Thạch, bộ dáng yếu ớt đơn bạc như là tùy thời sẽ bị gió thổi mất.
Lâm Thu Thạch nhìn thật sự không đành lòng, liền duỗi tay giữ cô lại, để cô đi ở phía trước mình, hắn thay cô chặn lại gió phía sau.
Nguyễn Bạch Khiết rất là cảm động, chớp chớp cặp mắt xinh đẹp với Lâm Thu Thạch: "Anh thật tốt."
Lâm Thu Thạch nói: "Khách khí."
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Anh đối với ai cũng đều tốt như vậy sao?"
Lâm Thu Thạch: "...... Cô thấy tôi như vậy đối với Hùng Tất sao?" Hắn đùa nói, "Còn không phải bởi vì cô đẹp."
Hùng Tất đi ở phía trước: "Tôi nghe thấy đấy."
Nguyễn Bạch Khiết nghe vậy lộ ra biểu tình như suy tư: "Chỉ cần đẹp là được?"
Lâm Thu Thạch chỉ nghĩ cô đang nói đùa, liền lung tung tới câu: "Đương nhiên còn phải cao."
Nguyễn Bạch Khiết: "Ồ......"
Tác giả có lời muốn nói: Viết văn mới, đưa một đợt bao lì xì, trước 100 với sau 100 tùy lúc.
Là update vào 10 giờ sáng không phải tối ha ha ha ha, tối đến sẽ có bao nhiêu tiểu thiên sứ không dám chờ update chứ.
Nguyễn Bạch Khiết: Hức hức hức
Lâm Thu Thạch: Cô đừng hức, luôn làm tôi nghĩ đến một câu.
Nguyễn Bạch Khiết: Cái gì?
Lâm Thu Thạch: Đại bàng bắt gà con
Nguyễn Bạch Khiết: Vậy anh làm gà con nhá?
Lâm Thu Thạch:......
(Đại bàng bắt gà con là một trò chơi dân gian giống Rồng rắn lên mây bên mình)