Đó là một thôn nhỏ trên núi, bị tầng tầng lớp lớp cây cối xum xuê che khuất.
Muốn đi vào trong thôn thì chỉ có một con đường nhỏ, bởi vì mới vừa có trận mưa, con đường vốn đã nhỏ lại trở nên lầy lội, khi đi cần chú ý cẩn thận hơn bình thường.
Lâm Thu Thạch đi trên đường cùng một cô gái, cô gái này nhìn qua như là con lai, mày đậm mắt sâu rất là xinh đẹp, vóc dáng cô rất cao, thậm chí so với Lâm Thu Thạch còn cao hơn một ít, trên người mặc váy dài hơi lỗi thời, trong mắt ngân ngấn nước, cô gái nhẹ nhàng nức nở, nhỏ giọng nói: "Nơi này rốt cuộc là chỗ nào vậy?"
Lâm Thu Thạch nói: "Trước đó cô đang ở đâu?"
Cô gái nói: "Tôi ở WC trong nhà tôi."
Lâm Thu Thạch: "Còn tôi đang ở hành lang."
Cô nương nói: "Hành lang......?"
Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm u: "Có phải cô đã mở một cánh cửa ra không?"
Cô gái có vẻ nhớ tới cái gì đó, biểu cảm xuất hiện một ít thay đổi, cô nói: "Đúng vậy."
Lâm Thu Thạch quay đầu lại nhìn cô: "Tôi cũng vậy."
Một trận gió lướt qua, thổi mạnh lên ngọn cây khiến cành lá xào xạc rung động, làm không khí xung quanh càng thêm yên tĩnh, trên bầu trời đột nhiên bắt đầu rơi một ít tuyết, cứ như thúc giục bọn họ đẩy nhanh hơn tiến trình, nhất định phải trước khi trời tối, đến được thôn trang bị tầng lớp cây cối bao vây phía trước.
Qua trò chuyện, Lâm Thu Thạch biết cô gái này họ Nguyễn, tên Nguyễn Bạch Khiết.
Lâm Thu Thạch nghe vậy liền sửng sốt ba giây, sau đó trái lương tâm khen một câu: "Tên hay."
Nguyễn Bạch Khiết dùng cặp mắt ngấn nước trừng mắt liếc Lâm Thu Thạch một cái, nói: "Đàn ông toàn là kẻ lừa đảo."
Lâm Thu Thạch: "Gì cơ?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Đừng cho là tôi chưa từng đọc truyện người lớn."
Lâm Thu Thạch: "......" Xem ra cô gái này cũng không nhu nhược như hắn tưởng tượng. Trên đường tới thôn trang, hai người trao đổi một chút tin tức, biết được đối phương đều là bởi vì mở ra một cánh cửa, mà đột nhiên xuất hiện ở chốn núi rừng hoang vắng này.
Nguyễn Bạch Khiết mở là cửa WC, Lâm Thu Thạch mở lại là cửa nhà mình trên hành lang.
"Cửa sắt đó màu đen." Thanh âm Nguyễn Bạch Khiết tinh tế, "Không có hoa văn gì, lúc đó tôi còn đang không rõ, vì sao trong nhà bỗng dưng xuất hiện cánh cửa như vậy, cũng không nghĩ nhiều, liền thuận tay kéo ra......"
Kéo ra giây tiếp theo, bọn họ liền xuất hiện ở chỗ này.
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi mở cũng là cửa sắt màu đen......" Hắn mới nói được tới đây, liền thấy phía trước đường nhỏ, một thân ảnh lờ mờ xuất hiện, rất cao, hẳn là của một nam thành niên.
"Người anh em phía trước!!!" Lâm Thu Thạch từ xa gọi một tiếng.
Bước chân người nọ dừng lại, như là nghe thấy Lâm Thu Thạch gọi anh ta.
Lâm Thu Thạch nhanh chóng đuổi tới, duỗi tay vỗ lên vai hắn: "Xin chào, cho hỏi anh có biết đây là nơi nào không?"
Nam nhân quay đầu, lộ ra một gương mặt đầy râu quai nón, xứng với thân hình cao lớn cường tráng của anh ta, nhìn qua khá giống đầu gấu: "Cậu mới tới đây à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Cái gì mới tới......"
Nam nhân không nói, nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Nguyễn Bạch Khiết đang có chút sợ hãi ở phía sau: "Đi thôi, vào thôn sẽ giải thích cho hai người."
Lâm Thu Thạch nói được, ba người liền cùng nhau đi tới hướng vào trong thôn.
Nơi này có vẻ là mùa đông, sắc trời tối khá sớm, rõ ràng lúc vừa đến nơi này vẫn còn trông thấy hoàng hôn, chớp mắt cũng chỉ còn lại tầng mây đen nghìn nghịt cùng bông tuyết phiêu lãng.
Lâm Thu Thạch một bên nói chuyện với người đàn ông, một bên quan sát tình huống xung quanh, nơi này ngoại trừ thôn trang, cũng không còn nguồn sáng nào khác. Chung quanh liếc mắt một cái cũng nhìn không đến đầu rừng, không có đường càng không có người ở.
Lâm Thu Thạch móc ra điếu thuốc từ trong túi, đưa cho người đàn ông, anh ta lại xua xua tay từ chối.
"Đại ca, đây là chỗ nào thế." Lâm Thu Thạch hỏi.
Người đàn ông nói: "Cậu gọi Hùng Tất là được."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm thật đúng là người cũng như tên, hắn còn muốn hỏi tiếp, lại thấy Hùng Tất làm một cử chỉ ngừng: "Cậu đừng hỏi, chờ tới thôn trang thì sẽ biết sao lại thế này."
"À." Lâm Thu Thạch nói, "Được thôi."
Vì thế một đường không nói gì, ba người nỗ lực lên đường, cuối cùng cũng đến được con đường nhỏ vào thôn trước khi trời tối.
Hùng Tất tằng hắng một tiếng, liếc mắt vào bóng đêm: "Còn một chút nữa là tới rồi, đi thôi, tập hợp với bọn họ trước."
Mới tới, bọn họ, Lâm Thu Thạch bắt được từ ngữ mấu chốt này, tuy rằng thời điểm đến đây hắn đã có cảm giác không ổn, nhưng hiện tại loại cảm giác không ổn này càng mạnh mẽ. Nguyễn Bạch Khiết như là cũng cảm giác được cái gì, cô không khóc nữa, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, trong mắt lộ ra khủng hoảng.
Hùng Tất tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh liền dẫn bọn họ tới một đống thôn đầu(?) bên cạnh căn nhà có ba tầng.
Hắn đứng ở cửa gõ gõ, nghe thấy bên trong truyền đến giọng của một cô gái: "Ai thế?"
"Là anh, Hùng Tất." Hùng Tất nói.
"Là Hùng ca, mau vào." Cô gái nói, "Bọn em đang chờ anh."
Hùng Tất duỗi tay đẩy cửa, kẽo kẹt một tiếng vang nhỏ, khung cảnh sau cửa lộ ra. Sau cửa là một gian phòng khách rộng lớn, lúc này có khoảng mười người ngồi trong phòng khách, bọn họ vây quanh một chậu lửa cháy hừng hực, như là đang thảo luận cái gì.
"Người mới?" Có người trông thấy Lâm Thu Thạch với Nguyễn Bạch Khiết phía sau Hùng Tất.
"Người mới." Hùng Tất chậm rãi đi vào nhà, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, "Ngồi đi, Tiểu Kha, em giải thích cho họ."
Tiểu Kha chính là cô gái mở cửa cho Hùng Tất, nhìn qua chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú: "Hai vị cũng ngồi đi, tôi nói tình huống đơn giản một chút."
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Bạch Khiết liếc nhau, hai người chọn ngồi ở vị trí cạnh cửa.
"Thật ra cũng không có gì để nói." Thái độ của Tiểu Kha cũng không nhiệt tình, "Chúng ta ở thôn trang một thời gian, giải quyết xong một ít vấn đề, liền không có việc gì."
Lâm Thu Thạch: "Vấn đề gì?"
Tiểu Kha nói: "Tạm thời chúng tôi vẫn chưa biết, đến ngày mai đi tìm trưởng thôn......" Cô ta nói, "Mấy người có ai theo chủ nghĩa duy vật không?"
Lâm Thu Thạch giơ tay: "Tôi."
Tiểu Kha nói: "Vậy tín ngưỡng của anh nên sửa lại."
Lâm Thu Thạch: "...... Có ý gì?"
Tiểu Kha nói: "Ý là, nơi này sẽ phát sinh sự kiện siêu nhiên."
Lâm Thu Thạch: "......"
Thái độ của mọi người đối với hai người mới là Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Bạch Khiết mười phần lạnh nhạt, ngoại trừ Tiểu Kha, những người khác không có ai chủ động chào hỏi với bọn họ.
Trước khi tiến vào, Lâm Thu Thạch cho rằng bọn họ đang thảo luận sự tình, nhưng sau khi ngồi đây trong chốc lát, Lâm Thu Thạch lại phát hiện cái gì bọn họ cũng không nói. Mấy người cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở phòng khách, trầm tư nhìn ngọn lửa trước mặt, có người cầm di động chơi trò chơi.
Di động ở đây không có tín hiệu, không có biện pháp liên lạc với bên ngoài, nhưng cùng lắm vẫn có thể chơi game offline.
Lâm Thu Thạch đếm đếm một chút, trong phòng không tính bọn họ tổng cộng là mười một người, bảy nam bốn nữ, nhìn khuôn mặt, thì đa số đều tương đối trẻ, lớn tuổi nhất hẳn là cũng không quá bốn mươi.
Đống lửa phát ra tiếng nổ lách tách, Nguyễn Bạch Khiết ngồi một chút thì có vẻ mệt mỏi, cô nhìn quanh bốn phía, thấy mọi người đều không có ý muốn rời đi, nhỏ giọng hỏi câu: "Cái kia...... Ngại quá, xin hỏi nơi này có phòng ngủ không? Tôi cảm thấy hơi mệt."
Không biết có phải ảo giác của Lâm thu Thạch hay không, Nguyễn Bạch Khiết hỏi xong câu này, không khí trong phòng thoáng chốc đông cứng lại.
"Xem ra cũng nên đi nghỉ ngơi." Hùng Tất đứng lên, "Không thì đến lúc đó vẫn sẽ phải ngủ ở phòng khách, hiện tại chia phòng một chút." Anh ta nhìn Lâm Thu Thạch, "Cậu với cô ta ngủ cùng nhau đi, buổi tối cẩn thận một chút, đừng chạy lung tung......"
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Tôi với anh ta một phòng? Nhưng mà......"
Hùng Tất thở dài: "Nam nữ khác gì? Chờ cô vượt qua đêm đầu tiên liền biết nơi này không chú ý cái đó, mạng chưa chắc giữ được còn phân biệt nam nữ cái gì."
Nguyễn Bạch Khiết còn muốn nói cái gì nữa, lại thấy không khí giữa mọi người không đúng lắm, đành phải thôi, đồng ý cùng Lâm Thu Thạch một phòng.
Lâm Thu Thạch thấy bộ dáng cô lo lắng, đành phải mở miệng an ủi: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô."
Nguyễn Bạch Khiết gật gật đầu.
Ba tầng lầu, tổng cộng chín gian phòng, nhưng từ cách bọn họ chia phòng có thể nhìn ra được, không ai muốn ở một mình. Ít nhất cũng là hai người một gian, có gian phòng còn ở ba người.
"Đi thôi." Hùng Tất nói, "Ngày mai gặp."
Mọi người tản ra, rời đi trước, Tiểu Kha đột nhiên đến gần Thu Thạch, nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng quá tin tưởng người khác, chỉ cần có thể sống qua lúc này đây......"
Lâm Thu Thạch đang muốn đặt câu hỏi, lại thấy cô ta vội vàng rời đi, nhìn dáng vẻ không định lại nói thêm cái gì với Lâm Thu Thạch nữa.
"Đi thôi." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Chúng ta đi ngủ đi."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Phòng của bọn họ ở tầng hai bên phải hành lang, trong phòng chỉ có một cái giường, trên tường treo nhân vật hoạ báo.
Nơi này không có điện, chỉ có thể thắp đèn dầu, bởi vì ánh đèn không quá sáng, toàn bộ trong phòng đều có dáng vẻ cổ xưa, trong không khí còn tràn ngập một loại hương vị mốc meo.
Lâm Thu Thạch vốn dĩ cho rằng hoàn cảnh như vậy Nguyễn Bạch Khiết sẽ có chút ghét bỏ, không nghĩ rằng cô thích ứng so với mình còn nhanh hơn, nhanh chóng rửa mặt xong liền lên trên giường nằm.
Ngược lại Lâm Thu Thạch ngồi ở mép giường có chút biệt nữu (rầy rà, không biết làm sao).
"Ngủ đi." Nguyễn Bạch Khiết chôn đầu trong chăn, giọng nói có chút rầu rĩ, "Anh không mệt à?"
Lâm Thu Thạch nói: "Có chút mệt."
"Đúng vậy, cả ngày hôm nay đều quá kỳ quái." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Tôi thậm chí hoài nghi có phải tổ tiết mục mời mấy người đến diễn trò dùa dai hay không, nhưng làm gì có trò đùa dai nào lại dị hợm như vậy......"
Lâm Thu Thạch cởi áo khoác cũng bò vào ổ chăn, vì tị hiềm (tránh gây nghi ngờ), tuy rằng hắn cùng Nguyễn Bạch Khiết nằm trên một cái giường, nhưng mỗi người đắp một chăn: "Là rất kỳ quái."
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Còn có những người đó, anh có chú ý tới ánh mắt của bọn họ không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Bọn họ đang sợ hãi."
"Đúng vậy." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Bọn họ đang sợ hãi...... Cho nên, bọn họ đang sợ cái gì?"
Lâm Thu Thạch suy nghĩ một lát, đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến, hắn quay đầu, thấy Nguyễn Bạch Khiết đã nặng nề ngủ mất.
Lâm Thu Thạch nhìn lên trần nhà, giữa ánh đèn tối tăm, lâm vào trầm tư. Thật ra hắn rất bội phục Nguyễn Bạch Khiết, đột nhiên xuất hiện ở địa phương xa lạ, đột nhiên gặp nhiều người kỳ quái như vậy, cũng mất công cô nhắm mắt một cái đã ngủ.
Lâm Thu Thạch nghĩ nghĩ, cũng dần cảm thấy buồn ngủ, hắn nhắm mắt lại, cứ như vậy ngủ mất.
Nửa đêm, Lâm Thu Thạch đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn nằm trong chăn, nghe thấy có tiếng động không rõ ràng.
Tiếng động đó như là gió lớn thổi cửa sổ cũ nát đong đưa, phát ra âm thanh kẽo kẹt, lại dường như là người nào đó đi lại trên sàn nhà, khiến sàn nhà phát ra tiếng bị vật nặng đè ép.
Lâm Thu Thạch mở mắt, nhìn căn phòng mông lung trong bóng đêm.
Tuyết bên ngoài không biết đã ngừng từ lúc nào, vầng trăng thật lớn treo giữa không trung. Ánh trăng sắc lạnh từ đầu giường hắt vào, tựa sa mỏng chiếu vào trên sàn nhà.
Đương lúc tầm mắt Lâm Thu Thạch chậm rãi chuyển qua mép giường, hô hấp đột nhiên dừng lại.
Đầu giường xuất hiện bóng một nữ nhân, nữ nhân ngồi ở đó, đưa lưng về phía Lâm Thu Thạch, tóc đen dài che khuất hình dáng, như là phát hiện Lâm Thu Thạch thức tỉnh, chậm rãi quay đầu.
Một màn này thật sự cực giống cảnh phim kinh dị, khiến cả người Lâm Thu Thạch đều cứng lại một lát, cũng may lá gan hắn khá lớn, khẽ cắn môi ngồi bật dậy khỏi giường, mắng câu: "Chết tiệt, là người nào!! Chạy vào phòng tôi làm cái gì!!"
Động tác nữ nhân hơi ngừng, sau đó một thanh âm truyền đến: "Anh kêu cái gì, là tôi."
Là giọng Nguyễn Bạch Khiết.
Lâm Thu Thạch nhẹ nhàng thở ra, hắn nói: "Muộn như vậy cô không ngủ ngồi ở đầu giường làm gì."
"Anh thấy căn nhà ở phía trước cái giếng không?" Nguyễn Bạch Khiết nói, "Chính là cái giếng trong viện ấy."
Lâm Thu Thạch nói: "Giếng? Cái giếng gì?" Hắn đang chuẩn bị từ trên giường bò lên, lại trong lúc vô ý nhìn thoáng qua bên phải, lần liếc mắt này làm máu hắn nháy mắt đông lại —— Nguyễn Bạch Khiết còn đang ngủ ở bên phải hắn, căn bản chưa hề động đậy.
"Chính là cái miệng giếng kia." Nữ nhân có giọng nói giống như đúc Nguyễn Bạch Khiết nói, "Chúng ta cùng đi xem đi."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nữ nhân nói: "Sao anh không nói gì?"
Lâm Thu Thạch nói: "Tháng trước tôi vừa mới thăng chức cán bộ Đảng. viên. ưu. tú."
Nữ nhân: "......"
Lâm Thu Thạch: "Tôi là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật."
Nữ nhân: "......"
Lâm Thu Thạch nói: "Cho nên cô đổi người dọa được không?"
Nữ nhân chậm rãi quay đầu, nhờ ánh trăng, Lâm Thu Thạch trông thấy mặt nữ nhân, đó là một khuôn mặt cực khó tả, trắng bệch, sưng vù, tròng mắt cứ như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, bộ dáng nữ nhân xa lạ, giọng nói lại quen thuộc như vậy, ả nói: "Ngươi không sợ ta sao?"
Lâm Thu Thạch trầm mặc ba giây, cúi đầu nhìn xuống chăn của mình đắp: "Đừng, là thế này, tôi đến đây cũng chỉ mang theo một cái quần."
Nữ nhân: "......"
Lâm Thu Thạch lau mặt: "Lại dọa nữa sẽ ra nước tiểu." Hắn nói xong lời này, duỗi tay liền lay tỉnh Nguyễn Bạch Khiết, nói, "Tỉnh dậy mau!!!"
Nguyễn Bạch Khiết mơ mơ màng màng bị Lâm Thu Thạch vỗ tỉnh, xoa đôi mắt nói: "Làm gì vậy." Cô vừa mở mắt, cũng trông thấy nữ nhân ngồi ở đầu giường, "Ai đây? Lâm Thu Thạch, anh nửa đêm không ngủ được tìm nữ nhân ở chỗ nào vậy, thật quá không biết xấu hổ. Tôi so với ả kém chỗ nào?"
Lâm Thu Thạch: "......" Đây là trọng điểm sao??
Nguyễn Bạch Khiết nhỏ giọng mắng vài câu lúc sau chợt cảm giác có chỗ không đúng, cô trợn tròn cặp con ngươi màu đen xinh đẹp: "Cổ cô ta tại sao càng ngày càng dài......"
Lâm Thu Thạch vừa thấy, phát hiện nữ nhân kia từ đầu giường đứng lên, đầu ả ngả sang một bên, càng ngày càng dài, như là rắn đột biến.
Bọn họ xem đến ngây người, cuối cùng Lâm Thu Thạch chịu không nổi, hô to một tiếng: "Chết tiệt chạy mau!!" Liền nắm tay Nguyễn Bạch Khiết hướng ra ngoài cửa chạy như điên.
Kết quả ban ngày Nguyễn Bạch Khiết nhu nhu nhược nhược chạy so Lâm Thu Thạch còn nhanh hơn, như một cơn gió đã biến mất ở ngoài cửa.
Lâm Thu Thạch: "Cô mẹ nó chạy chậm một chút đi ——"
Nguyễn Bạch Khiết: "Tôi mẹ nó chạy chậm một chút còn không phải lạnh à ——"
Lâm Thu Thạch: "......" A, nữ nhân.
Hai người tựa như con thỏ chạy nhanh xuống tầng một, xác định thứ kia không cùng xuống dưới mới nhẹ nhàng thở ra. Nguyễn Bạch Khiết khóc so với ai khác còn thảm, chạy so với chó còn nhanh, lúc Lâm Thu Thạch thở hổn hển hốc mắt cô đã rưng rưng, chuẩn bị lại tới một hồi.
"Đừng khóc đừng khóc." Lâm Thu Thạch nói, "Cô lớn tiếng lỡ bị thứ kia phát hiện thì phải làm thế nào?"
Nguyễn Bạch Khiết: "Anh chỉ biết chính mình, không quan tâm đến tôi."
Lâm Thu Thạch: "......"
Đại khái là biểu cảm của Lâm Thu Thạch quá ghét bỏ, Nguyễn Bạch Khiết liền nghẹn nước mắt trở về, nhu nhu nhược nhược ngồi lên ghế tầng một, nhẹ nhàng lau khoé mắt.
Hiện tại bọn họ đứng ở phòng khách tầng một, toàn bộ căn nhà đều trống không. Vừa rồi lộn xộn gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại không có ai ra xem náo nhiệt, thậm chí ngoại trừ tiếng thở dốc của hai người bọn họ, căn bản không còn âm thanh nào khác.
Lâm Thu Thạch đứng tại chỗ trong chốc lát, do dự nói: "Chúng ta làm sao bây giờ?" Hắn với Nguyễn Bạch Khiết đối với những việc này một chút kinh nghiệm cũng không có, hoàn toàn không biết nên xử trí như thế nào, lúc này đứng ở phòng khách như hai cái cọc gỗ.
"Bên ngoài tuyết rơi." Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên nói một câu, chậm rãi đi tới cạnh cửa, nhìn ra hướng đình viện.
"Nửa đêm đã có tuyết rơi." Lâm Thu Thạch đứng ở cửa, thấy đình viện đã tích một tầng tuyết mỏng, hắn cũng trông thấy miệng giếng trong lời nữ quỷ kia. Đúng như ả nói, giữa sân có một cái giếng. Vị trí của cái giếng hơi đột ngột, đặt ở địa phương trung tâm nhất của đình viện, thậm chí vừa vặn chặn đại môn (cửa ra vào). Vị trí này trong phong thuỷ cũng không phải chuyện gì tốt.
"Có đá chặn miệng, có miệng khó nên lời." Nguyễn Bạch Khiết bỗng nhiên nói câu, "Miệng giếng này xây cũng thật khéo." Cô nở nụ cười, khóe mắt cong cong xinh đẹp.
"Cái gì?" Lâm Thu Thạch nói, "Cô còn hiểu phong thuỷ?"
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Trong nhà hành nghề này, có học qua một chút." Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch, "Anh làm công việc gì?"
Lâm Thu Thạch: "Làm thiết kế......"
Nguyễn Bạch Khiết: "Ồ, đầu không trọc, chưa làm được bao lâu?"
Lâm Thu Thạch: "......" Cô thật sự có thể nói vậy?
"Anh đoán xem tôi đang làm gì đây?" Nguyễn Bạch Khiết nghịch nghịch tóc.
Lâm Thu Thạch: "Người mẫu?" Hắn rất hiếm thấy phái nữ nào cao như Nguyễn Bạch Khiết, dáng người đĩnh bạt (cao siêu, xuất chúng), có khí chất, ngoại trừ ngực không lớn thì dường như nhìn qua không có khuyết điểm.
"Không phải." Nguyễn Bạch Khiết cười tủm tỉm nói, "Tôi làm thầy bói."
Lâm Thu Thạch sửng sốt.
"Để tôi tính một chút." Ngón tay Nguyễn Bạch Khiết nhanh nhẹn bấm đốt ngón tay, "Hôm nay trăng tròn như vậy, tôi thấy sắp chết người đó."
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: "Logic gì vậy, sao trăng tròn lại chết người."
Nguyễn Bạch Khiết không giải thích với Lâm Thu Thạch, cô đi vào trong viện, còn vẫy vẫy tay với Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch trông thấy động tác của cô thì hoảng sợ: "Cô muốn đi đâu? Đã trễ thế này......"
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Tôi muốn đi xem cái giếng một chút."
"Sáng mai lại xem đi, bây giờ xem rất nguy hiểm." Tuy rằng Lâm Thu Thạch nói như vậy, vẫn lo lắng Nguyễn Bạch Khiết xảy ra chuyện gì, đi theo cô tới đình viện.
Nguyễn Bạch Khiết mặc một chiếc váy dài trắng, bước đi trên nền tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng giống như tinh linh, cô chậm rãi đến gần miệng giếng, lại không tiến đến cạnh giếng, mà chờ Lâm Thu Thạch cũng lại đây.
Lâm Thu Thạch nói: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Bạch Khiết nói: "Không làm sao cả, đột nhiên không muốn nhìn nữa, chúng ta trở về đi."
Lâm Thu Thạch không thể hiểu được: "Sao lại muốn quay về ngay rồi?"
"Quá lạnh." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Người tôi đều đông cứng rồi." Cô nói xong, động tác tự nhiên kéo tay Lâm Thu Thạch trở về phòng.
Lâm Thu Thạch bị Nguyễn Bạch Khiết kéo, phát hiện vậy mà sức lực của cô khá lớn, trong lúc nhất thời lại không thể tránh thoát.
"Nguyễn Bạch Khiết?" Lâm Thu Thạch bị sức lực của Nguyễn Bạch Khiết dọa tới rồi.
Nguyễn Bạch Khiết lúc này mới buông lỏng tay: "Đi thôi, thật là lạnh, nhanh trở về, còn có thể ngủ tiếp một lát......" Cô nói xong, không để ý tới Lâm Thu Thạch, bản thân đã lên tầng trở về phòng.
Lâm Thu Thạch đành phải đi theo phía sau về phòng ở tầng hai. May mắn là đã không còn nữ nhân khủng bố kia, nhưng cửa sổ bị mở ra, gió lạnh phần phật thổi vào trong phòng.
Nguyễn Bạch Khiết lên giường, nhắm mắt lại liền ngủ.
Lâm Thu Thạch thật sự không ngủ được, một lần nữa bật đèn dầu, liền như vậy thức cả đêm. Ban đêm ở nơi này, dài dòng đáng sợ, ngoài phòng là gió tuyết gào thét, trong phòng là mỹ nhân ngủ say. Nguyễn Bạch Khiết cùng với nam nhân mới quen ngủ trên cùng một chiếc giường, lại không hề có ý đề phòng, hô hấp của cô đều đều, ngủ say tới da mặt trắng tinh cũng nổi lên một mạt hồng nhạt, thoạt nhìn xinh đẹp cực kỳ.
Lâm Thu Thạch nhìn thoáng qua, liền dời đi ánh mắt. Tuy rằng hắn không phải là quân tử thấy sắc tâm không loạn, nhưng cũng không phải loại tiểu nhân giậu đổ bìm leo.
Ngày hôm sau, 8 giờ mới xuất hiện ánh nắng mặt trời.
Tuyết rơi cả đêm, bên ngoài đã một mảnh trắng xoá.
Nguyễn Bạch Khiết rầm rì mở to mắt, vươn một cánh tay ra trước, sau đó nháy mắt rụt về: "Thật là lạnh......"
Lâm Thu Thạch nhìn bộ dáng cô nghĩ thầm đêm qua cô cũng không phải là nói như vậy.
"Thu Thạch." Nguyễn Bạch Khiết nói, "Anh đi giúp tôi tìm hai bộ quần áo đi, bây giờ tôi đang mặc váy...... Quá lạnh."
Lâm Thu Thạch nói được, thật ra hắn cũng định đi tìm hai bộ quần áo cho mình, chính ra ở thế giới kia vẫn là mùa hè nóng bức.
Tác giả có lời muốn nói: Viết văn mới đây, vẫn là 10 giờ mỗi ngày như cũ, mọi người không gặp không về.
Mặt khác thì công đã xuất hiện, thật sự là hắn rất có bệnh ha ha ha ha
Sửa tên vai phụ một chút tránh bị nhầm lẫn đi, Hùng Kỳ đổi thành Hùng Tất