Buổi tiệc hôm ấy, Lý Nhiễm hai tay ôm ngực cuồn tròn thân thể ngồi xỏm trong góc. Đầu tóc cô dầm dề ướt đẫm, giọt nước lạnh lẽo chảy từ mặt xuống cổ, ánh nắng mùa hè thật chói chang, nhân gian đều ấm áp, dừng lại trên người cô lại cảm thấy ảm đạm.
Cô cúi đầu, chờ đám người tản đi.
Sáng nay Lý Minh Châu đưa cho cô một cái váy trắng, lúc này ướt át lại dính vào người. Không ai phát hiện sự tồn tại của cô, càng không ai phát hiện cô đã biến mất. Cô nghĩ trong lòng hẳn là đã chọc giận Lý Minh Châu rồi đi. Mục Tuyết nếu nhìn thấy bộ dạng này của cô, sẽ trở thành trò cười khôi hài rồi. Cha kế hết mực hòa giải, nhưng nếu Mục Tuyết ầm ĩ lên thì cũng làm ông khó xử.
Trong sự ồn ã của tiếng nhạc, Lý Nhiễm bắt gặp một ánh mắt.
''Sao bạn lại ở đây? Bạn làm sao vậy? Rơi vào nước sao?'' Người con trai trẻ tuổi với âm thành trong trẻo như đưa cô trở về từ cõi du đãng.
Cô ngẩng đầu lên, thấy một chàng trai lóa mắt, rực rỡ như thái dương. Cô liền nhận ra hắn, tên hắn là Cao Lãng. Cho dù làm nam sinh hay nữ sinh đều vô cùng yêu thích hắn.
Lý Nhiễm cho rằng mọi người thích hắn, bởi vì bộ dáng hắn lớn lên thật đẹp đi, nhưng cô cũng đã gặp qua nhiều người đẹp rồi. Cô sợ hãi việc phải giao lưu với người khác, vì vậy dù gặp người ngoại hình đẹp hay khó coi đều cảm thấy sợ hãi. Cô càng cuộn chặt thân thể hơn, không muốn mở miệng trả lời hắn.
Cô vừa ngượng ngùng lại vừa chật vật, trước mắt nam sinh liền thấy sự quẫn bách không thôi. Hắn có chút không kiên nhẫn, bởi vì trên người chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, lại lười đi lấy đồ, suy nghĩ vài giây rồi nói với cô: ''Cậu nhắm mắt đi, đừng có nhìn tớ.''
Lý Nhiễm cũng nghe lời nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc trước mắt tối sầm.
Chiếc áo đưa đến trên đỉnh đầu cô, một mùi hương khô ráo thoải mái, cũng thanh tân mà len lỏi vào trái tim.
Tim cô đập càng nhanh hơn, trong khoảnh khắc quên đi hô hấp.
Người nọ đã xoay người, ''Đồ cho cậu mượn rồi, không cần trả lại đâu''
- -------
Lý Nhiễm bị đèn lên ngăn tủ, Cao Lãng mãnh liệt hôn xuống, làm cô không thể hô hấp. Cô mím chặt đôi môi, dùng sức đẩy ra cơ thể hắn, hắn bắt được hai cổ tay của cô, tay còn lại siết chặt cái eo cô.
Hắn hung hăng cắn môi dưới của cô, môi truyền đến đau đớn, thanh âm nức nở bị hắn cắn nuốt vào trong miệng.
- --------
''Cao Lãng a? Có nữ sinh hắn theo đuổi sao.''
''Hắn thích dạng con gái như nào đây? Đương nhiên là tự tin, độc lập, lại thiện lương công chúa a.''
''Công chúa?''
''Ứng Thanh Hề còn không phải là công chúa sao.''
''Cậu đang sống ở thế giới cổ tích đấy à, công chúa gì chứ?''
''Lý Nhiễm, cậu có thể đừng khóc nhè nữa không, mỗi ngày đều ra vẻ như tớ bắt nạt cậu, thật đen đủi.''
''Tiểu Nhiễm, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bọn chúng bắt nạt con, con không thể cứ vậy chịu đựng được, nhẫn nhục một lần rồi sẽ có lần sau.''
''Các người có bệnh à? Ba của các người có chết chưa?''
''Cao Lãng, mày!''
''Cút, bắt nạt một nữ sinh thì có bản lĩnh gì.''
''Nào, cậu đừng khóc. Sau này có người bắt nạt cậu, hãy nói với tớ, tới giúp cậu đánh hắn.''
( Editor: Trời ơi là trời, hết cởi áo rồi lại bảo vệ như này, sao mà bắt người ta không được thích mình hả Cao Lãng??)
- ----
Cao Lãng cảm nhận được sự ẩm ướt của nước mắt, lý trí của hắn cũng dần được khôi phục.
Hắn rời khỏi môi Lý Nhiễm, khóe miệng ướt át ánh lên ánh nước. Ánh mắt hắn mê lê, nhìn đôi mắt trong suốt kia không ngừng rơi nước mắt, trong lòng dâng lên một loại khoái cảm đau đớn.
Thật lâu rồi không thấy cô khóc, như này so với bộ dáng cá chết thuận mắt hơn nhiều.
Nhưng vạn vật đều đổi thay, cô cũng không còn yếu ớt, nhanh chóng nín khóc, cũng không còn đặt hình bóng hắn trong đáy mắt.
''Quần áo của anh đều ở chỗ này, tôi ra ngoài trước.'' Cao Lãng buông tay cô ra, cô dùng mu bàn tay lung tung mà lau đi nước mắt trên mặt, mắt môi đều ủng hồng mà nhanh chóng rời đi.
Cơn tức giận của hắn cũng chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cũng không ngăn cô lại.
Lý Nhiễm biết trong lòng Cao Lãng vẫn kiên định cho rằng thống khổ của hắn ta đều là cô mang tới. Đối với chuyện này, cô cũng không có gì để bào chữa cho bản thân. Thi thoảng, hắn sẽ không thể khống chế bản thân, khiến cô cũng phải cùng hắn san sẻ thống khổ này.
Tào Nhân nói hắn ta là tra nam, cô lại nói trước kia hắn là người tốt, người xấu sẽ không vì sai lầm tạo ra mà giãy giụa thống khổ trong đó.
Nhưng người tốt thì sẽ như vậy.
Một đêm không bị giấc mộng quấy nhiễu, thái dương ánh lên chào một ngày mới lại đến.
Buổi sáng Quý Đồng rời giường, nhìn đôi môi bị rách da của Lý Nhiễm, lo lắng hỏi: ''Mẹ, miệng của mẹ bị sao vậy?''
Cô làm như không có việc gì mà đáp: ''Vừa rồi mẹ nêm nếm cháo, cháo có phần hơi nóng, không cẩn thận mà tự cắn phải môi mình.''
Cao Quý Đồng đau lòng, lại cảm thấy có chỗ vô lý: ''Mẹ, người cũng bất cẩn quá đi.''
Chén bát đang được chuẩn bị, phòng khách mở cửa, Lý Nhiễm nghe được động tĩnh, tay hạ xuống. Quý Đồng ngồi trên ghế, nhìn Lý Nhiễm, lại nhìn nhìn Cao Lãng.
''Bữa sáng làm xong rồi.''
Trước mặt con trai hắn cũng thu lại tính tình, đi đến trước mặt cô nhận lấy bát ăn cơm, ''Ta đến đấy.''
Bàn tay hắn vươn ra, không thể tránh né mà chạm vào đầu ngón tay cô, cô ừ một tiếng, xoay người vào phòng bếp bê thức ăn.
Quý Đồng ngửa đầu liền nhìn thấy khóe miệng Cao Lãng cũng bị thương, cũng không nói gì.
Vì bạn xứng đáng a!
Ăn sáng xong, Lý Nhiễm muốn ra ngoài một chuyến, hôm nay cô có hẹn với Tào Nhân. Buổi học chiều nay của Quý Đồng, cô không biết khi nào có thể trở về, mới nhắc nhở tài xế thời gian đón thằng bé.
''Quý Đồng, con ở nhà ngoan nha, nhớ làm bài tập, không được chơi trò chơi quá lâu.'' Cô thay quần áo chuẩn bị bước ra phía cửa, phía sau chợt truyền đến âm thanh, ''Cô chuẩn bị đi đâu?''
Lý Nhiễm không quay đầu lại đáp: ''Đi gặp bạn tốt.''
''Cô từ khi nào có bạn tốt vậy nhỉ?'' Hắn không khách khí mà cười mỉa mai, những người ''bạn tốt'' của cô trước đây, có ai mà không từng bắt nạt cô.
Lý Nhiễm nghe hắn trào phúng, không có hơi sức để ý, ''Bạn đại học.''
''À'' Hắn nhìn đến khóe miệng cô, ''Cô cuối cũng cũng tiến bộ chút so với trước kia, có thể có bạn tốt để giao lưu rồi.''
Thời điểm học năm nhất, cô cùng hắn lên giường, sau có thai Quý Đồng, tự mình che dấu bí mật. Chờ khi hắn đi rồi mà trong lòng còn áy náy với hắn, tới khi bụng lớn lên liền bị mẹ phát hiện. Khi tuổi còn nhỏ đã xảy ra chuyện như vậy, quả thật không có thời gian tìm bạn bè giao lưu.
Hắn dựa vào tường, hỏi: ''Nam nữ?''
Lý Nhiễm không nói gì, một bên Quý Đồng tò mò nhìn bọn họ, khó chịu trong lòng Cao Lãng chỉ có thể kiềm chế lại.
Lý Nhiễm đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Cao Lãng và Quý Đồng. Hai cha con hai cặp mắt trừng lớn nhìn nhau, trầm mặc một chút rồi mỗi người một ngả làm việc riêng của mình. Quý Đồng đi làm bài tập, Cao Lãng trở về phòng.
Cao lão gia muốn gọi Cao Lãng vào công ty, nhưng Cao Lãng không muốn, hai người vì thế chiến tranh lạnh một thời gian. Từ nhỏ hắn đã phản nghịch nhưng đối với Cao lão gia cũng chấp nhận phải thoả hiệp rất nhiều lần.
Cả buổi sáng hắn ở trong phòng xem tài liệu, tới gần trưa vẫn không thấy Lý Nhiễm trở về.
Nhớ đến trong nhà còn có một đứa nhỏ, hắn liền ra ngoài tìm Cao Quý Đồng. Quý Đồng đang xem phim hoạt hình, hắn hỏi cậu trưa nay muốn ăn gì, cậu bé nói khi nào đói bụng sẽ tự đi ăn cơm hộp.
''Mẹ con cho con ăn cơm hộp?'' Nghe ngữ khí của đứa nhỏ, không có chút nào nể mặt hắn, Cao Lãng lập tức thấy không vui.
Quý Đồng vẫn chuyên tâm xem phim hoạt hình, bỏ chút ánh mắt nhìn qua hắn, biểu tình lạnh nhạt: ''Là con muốn ăn.''
Cao Lãng: ''Cơm hộp không tốt cho sức khỏe.''
Quý Đồng: ''Không phải ngày nào con cũng ăn.''
Cao Lãng: ''Đứng dậy đi, ta nấu cơm cho con.''
Cao Quý Đồng chợt đứng hình: ''Người sẽ nấu cơm sao?''
Cao Lãng: ''Cơm chiên trứng, mì Ý, chọn một cái đi.''
.....
Cao Quý Đồng không muốn chọn cái nào, kiên định chọn cơm hộp.