Mục Tuyết thường xuyên tức giận, bà thông minh như vậy, sao lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch vụng về như Lý Nhiễm. Nhưng nghĩ đến tính tình Lý Nhiễm mềm mại ôn nhu di truyền từ cha cô, tâm tình lại mềm mại đi chút.
Thôi vậy, coi như người ngốc có phúc của người ngốc. Thôi đành giúp đỗ con bé được thế nào hay thế đó.
Cao Quý Đồng không thích chỗ bà ngoại dẫn đến lắm, xung quanh quá nhiều người.
Mục Tuyết dẫn cậu ra sân chăm sóc chú chó Samoyed, Quý Đồng trước đây cũng muốn mang nó về nuôi, nhưng chú chó không thể sống chỗ gia gia, cậu sợ nó không thích hợp, quyến luyến mà đem nó trở về, sau này chỉ thi thoảng đến xem hoặc bà ngoại quay chụp chút hình ảnh cho cậu.
Vì vậy cậu bé cũng khổ sợ một thời gian, nhưng cậu bé cũng hiểu không thể cưỡng ép đồ vật ở bên mình. Lý Nhiễm hứa sau sẽ mua cho cậu một chú chó nhỏ, nhưng cậu không muốn. Cậu chỉ thích chú chó kia, những con chó đáng yêu khác đều không phải nó.
Cao Quý Đồng ở trong sân xoa xoa chú chó, Lý Nhiễm quay lại phòng mình tìm đồ vật. Cha kế cho cô một căn nhà không tồi, căn phòng của cô vẫn duy trì nguyên trạng. Sau khi sinh Quý Đồng thì trí nhớ có cô một thời gian không tốt lắm, cơ bản là có một thứ không thể nào tìm thấy được nữa, vốn dĩ chỉ định tìm thử vận may một chút, không ngờ lại tìm thấy nó trong ngăn kéo.
''Sao hôm nay lại trở lại vậy?'' Lý Minh Châu mới từ bên ngoài trở về liền thấy cô, nhàn nhã mà bước tới.
Cô ta so với Lý Nhiễm cao hơn nửa cái đầu, diện mạo vô cùng kinh diễm, rõ ràng Lý Nhiễm so với thì thật lép vế. Lý Nhiễm thấy cô ta trang điểm, chắc hẳn là từ bữa tiệc trở về, váy ngắn phác họa lên đường cong cơ thể, mái tóc dài tùy tiện vuốt vuốt, một mùi hương phả vào mũi Lý Nhiễm.
''Đúng dịp rảnh rỗi.'' Lý Nhiễm nhàn nhạt trả lời, phản ứng không mặn không nhạt. Lý Minh Châu là con gái lớn của cha kế cô, nhỏ hơn cô một tuổi, trước kia khi các cô mỗi ngày cùng nhau đi học, cũng ở chung một đoạn thời gian dài.
Khi còn nhỏ mối quan hệ của cô với Lý Minh Châu không tốt lắm, tính tình cô quá mềm mại nhu thuận, dễ dàng bị bắt nạt, nhưng Lý Minh Châu quả thật cũng không có quá ác ý, chỉ là đứa nhỏ bài xích người lạ xuất hiện trong nhà mình. Sau khi ở chung một thời gian, cô cũng không còn chán ghét Lý Nhiễm, hiện tại khi trưởng thành rồi tuổi nhỏ ồn ào nhốn nháo cũng không lôi ra so đo lại.
Lý Minh Châu có cách nói chuyện nặng nề khó nghe, không ai muốn cùng cô so đo tranh cãi. Đây là cách nói dễ nghe rồi, khó nghe là muốn bắt nạt ai thì bắt nạt, chứ chớ động đến cô ta. Cô trước đến nay là một người khó lý giải, ai muốn bắt nạt cô, cô có thể xốc cả đầu người đó lên.
Có khi câu chuyện không liên quan đến cô ta, nhưng Lý Nhiễm cũng được coi như một nửa người của Lý gia, kẻ sau lưng không thiếu lời gièm pha, cũng tiện đem cô ta vào chung.
Vốn dĩ nếu như hôm nay không gặp, cô ta cũng muốn cùng Lý Nhiễm tính toán một lần, cô từ di động lấy ra một bức ảnh, Lý Nhiễm nhìn thoáng qua, thấy là Cao Lãng không biết ở nơi nào, đang cùng một người phụ nữ ôm nhau, dáng vẻ có vẻ là uống say.
''Tôi nói cho cô biết, nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn nên suy ngẫm lại xem phải làm sao đi. Người đàn bà này, tôi biết được cô ta là một người mẫu nhỏ. Dã tâm cũng có, thông đồng không nói, thậm chí còn nói sẽ chờ được mang thai, sớm hay muộn tiến được vào Cao gia.''
Nói như nào nào cũng là đang liên lụy lợi ích gia đình họ, Cao Lãng tùy tiên chơi ở bên ngoài thì được, nhưng đụng đến người trước mặt thì nên tránh.
Lý Nhiễm xem ảnh xong cũng không có phản ứng gì, chỉ nói:
''Đây là chuyện của anh ta, tôi không liên quan.''
Cô tin rằng Cao Lãng sẽ biết chú ý cẩn thận, không muốn va vào vết xe đổ như cô nữa, đối với loại người tiếp cận hắn bằng phương thức này, hắn chán ghét từ tận xương tủy. Không ai có thể sánh bằng địa vị của người kia trong lòng hắn, tuy hắn không phải một kẻ chính trực nghiêm túc, tựa như lúc trước cùng cô ở bên nhau.
Nói như vậy tuyệt đối không có khả năng có người có thể thay thế được Ứng Thanh Hề, tương lai có lẽ vẫn như vậy kéo dài.
Có điều việc này đối với cô sớm đã không muốn cùng quan hệ, Quý Đồng cũng lớn thêm rồi. Hiện tại điều cô mong mỏi duy nhất là tự làm chủ được cuộc sống của mình, sau đó làm tấm gương sáng cho Quý Đồng, cho dù cảnh ngộ có khó khăn, cũng muốn dựa vào năng lực của bản thân mà sống.
Lý Minh Châu trong thấy phản ứng của Lý Nhiễm, chỉ lắc lắc đầu. Lý Nhiễm không có giải thích, rốt cuộc rằng, trước hay sau, cô vẫn thấy Lý Nhiễm thật ngu ngốc.
Thật ra Lý Nhiễm cũng cảm thấy mình thật ngu ngốc, không phải do sự việc ngu xuẩn kia, cho dù là một đoạn tình cảm sai lầm. Cô cũng không nghĩ sẽ phủ nhận sự ấu trĩ thuở ấy của bản thân, cũng không phủ nhận sự tốt đẹp Cao Lãng từng dành cho cô.
Cho đến bây giừo, điều duy nhất cô hối hận, là đã bắt Quý Đồng phải gánh vác sai lầm cùng mình.
''Mẹ, đây là cái gì a?'' Trên đường về nhà, Quý Đồng giơ đến trước mặt bức họa mẹ tìm thấy, tò mò hỏi.
Lý Nhiễm chuyên tâm lái xe, cười đáp: ''Đây là mẹ vẽ nhưng điều mẹ muốn làm khi còn nhỏ.''
Cao Quý Đồng hiếm khi thấy mẹ vui vẻ như vậy, lại hỏi tiếp: ''Mẹ, mẹ muốn làm gì?''
''Mẹ muốn làm một chuyện a.'' Cô cố ý ngập ngừng để khơi dậy hứng thú của cậu bé, ''Mẹ muốn làm hai việc.''
''Hai việc gì ạ?'' Cao Quý Đồng cười hỏi.
''Một chuyện là làm con được sống vui vẻ. Một chuyện khác thì, con xem trên bức họa đi.''
''Một tiệm cơm sao?''
''Đúng vậy, mẹ tưởng tượng sẽ khai trương một cửa hàng, làm đồ ăn ngon cho người khác ăn.''
''Mẹ cố lên, con sẽ ủng hộ mẹ.''
''Cảm ơn Quý Đồng, mẹ sẽ thật nỗ lực.''
Hai mẹ con vui vẻ về nhà, trong nhà hình như không có người. Cao Quý Đồng tắm rửa xong liền chạy qua xem Lý Nhiễm ở bàn trà bên cửa sổ, thò mặt lại xem.
Khai trương một cửa hàng không phải chuyện dễ dàng, cô không có mối quan hệ cũng không có kinh nghiệm, đại khái chính là lần đầu muốn thử sức. Nhưng cô vẫn thật sự muốn làm, tính toán lại tài chính của mình, cũng như các khoản sau khi ly hôn cần chi tiêu.
Mấy năm nay cô dựa vào việc quay chụp video nấu ăn cho trẻ nhỏ, cũng kiếm được chút tiền nhưng không nhiều lắm, ngày thường đều không cần dùng, coi như cũng tích góp được một khoản. Mục Tuyết sợ cô ở Cao gia chịu ủy khuất, thường thường cho cô chút tiền tiêu vặt, đưa cho cô của hồi môn cũng có bất động sản cửa hàng. Này cũng tính là tài sản do Cao gia cấp cho, tính ra cũng có thật nhiều tiền.
Tiền Cao gia cấp cho, cô đều gom lại để dành cho Quý Đồng. Lý gia cấp tiền, cô đều đưa cho Mục Tuyết chứ không buồn tính toán. Cô có thể yên tâm tự mình xây dựng sự nghiệp bằng tiền của mình, cùng số tiền Mục Tuyết cho tiêu vặt. Thêm lên được mấy chục vạn, không thiếu cũng không nhiều, có thể tùy hứng một lần.
''Mẹ à, nhưng bức tranh của mẹ cũng xấu quá đi.'' Quý Đồng ghét bỏ mà nhìn vào những hình thù trong mộng tưởng của cô vẽ ra. Lý Nhiễm nhéo má cậu cười, ''Mẹ vẽ cũng đâu khác con lắm.''
''Nào có, con vẽ đẹp hơn mẹ nhiều a.''
Cao Lãng về nhà, nghe được tiếng cười truyền ra từ trong phòng, nếu không phải phòng khách trống rỗng cho hắn biết không nhầm lẫn, hẳn là hắn sẽ nghi ngờ là mình uống say đi.
Bất quá nghe thấy tiếng hắn đóng cửa, tiếng cười ngay lập tức ngừng lại, căn phòng khôi phục dáng vẻ yên tĩnh.
Chờ đến khi bên ngoài không có tiếng bước chân. Lý Nhiễm cười cười sờ đầu Cao Quý Đồng, ''Chỉ chơi trò chơi một lát thôi nha, đi ngủ sớm chút, ngày mai còn có việc a.''
''Mẹ ngủ ngon a.''
''Quý Đồng cũng ngủ ngon.''
Quý Đồng rời đi rồi, Lý Nhiễm lại tiếp tục tính toán sổ sách. Kế hoạch trước mắt đã được phác thảo qua loa, nhưng bởi vì ở nhà cũ không được tự do thực hiện, hết thẩy đều dừng lại ở trong tưởng tượng. Hiện tại dọn đi ra ngoài rồi, thật nhiều công việc cần làm.
Cô suy nghĩ đến xuất thầm, nghe được tiếng đập cửa cứ nghĩ là Quý Đồng, nhẹ giọng nói cứ vào đi.
Cửa mở ra, cô không có ngẩng đầu, hỏi: ''Quý Đồng, con có chuyện gì sao?''
Đối phương không đáp lại, Lý Nhiễm nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên lại thấy bóng dáng của Cao Lãng. Hắn không quay đầu lại, chỉ vào phòng lấy quần áo, Lý Nhiễm vội vàng bước qua.
Cao Lãng nhìn qua, không tìm thấy quần áo của mình, trầm giọng nói: ''Tây trang.''
Lý Nhiễm nhận ra là hắn tới tìm quần áo, giải thích nói:
''Quần áo của anh tôi đều đặt ở ngăn tủ bên kia.''
Thời điểm chuẩn bị quần áo, quản gia cũng không nói rõ ràng, lại đi đem quần áo của hai người cùng đặt ở phòng ngủ chính. Hắn không thiếu quần áo, cô cũng không hỏi hắn có muốn mặc quần áo ở chỗ này không, liền thu hết bỏ vào ngắn tủ này.
Không nghĩ đến hôm nay hắn muốn mặc, cô yên lặng tiến lên mở ngăn tủ ra, sau đó chuẩn bị rời đi ngay.
''Ai cho phép cô đụng đến đồ của tôi.'' Cao Lãng kéo lấy tay cô.
Lý Nhiễm đột nhiên bị túm chặt, kinh hãi mà run lên một chút. Nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, giẫy giụa một hồi, ý muốn tránh khỏi trói buộc của hắn.
Trên người hắn có hương rượu nhàn nhạt, cô tránh mãi không được liền từ bỏ. Độ ấm trên tay trở nên nóng rực, nhưng cô vẫn muốn bình tĩnh.
Cô không nói lời nào, cũng không thèm nhìn hắn, yên lặng chờ hắn phát tác rồi rời đi ngay.
''Nói chuyện.'' Hắn xem bộ dạng như người chết được cô bày ra, sức lực trên tay lại siết thêm vài phần.
''Nói cái gì?'' Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không một tia dao động.
Xin lỗi sao? Cô đã nói quá nhiều rồi, không còn muốn nói nữa.
Cao Lãng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, ánh đèn làm mắt hắn trở nên đau đớn.
Trên trán giật lên từng trận đau đớn. Hắn lại đau đớn nhớ lại đêm đó hắn cũng hoảng hốt đau đớn như vậy, thương tâm, khổ sở.
Nhưng người trước mắt vẫn như vậy, cẩn thận, ôn nhu, lại rất mỹ lệ.
Lý Nhiễm đột nhiên bị hắn hôn nhất thời sửng sốt, sau đó dùng sức giãy giụa. Nhưng hắn mang theo lửa giận, sức lực lớn đến kinh người.
Nhìn thấy hốt hoảng trong đôi mắt cô, rốt cuộc cũng cảm thấy một tia khoái chí.