Tà Ma Sâm Lâm…
Vù… Vù… Vù…
Từ trên trời, hai bóng đen liền đáp xuống…
“Chính là nơi này sao?” Thanh âm của Mục liền vang lên.
Ở một bên, nghe thấy Mục hỏi như thế, Lôi Ảnh liền đáp: “Đúng vậy, sư phụ!!!”
Không sai, đây chính là nơi mà Lôi Ảnh đã kể với Mục 3 năm về trước, cũng chính là nơi mà nó đã đạt được một cơ duyên cực kỳ hiếm có.
Sau khi nghe Lôi Ảnh xác nhận, Mục liền đảo hai mắt, nhanh chóng quan sát xung quanh. Tiếp đó, hắn liền đưa tay trái ra, hướng về phía trước…
Xẹt… Xẹt… Xẹt…
Chỉ thấy một loạt tiếng động liền vang lên…
Ở phía bàn tay của Mục, vô số tia sét màu tím xuất hiện, liên tục công kích vào ngón tay của hắn.
Nhìn thấy một màn như vậy, Mục thầm nghĩ: “Lôi nguyên tố ở nơi này quả nhiên là rất cao, chẳng trách Hắc Lôi Thụ lại có thể tồn tại được ở nơi này?”
Nghĩ rồi, Mục liền đem thần thức thả ra, rất nhanh đã tìm thấy một gốc Hắc Lôi Thụ ở gần đó.
Tiếp đó, hắn liền đem thần thức thu hồi, nói: “Lôi Ảnh, tiến vào thôi!!!”
“Vâng, sư phụ!!!” Lôi Ảnh lập tức đáp, sau đó thì theo sau Mục mà tiến vào.
Bởi vì nơi này có lôi nguyên tố rất cao, cho nên khi tiến vào sẽ bị bọn chúng công kích.
Bất quá, Lôi Ảnh đã ăn rất nhiều Hắc Lôi Quả từ trước, thành ra lôi nguyên tố trong khu vực này không thể làm gì được nó.
Có điều, Mục thì không như vậy…
Chỉ thấy ngay khi bước vào bên trong, xung quanh Mục xuất hiện rất nhiều những tia sét màu tím, liên tục công kích hắn, khiến cho một lớp y phục bên ngoài đã bị đánh thành tro bụi.
“Đúng là phiền phức…” Mục thầm nghĩ.
Vù… Vù… Vù…
Ngay lập tức, Mục liền dùng linh lực trong cơ thể, nhanh chóng tạo thành một cái vòng bảo hộ xung quanh bản thân, khiến cho lôi nguyên tố không thể công kích nữa.
Cứ như vậy, Mục và Lôi Ảnh đã tiến vào khu vực này, bắt đầu việc dò xét, tìm kiếm bảo vật…
*** — QUẢNG CÁO —
Tà Ma Sâm Lâm…
10 ngày sau…
Lúc này, mặc dù đã trải qua nhiều lần tìm kiếm, thế nhưng Mục và Lôi Ảnh hoàn toàn không tìm được tung tích của bảo vật.
Bất quá, đối với việc này, Mục cũng không hề vội, chỉ thấy hắn liên tục dẫn Lôi Ảnh tiến về phía trước, hành tung vô cùng cẩn mật.
Mặc dù đã liên tục tìm kiếm nhưng không có tung tích của bạo vật, thế nhưng Mục đã cảm nhận được điểm bất thường của nơi này, thành ra hắn tiếp tục kiên trì tìm kiếm.
Ở một bên, Lôi Ảnh liền nói: “Sư phụ, lúc trước con cũng đã cảm thấy nơi này có gì đó bất thường, cũng đã kiểm tra qua mấy lần, thế nhưng lại không hề phát hiện ra được gì.”
Nghe thấy vậy, Mục liền cười, đáp: “Ha… Ha… Ha… Cái đấy là do ngươi không chú ý mà thôi…”
Dừng lại một lại, Mục lại tiếp: “Lôi Ảnh, ngươi mau chóng đem thần thức thả ra, tập trung lên mỏm đá đằng kia…”
Vừa nói, Mục liền đưa tay phải lên, chỉ về một mỏm đá cách đó không xa.
Nghe thấy thế, Lôi Ảnh cũng không hỏi nữa, mà lập tức làm theo lời của Mục, nhanh chóng đem thần thức thả ra, tập trung lên mỏm đá kia.
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
…
Thời gian mười cái hô hấp liền trôi qua, Lôi Ảnh liền mở hai mắt ra, thần sắc trên khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin được, hỏi: “Sư phụ, nơi đó…”
Còn chưa đợi Lôi Ảnh nói hết câu, Mục lập tức cắt ngang: “Không sai, nơi đó chính là nơi ẩn chứa bảo vật… Bất quá, ta cũng không biết rõ bên trong là thứ gì? Chỉ có thể phá nát cái mỏm đá đó thì may ra mới có thể biết được…”
Nghe thấy vậy, sau khi đã thu hồi thần thức, Lôi Ảnh liền hỏi: “Sư phụ, làm sao người biết được nơi này có chứa bảo vật?”
“Cái này cũng không có gì khó… Ngươi chỉ cần để ý một chút thì sẽ thấy nơi này có lôi nguyên tố cao nhất trong cả cái khu vực này…”
“Hơn nữa, nơi này thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy tia lôi điện, liên tục tập trung về một chỗ…”
“Chính vì thế mà ta mới nghi ngờ nơi này có chứa bảo vật…” Mục nhàn nhã đáp.
Sau khi Mục giải thích, Lôi Ảnh liền rơi vào trầm tư, thầm nghĩ: “Thì ra là như vậy, xem ra về sau, ta phải lưu ý điểm này…”
Qua một lát, Lôi Ảnh lại hỏi: “Sư phụ, tại sao ngươi lại không nhanh chóng phá hủy cái mỏm đá đó, đoạt lấy bảo vật?”
Ở một bên, Mục đáp: “Ngươi cũng không cần phải vội…” — QUẢNG CÁO —
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: “Bởi vì nơi này ngoài ta và ngươi ra thì không còn ai khác…”
“Hơn nữa, cơ duyên thường sẽ đi kèm với nguy hiểm, bảo vật trước mắt cũng không ngoại lệ… Thành ra ta cũng không thể cam đoan rằng phía trước sẽ không có nguy hiểm gì, cẩn thận vẫn tốt hơn…”
Sau khi nghe Mục giải thích, Lôi Ảnh lập tức đáp: “Vâng, sư phụ, đệ tử đã hiểu!!!”
“Tốt!!!” Mục đáp một tiếng.
Nói rồi, hắn liền xoay người về phía bảo vật, nhanh chóng vận chuyển Nhật Nguyệt Thần Quyết và Huyết Chiếu Kinh, lập tức đem linh lực chạy dọc toàn thân.
Oong… Oong… Oong…
Thanh âm của kim loại liền vang lên…
Ở phía sau lưng của Mục, hai thanh cự kiếm, một lam một đỏ liền xuất hiện.
Còn chưa hết, ở trên đỉnh đầu của hắn, Phệ Huyết Châu cũng đã từ từ lộ diện, huyết khí tỏa ra không ngừng.
Sau khi đã đem mấy cái pháp bảo của bản thân ra bên ngoài, Mục lập tức đưa tay trái lên, ngưng tụ linh lực ở trên đó, tiếp đó thì…
Ầm… Ầm… Ầm…
Vô số tiếng nổ liền vang lên, một trận chấn động cực mạnh nhanh chóng lan ra xung quanh, lập tức đem một khu vực rộng lớn của Tà Ma Sâm Lâm trở thành một đống hỗn độn.
Ở một bên, sau khi đã đem mỏm đá kia phá hủy, Mục liền nhìn thấy thứ đang ẩn giấu ở bên dưới.
Ngay lập tức, trong mắt của hắn liền co rụt lại, miệng thì hô lên: “Là Lôi Bản Nguyên…”
Phía sau, nhìn lấy bộ dáng của Mục hiện tại, Lôi Ảnh đoán rằng bảy tám phần là hắn đã nhìn thấy được bảo vật, thành ra nó liền hỏi: “Sư phụ, Lôi Bản Nguyên là thứ gì…???”
“Cái này ta sẽ giải thích sau…”
Dừng lại một chút, Mục liền nói: “Lôi Ảnh, ngươi mau chóng tránh xa nơi này ra một chút, cẩn thận bảo vệ bản thân, đừng để bị thương…”
Nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của Mục, Lôi Ảnh đoán rằng sắp có một trận đánh xảy ra, thành ra nó cũng không có hỏi nhiều nữa, lập tức đáp: “Vâng, sư phụ!!!”
Vù… Vù… Vù…
Nói rồi, bằng vào ưu thế về tốc độ của bản thân, Lôi Ảnh đã nhanh chóng rời khỏi nơi này, hoàn toàn không hề để lại một chút dấu vết gì…
***
Bên trong thần thức của Mục, một giọng nói của nữ nhân liền vang lên…
— QUẢNG CÁO —
“Mục, chàng có nắm chắc không?”
Nghe thấy thế, Mục liền truyền âm lại, đáp: “Tất nhiên, nếu như chỉ là bắt lấy nó thôi thì không có vấn đề gì.”
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: “Bất quá, nếu như muốn luyện hóa nó, việc này có vẻ hơi khó một chút… Xem ra lúc đấy chỉ có thể trông cậy vào nàng rồi…”
Nói rồi, Mục liền lắc đầu, cười khổ một cái.
Bên trong thần thức của hắn, thanh âm của Lăng Nhi lại một lần nữa vang lên: “Tốt, đến lúc đó, thiếp sẽ giúp chàng một tay…”
Nói rồi, giọng nói của Lăng Nhi cũng biến mất, Mục cũng nhanh chóng khôi phục lại, lập tức ngưng thần giới bị, tùy thời là có thể chiến một trận.
***
Lại nói một chút về Lôi Bản Nguyên…
Sở dĩ, sau khi thấy được món bảo vật mà bản thân tìm kiếm lại là Lôi Bản Nguyên, Mục lại kích động như vậy, lý do chỉ có một…
Đó là hắn biết được độ bá đạo của thứ này.
Cơ mà, trước hết thì phải nói về việc tại sao Lôi Bản Nguyên lại xuất hiện ở nơi này.
Lôi Bản Nguyên thực chất cũng chỉ là lôi nguyên tố ngưng tụ lại mà thôi. Thế nhưng, điểm khác biệt duy nhất lại nằm ở linh trí.
Không sai, chính là linh trí.
Thiên địa vô tận, vạn vật có linh, tự nhiên Lôi Bản Nguyên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù sở hữu linh trí, thế nhưng do linh trí còn nhỏ yếu, thành ra ngay khi vừa được hình thành, Lôi Bản Nguyên cũng không khác là mấy so với lôi nguyên tố.
Bất quá, càng về sau, khi linh trí càng phát triển, Lôi Bản Nguyên sẽ có được khả năng tu luyện, từ đó nâng cao thực lực.
Tại tu tiên giới, từ rất lâu về trước, đã từng có một thời gian xuất hiện Lôi Bản Nguyên, ngay sau đó liền nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.
Cơ mà, bằng vào thực lực khủng bố của bản thân, Lôi Bản Nguyên đã giết rất nhiều tu sĩ của nhân tộc cũng như là yêu tu của yêu thú, thành ra mà thực lực của nó ngày càng tăng cao, linh trí cũng càng lúc càng hoàn thiện.
Cuối cùng, trải qua một trận hạo kiếp, cái Lôi Bản Nguyên đó đã có thể hóa thành hình người, trở thành một trong những nhân vật lay chuyển càn khôn ở thời kỳ đó.
Bất quá, đó là chuyện rất nhiều năm về trước.
Còn cái Lôi Bản Nguyên trước mặt Mục thì còn lâu mới đạt được cấp bậc đó.