Qua một lát, sau khi nghe Lôi Ảnh kể lại tất cả, Mục cuối cùng cũng đã thông suốt mọi chuyện.
Nói đơn giản thì vào mấy năm trước, trong lúc đi lịch luyện, Lôi Ảnh đã đi nhầm vào một nơi cực kỳ quái dị tại Tà Ma Sâm Lâm.
Mặc dù nơi đó thoạt nhìn cũng không có gì khác so với những nơi còn lại, thế nhưng nó lại có thể làm Lôi Ảnh tổn thương, thậm chí là nếu như Lôi Ảnh chỉ chậm một bước nữa thôi thì cũng đủ để mất mạng.
Sở dĩ có chuyện như thế này xảy ra là bởi vì, nơi đó có rất nhiều lôi nguyên tố, thành ra khi Lôi Ảnh đi vào, nó đã bị đống lôi nguyên tố này làm cho bị thương, căn bản là không thể tiến vào mà không có chuẩn bị.
Sau đó lại trôi qua mấy tháng, Lôi Ảnh cũng đã chưa thương xong.
Vốn đã định rời đi khỏi nơi quỷ quái kia, thế nhưng Lôi Ảnh đã bắt gặp mấy đầu hồn thú đi vào trong khu vực đó.
Bằng vào thần thức của bản thân, Lôi Ảnh đã theo dõi nhất cử nhất động của đám hồn thú này.
Lại trải qua mấy ngày, Lôi Ảnh bất ngờ phát hiện ra rằng, đám hồn thú này căn bản là không hề chịu tổn thương từ khu vực kia, nếu có thì cũng chỉ là vài vết thương ngoài da, căn bản là không hề chí mạng như nó.
Bởi vì đã ăn phải quả đắng, thành ra Lôi Ảnh rất tò mò rằng làm sao đám hồn thú kia lại có thể không hề hấn gì ở trong khu vục đó, chính vì thế mà trong mấy tháng tiếp theo, nó đã âm thầm theo dõi đám hồn thú đó.
Cuối cùng, trời không phụ lòng, trải qua nửa năm theo dõi, Lôi Ảnh cuối cùng cũng đã tìm ra được bí mật.
Đó chính là một loại quả…
Theo như những gì Lôi Ảnh quan sát, loại quả này mặc dù chứa rất nhiều lôi nguyên tố, nhưng khi ăn vào thì sẽ không có tổn thương gì, thậm chí nó còn tạo cho bản thân khả năng chống lại công kích của lôi nguyên tố.
Chính vì thế mà sau khi phát hiện ra cái bí mật này, Lôi Ảnh đã đem một lượng lớn quả kia ăn vào, kết quả hoàn toàn như dư đoán, nó không hề bị một chút thương tổn nào.
Sau khi đã ăn hết đống quả kia, trải qua mấy ngày thích nghi, Lôi Ảnh liền tiến về khu vực kia một lần nữa.
Quả nhiên, đúng như những gì Lôi Ảnh phán đoán, sau khi ăn đống quả kia, nó đã hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì khi ở trong khu vực đó.
Chính vì thế mà ngay sau đó, Lôi Ảnh liền bắt đầu tiến vào trong khu vực này, chuẩn bị lịch luyện một phen.
Bất quá, cái khu vực này, ngoài việc có lôi nguyên tố cực cao ra, hoàn toàn không hề có gì đáng ngờ.
Chính vì thế mà sau khi đảo qua một vòng, Lôi Ảnh cũng không còn hứng thú đối với cái nơi quỷ quái này, hoàn toàn ném qua một bên.
Về sau, Lôi Ảnh liền rời khỏi nơi đó, cũng hoàn toàn đem chuyện này lãng quên, chỉ cho đến khi Mục hỏi thì nó mới bắt đầu lục lại ký ức.
***
— QUẢNG CÁO —
Bên trong động phủ, thanh âm của Mục liền vang lên…
“Cây cao 3 trượng, toàn thân màu tím, quả thì màu đen, ăn vào có thể đối kháng với lôi nguyên tố…”
Dừng lại một chút, Mục lại tiếp: “Nếu như ta đoán không sai, thứ mà ngươi đã ăn chính là Hắc Lôi Quả.”
“Hắc Lôi Quả…???” Lôi Ảnh có chút khó hiểu, hỏi.
“Không sai, chính là Hắc Lôi Quả…”
Nhìn lấy bộ dáng không hiểu của Lôi Ảnh, Mục liền lập tức giải thích: “Nói đến cái loại quả này, kỳ thực, nó cũng được xem là linh quả, cũng có thể miễn cưỡng xem như một loại thiên tài địa bảo…”
“Bất quá, mặc dù nói Hắc Lôi Quả cùng không phải là thứ gì hiếm có, thế nhưng để mà bồi dưỡng được một gốc Hắc Lôi Thụ như thế vậy, việc này e rằng cũng không hề dễ dàng…”
“Chủ yếu là Hắc Lôi Thụ chỉ có thể sinh sống ở những nơi có lôi nguyên tố cực cao, nếu như đem gốc Hắc Lôi Thụ đến một nơi khác, chắc chắn không quá 3 ngày, nó sẽ trở nên héo úa, căn bản là không thể sống nổi…”
“Cơ mà, cũng do đó mà Hắc Lôi Quả có chứa rất nhiều lôi nguyên tố, thành ra khi ngươi ăn vào thì mới có thể tiến vào nơi kia.”
Sau khi nghe Mục giải thích, Lôi Ảnh cuối cùng cũng đã hiểu hết thảy, thầm nghĩ: “Thì ra là như thế…”
Bỗng nhiên, thanh âm của Mục lại vang lên: “Được rồi, Lôi Ảnh, ngươi vẫn còn nhớ vị trí của nơi đó chứ?”
Nghe thấy Mục hỏi, Lôi Ảnh không dám chậm trễ, lập tức trả lời: “Sư phụ, tất nhiên là con còn nhớ.”
Dừng lại một lát, Lôi Ảnh lại hỏi: “Sư phụ, mà người hỏi thứ này để làm gì? Không lẽ người định…”
Còn chưa đợi Lôi Ảnh nói xong, Mục liền cắt ngang: “Không sai, ta chính là muốn đến nơi đó một chút…”
“A…”
Lời của Mục vừa dứt, Lôi Ảnh lập tức hô lên một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu, hai mắt nhìn chằm lấy Mục.
Thấy bộ dáng của Lôi Ảnh như vậy, Mục chỉ cười cười, nói: “Ngươi cũng không cần phải quá kinh ngạc như thế. Ta đây cũng chỉ là định thử vậy may một chút mà thôi…”
“Vận may…???” Lần này, Lôi Ảnh lại càng khó hiểu hơn.
Đối với bộ dáng buồn cười của Lôi Ảnh, Mục cũng không có ý nhắc nhở, mà chỉ mở miệng giải thích: “Hắc Lôi Thụ chủ yếu sống ở nơi có lôi nguyên tố cực cao…”
“Mà những nơi như thế…” — QUẢNG CÁO —
“Một là do tự nhiên mà hình thành…”
“Còn khả năng thứ hai, chính là do bảo vật sở hữu lôi nguyên tố rò rỉ ra bên ngoài…”
Nghe thấy Mục giải thích, Lôi Ảnh liền hiểu được ý định của hắn, thầm nghĩ: “Thì ra là như vậy… Không hổ danh là sư phụ của ta, chỉ cần nghe ta kể qua một lượt cũng đã đoán được điểm bất thường của nơi đó…”
Tiếp đó, Lôi Ảnh lại hỏi: “Sư phụ, vậy khi nào người cùng con xuất phát…???”
“Không cần phải vội…” Mục đáp.
Dừng lại một chút, Mục lại tiếp: “Dù sao thì ta và ngươi đều vừa đột phá tu vi, chưa kịp ổn định trở lại, cần phải có một khoảng thời gian để củng cố tu vi…”
Vù… Vù… Vù…
Nói rồi, thân ảnh của Mục liền biết mất, thế nhưng thanh âm của hắn thì vẫn còn…
“Ngươi cũng mau chóng tu luyện đi… Đợi khi nào căn cơ ổn định thì sẽ xuất phát đến nơi đó…”
“Vâng, sư phụ!!!” Lôi Ảnh liền đáp.
Sau khi xác nhận Mục đã trở về động phủ, không còn ở tại nơi này, Lôi Ảnh cũng lập tức rời đi, chuẩn bị trở về động phủ bế quan một phen.
***
Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 3 năm trôi qua…
Tại một góc của Tà Mà Sâm Lâm…
Đùng… Đùng… Đùng…
Vô số chấn động liền xuất hiện, nhanh chóng lan ra một vùng rộng lớn của Tà Ma Sâm Lâm…
Grào… Grào… Grào…
Một tràng hú dài liền vang lên, khiến cho tất cả những đầu hồn thú xung quanh đều run sợ, tất cả đều nằm rạp xuống đất.
Ở trên trời, một đầu Huyết Nguyệt Ma Lang liền xuất hiện, hai mắt không ngừng đảo qua xung quanh.
Sau khi nhìn thấy đám hồn thú xung quanh đã nằm rạp xuống đất, Lôi Ảnh thầm nghĩ: “Thì ra đây là thực lực thật sự của yêu thú cấp 5, chỉ cần thả một chút khí thế là đã có thể trấn áp một đống hồn thú…” — QUẢNG CÁO —
Tiếp đó, Lôi Ảnh liền đáp xuống đất, cái đầu lập tức hướng về một phương, thầm nghĩ: “Có lẽ sư phụ cũng sắp xuất quan rồi…”
***
Tiếp đó, thời gian liền trôi qua 2 tháng, Mục cuối cùng cũng đã xuất quan.
Bởi vì trải qua 3 năm củng cố thực lực, thành ra Mục có thể dễ dàng thu liễm khí tức, từ ngoài nhìn vào, sợ rằng có rất nhiều người sẽ nghĩ hắn chỉ là một tên thanh niên bình thường, hoàn toàn không phải một lão quái vật Nguyên Anh Trung Kỳ.
(Tác: Mục hiện tại là 145 tuổi nha :v)
Vù… Vù… Vù…
Một trận gió cực mạnh liền lướt qua, Mục liền xuất hiện bên người Lôi Ảnh.
Mắt thấy có động tĩnh xung quanh, Lôi Ảnh liền xoay người lại, lập tức ngưng thần giới bị.
Có điều, ngay khi thấy người đến là Mục, Lôi Ảnh liền lập tức vui vẻ, hỏi: “Sư phụ, người xuất quan rồi?”
“Không sai… Lần này, mặc dù chỉ bế quan trong thời gian ngắn nhưng ta cũng đã củng cố được thực lực rồi…” Mục nhàn nhã đáp.
Nghe vậy, Lôi Ảnh liền nhắc lại chuyện 3 năm về trước, nói: “Sư phụ, vậy khi nào chúng ta xuất phát đến nơi đó?”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày… Bây giờ lập tức xuất phát…” Mục đáp.
Dừng lại một chút, Mục lại nói: “Lôi Ảnh, dẫn đường đi!!!”
“Vâng, sư phụ!!!” Lôi Ảnh lập tức đáp.
Vèo… Vèo… Vèo…
Nói rồi, Lôi Ảnh liền hóa thành một vệt sáng dài, bay thẳng về phương Bắc.
Ở một bên, Mục cũng lập tức di chuyển, chỉ trong một cái nháy mắt đã bắt kịp được tốc độ của Lôi Ảnh.
Cứ như vậy, hai thầy trò Mục và Lôi Ảnh liền bay đến nơi kia.