Cảnh sắc dưới chân nhanh chóng thay đổi, bay qua thanh sơn bình xuyên, vô số ngôi nhà. Cuối cùng dừng chân trong một khu rừng bên ngoài một thành trấn phồn hoa.
Thẩm Triệt thu bội kiếm, dắt Doãn Thế Huyên đi về hướng cửa thành, nói, “Tòa thành có gì đó lạ.”
Doãn Thế Huyên hiểu rõ, ban nãy khi y còn đang ở trên không thì đã ẩn ẩn cảm thấy khí mạch nơi này hỗn loạn, yêu khí hỗn tạp.
Khi xuất phát là chạng vạng, hai người bay trên trời hồi lâu, lúc này đã là buổi chiều, trong thành rất an tĩnh.
Chỉ ngọn đèn treo trước cửa mỗi nhà là nhẹ nhàng lay động trong gió.
Thỉnh thoảng lại có người đi ra đóng cửa sổ, nhìn thấy ngoài đường có hai nam tử đang dắt tay nhau đi, cũng chẳng dừng mắt lại một giây nào, trong ánh mắt hỗn tạp không thấy một tia sáng.
Hai người tìm một cái khách điếm tương đối lớn để trọ, tiểu nhị cũng mang bộ dạng chẳng buồn thiết tha sống chết, đối mặt với hành vi hai người mà chỉ cần một gian phòng cũng chẳng có cảm xúc gì.
“Ai, ngươi nói xem, do chỗ này thịnh hành nam phong. Hay là…” Chờ cho tiểu nhị đi rồi, Doãn Thế Huyên nghiêng người tựa vào cửa, hỏi, “Ngày mai không biết mình còn sống hay chết, nên chẳng còn tâm trạng để quan tâm chuyện khác.”
Nửa câu đầu còn là giọng điệu đùa bỡn, nửa câu sau thì cảm xúc đã bất ngờ nhạt xuống.
Thẩm Triệt không khỏi nhíu mày, kéo người đến bên cửa sổ ngồi xuống, trấn an, “Nếu chúng ta đã đến đây, thì sẽ không có việc gì đâu.”
Doãn Thế Huyên liếc hắn một cái, trong ánh mắt hoàn toàn là tín nhiệm, “Ừm.”
“Sáng mai Thẩm Minh Nguyệt mới đến đây tụ hội với chúng ta, tối nay ta ra ngoài tra xét trước.” Thẩm Triệt đưa tay xoa xoa đầu y, dừng lại một chút, đột nhiên đưa tay xuống phía dưới, kéo áo ngoài của y ra.
“Làm, làm gì đó!” Doãn Thế Huyên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen như mực, khẩn trương đến nói lắp.
Thẩm Triệt khẽ cười một tiếng buông y ra, từ trong túi càn khôn tùy thân lấy ra một bộ xiêm y, nói: “Đổi đi.”
Doãn Thế Huyên nhạt nhẽo a một tiếng, nhận.
Thẩm Triệt lại đột nhiên vươn tay nâng cằm lên, ngữ khí nửa thật nửa đùa, “Đừng thất vọng.”
“… hứm. Có quỷ mới thất vọng.” Doãn Thế Huyên gạt tay hắn, đưa tay cởi áo ngoài mình, nghĩ nghĩ rồi dừng lại, nói, “Không phải ngươi muốn ra ngoài sao?”
“Thay xong ta đi.” Thẩm Triệt trấn định.
Doãn Thế Huyên hận không thể cầm áo ném thẳng lên mặt hắn, “Mau đi đi.”
Thẩm Triệt nắm lấy cổ tay y, “Vội vã muốn đuổi ta đi thế sao?”
Ánh nến chớp động, hắn cười như không cười, thanh âm thấp đến gần như là nỉ non, “Gọi một tiếng Thẩm ca ca đi, ta đi liền.”
Doãn Thế Huyên đỏ mặt, cố sức rút tay mình lại, “Ngươi mơ cũng đẹp lắm.”
Thẩm Triệt thở dài, tự nói với mình, “Càng lớn thì tính tình càng dữ hơn, lúc còn nhỏ ngoan biết chừng nào.”
Doãn Thế Huyên chẳng muốn quan tâm hắn nói gì, đẩy hắn thẳng ra ngoài cửa.
Thẩm Triệt đi rồi, y trở lại thổi tắt nến, hoàn toàn không hay biết, lúc này, bên ngoài cửa sổ có một con bướm màu đen lảo đảo bay qua, có vẻ như muốn bay vào phòng, lại bị một thứ gì đó không thể nhìn thấy được ngăn trở, đâm đầu vào mấy lần mà không thành công.
Con bướm phe phẩy đôi cánh thật dài, quay đầu bay về một hướng khắc. Sau khi bay được chừng mấy dặm thì hóa thành một điểm sáng màu tím nhỏ, biến mất không dấu vết.
Cùng lúc đó, bên trong một tòa nhà trong thành. Một công tử hồng y tựa người lên tháp mềm, trên đầu ngón tay tinh tế là một con bướm khéo léo, chính là con bướm ban nãy.