“Huynh nói coi phụ thân nghĩ thế nào vậy chứ!” Doãn Thế Huyên như con thú bị giam trong cũi, đi tới đi lui trong phòng, nôn nóng bất an.
Từ Tu Diễn ngồi ở bàn bên cạnh, lật xem bao hành lý của y, nghe vậy khó hiểu nói, “Cũng đâu có gì. Mặc dù tính cách của Thẩm công tử hơi lạnh lùng một chút, nhưng con người vẫn rất tốt. Đệ theo hắn xuống núi, chắc chắn sẽ không phải chịu khổ đâu.”
Doãn Thế Huyên mở mắt thật to, trợn mắt nhìn Từ Tu Diễn một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Chỉ có thể một mình gặm nhấm nỗi bi thương trong lòng, mấy người các ngươi, ngày nào cũng nói Thẩm Triệt phong phạm quân tử, trong khi Thẩm Triệt đang âm mưu định nhai nát ta nuốt vào bụng các ngươi còn không biết minh oan, báo thù cho ta.
Từ Tu Diễn bị y nhìm chằm chằm, ù ù cạc cạc không hiểu gì, chỉ cho là tâm trạng của y không tốt, an ủi, “Cứ cho là xuống núi giải sầu một chuyến đi, chẳng phải tốt lắm sao. Nếu như sau khi luận đạo huynh không phải đi theo sư phụ đến chúc thô Tán Nhai đại sư, thì huynh cũng muốn đi cùng.”
“Vậy cho Dư sư muội đi với ta đi!”
“Không được.” Từ Tu Diễn lập tức từ chối, “Khó lắm Dư sư muội mới chịu đồng ý đi chúc thọ với ta.”
“Thế thì, đệ sẽ đi hỏi Thất sư đệ thử xem.” Doãn Thế Huyên vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Y vì để không phải xuất hành cùng với Thẩm Triệt, gần như là ngày nào cũng gây chuyện, gặp ai cũng hỏi có rảnh không xuống núi với y đi, quấy không cho ai được yên. Chúng đệ tử thấy y là đi đường vòng, chỉ có Từ Tu Diễn là còn dám đến gặp y.
“Đệ an phận chút đi, đừng kiếm chuyện nữa.” Từ Tu Diễn còn chưa kịp nói dứt câu, Doãn Thế Huyên đã đi ra khỏi cửa.
“…”
Mặc kệ Doãn Thế Huyên kháng cự ra sao chống đối thế nào, thì Đại hội Luận đạo vẫn kết thúc sau nửa tháng, trong quãng thời gian đó y còn bị Doãn Thượng xách lên đài, tỷ thí với phù tu.
Tuy là thắng, nhưng quá trình có thể nói là vô cùng gian nan, vô cùng thê thảm.
Người đến người đi hoặc sớm hoặc muộn gì cũng đã không còn, Doãn thị lại khôi phục sự vắng lặng của ngày xưa.
Cuối cùng thì cũng đến ngày Doãn Thế Huyên nói lời từ giã.
Mặc dù trong lòng Từ Tu Diễn cảm thấy lần này y xuống núi lịch lãm không có gì là không đúng, nhưng lúc Doãn Thế Huyên lưu luyến níu tay áo hắn, vẻ mặt như sinh ly tử biệt, thì hắn vẫn không khỏi động dung.
“Sư đệ!”
“Sư huynh!”
“Canh giờ không còn sớm.” Thẩm Triệt mặt không đổi sắc chắn giữa hai người, chỉ dùng hai ngón tay đã tách bàn tay Doãn Thế Huyên.đang nắm chặt
“Khụ. Mong rằng lần này hết thảy thuận lợi, phiền Thẩm công tử chiếu cố cho sư đệ của ta nhiều một chút, nó lớn như vậy mà còn chưa xuống núi một mình bao giờ.”
Từ Tu Diễn ngượng ngùng nói.
Thẩm Triệt thản nhiên gật đầu, tay trái bắt quyết, bội kiếm lập tức rời tay biến thành kích thước thích hợp, lơ lửng trên không trung.
Sau đó ôm người đạp lên thân kiếm.
Doãn Thế Huyên bị hắn cường bách ép vào trong ngực, giãy dụa cố gắng quay lại được nửa đầu, “Sau khi chúc thọ xong nhớ đến tìm đệ sớm đó!”
Từ Tu Diễn thấy tư thế của của hai người hơi kỳ, nhưng nghĩ lại, chỉ cảm thấy là do Doãn Thế Huyên không biết ngự kiếm, Thẩm Triệt lo y ngã, nên thoải mái, gật đầu nói.”Đương nhiên, đệ nhớ chăm sóc mình đó.”
“Đi thôi.” Thẩm Triệt rũ mi mắt, tâm ý vừa động, bội kiếm lặp tức bay thẳng lên trời theo một hướng.
Doãn Thế Huyên mắt rưng rưng tha thiết nhìn sơn môn càng lúc càng thu nhỏ lại trong tầm mắt.
“Luyến tiếc?” Thẩm Triệt cười, ngón tay vuốt ve cổ tay của y, ghé bên tai y nhẹ giọng hỏi.
Doãn Thế Huyên bị hơi thở của hắn làm giật mình, thu hồi ánh mắt, giãy dụa đứng thẳng người, “Không có.”
“Đừng sợ.”
Lúc này chỉ vừa mới bay qua dãy sơn, cũng gần đến chạng vạng, tịch dương nặng nề dừng trên đỉnh núi, nắng vàng rực rỡ trải khắp nhân gian, ngăn cách với sắc xanh biếc của bạt ngàn núi đồi.