Võ Đông Nhiên trầm mặc suốt một ngày dài, buổi chiều cô kiên quyết bước xuống giường, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, chỉ muốn đi tắm sạch sẽ.
Cô không muốn nhờ vả sự chăm sóc của hai người Trương Duật và chị Tang nữa.
Cảm thấy thật ghê tởm!
Nhưng tại sao lại có cảm giác đó, chẳng phải đó là chuyện riêng của họ hay sao? Cô lấy tư cách mà xen vào? Tình cảm là cái gì đó thật khó nói, nó khiến con người trở nên ngu ngơ, khờ dại, đau đớn, sau đó là chết lặng.
Mặt trời đã ngã về hướng Tây, những vệt nắng cuối ngày dệt nên một bức tranh ráng chiều cực lớn trên bầu trời xám bạc, điểm xuyến vài chấm nhỏ di động vẫn miệt mài bay về tổ ấm.
Cô nghe có tiếng của Bạch Vân đang chao lượn trên không, có lẽ nó sắp mang đến cho Trương Duật một con vật gì đó. Nó đơn thuần, tự do và uy mãnh. Cô cũng muốn như Bạch Vân.
Bạch Vân có thể thoải mái bay lượn, đậu trên cánh tay của hắn, được hắn chiều chuộng vuốt ve, nói lời dịu dàng êm tai.
Bạch Vân có thể ở bên cạnh cùng hắn mười tám năm, một quãng thời gian rất dài để thành tri âm tri kỷ.
Bạch Vân mạnh mẽ, kiếm ăn giỏi, thích thì đến không thích thì đi, không bị ràng buộc lễ nghi phép tắc, tự do làm điều mình thích.
Thậm chí, là thích một người ! Ngưỡng mộ một người! Se duyên kết tóc cùng một người! ( Khúc này là bả đang nói bả chứ không có con chim nào nhiều chuyện như vậy đâu. Haha!)
Trương Duật bước ra sân, hắn nhìn cô rồi lại nhìn Bạch Vân phía trên cao. Hắn đưa tay vào miệng rồi huýt một tiếng thật dài.
Bạch Vân lao xuống, hai chân đang kẹp chặt một con cá rất to. Trương Duật cười với nó rồi phất tay một cái, cá rơi xuống, hắn đưa tay bắt lấy.
Hắn quay lại nhìn cô, ánh mắt không nóng không lạnh hỏi
“ Nàng định đi đâu?”
Cô mắt đã hơi phiếm hồng, thờ ơ đáp
“ Ra suối tắm rửa”
Hắn cũng không cản, hơi mím môi lại “Từ nay chị Tang sẽ không giúp nàng tắm rửa nữa. Nếu khỏe rồi thì vận động một chút. Nàng tắm trước, ta đi nấu cơm.”
Cô nhếch môi cười nhạt, thì đúng là còn mặt mũi nào đến nhà này nữa. Từ nay lén lút hẹn hò ở nhà của nàng ta thì cần gì phải đến nhà cô, có người chướng mắt lại hỏng chuyện vui của hai người.
Cũng thật khéo, anh Tang đi làm ăn xa, đúng là cơ hội tác thành cho đôi cẩu nam nữ này.
“ Được! Ta cũng không cần bất cứ ai chăm sóc. Kể cả ngươi!”
Sau đó, cô và hắn ai làm việc đấy, cũng không nói thêm với nhau bất cứ một câu nào.
Sau bữa cơm tối, cô lặng lẽ lên trên giường nằm, nước mắt bỗng rơi.
Thật ra, từ bé cô đã rất thích Tướng Quân Trương Duật! Dù chưa từng thấy mặt, không biết rõ tên tự, tuổi tác của hắn.
Chỉ âm thầm ngưỡng mộ hắn qua lời kể của cha, của dân chúng. Đi đến đâu, cô cũng tự mình sưu tầm rất nhiều câu chuyện về hắn. Cô còn chuyên tâm muốn học cưỡi ngựa bắn cung, học võ, chế tạo binh khí... dành cả tuổi thơ để rèn luyện mục tiêu được trở thành thuộc cấp của hắn, được đồng hành cùng hắn phò tá cho nước nhà.
Nhưng tiếc là nữ nhân vẫn chỉ là nữ nhân, chân yếu tay mềm không thể học đến nơi đến chốn, mọi thứ cô biết được chỉ cất giữ trong đầu, thời đại trọng nam khinh nữ kiềm kẹp cô, bóp chết ước mơ của cô.
Đến khi nhà cô xảy ra chuyện, cô biết mình phải gánh trên vai món nợ máu và tuân lệnh của Trần Bình Vương nhận thánh ý kết duyên cùng hắn, thì trong lòng cô lại mâu thuẫn hai cảm xúc lẫn lộn. Vừa hận hắn đến thấu xương, lại vừa có chút hân hoan trong lòng.
Nếu nói cô có ấn tượng với vẻ ngoài trẻ trung, anh tuấn, uy mãnh của hắn nên mới thích hắn thì hoàn toàn không phải.
Lúc còn ở núi Cư Phong, trong lòng cô đã thương xót hắn, đau đớn vì chính bản thân ra tay hành hạ một con người tay không tấc sắt gông chùm xiềng xích như vậy.
Người mà cô hành hạ lại chính là vị tướng mang mặt nạ bạc mà cô kính trọng.
Hắn xấu xí, hôi hám, bẩn thiểu, bi đát, cùng cực thậm chí có thể nói hắn đang ở một vị trí mà bất cứ một con người hạ đẳng nhất có thể có.
Nhưng cô vẫn đối tốt với hắn, vẫn mềm lòng mà cho hắn ăn, cứu hắn khỏi lồng giam ấy.
Cố biện minh biết bao nhiêu lý do để quan tâm chăm sóc hắn.
Ngay từ đầu là cô đã thua rồi!
Là Cô đã thích hắn từ rất nhiều năm về trước!