Ngày ngày nhìn hắn cơm bưng nước rót tận giường, cô lại thở dài bất lực. Nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ quy hàng mất.
Võ Đông Nhiên liếc nhìn tay nải còn năm liều thuốc độc... và trong đầu vẫn có một lời hứa của hắn, nếu cô muốn hắn chết, hắn có thể tự sát bất cứ lúc nào.
Nhưng thật sự cô có thể xuống tay hay không thì chính cô cũng không biết.
...
Buổi sáng, chị Tang lại đến thăm Võ Đông Nhiên, từ ngày cô ngã bệnh, nàng ấy rất siêng năng đến phụ giúp Trương Duật chăm sóc cô.
Nếu là lúc trước, cô sẽ rất cảm kích nhưng hiện tại cô thấy mình chỉ là một cái cớ để nàng tiếp cận Trương Duật, ý nghĩ này nảy ra khiến cô tâm tình khó chịu vô cùng.
Cô cười trào phúng cái dáng vẻ hiền thục của nàng ta
“ Chị giúp em lấy dược liệu phơi khô rồi đấy!”
“ Chị giặt quần áo giúp em!”
“ Chị quét tước sân vườn cho em!”
“ Chị nấu cơm nhé!”
Võ Đông Nhiên lòng trầm xuống hẳn, cổ họng cô đau nhức vì ấm ức. Tất cả chỉ là cái cớ để nàng gần gũi Trương Duật.
Hắn đi đâu, nàng theo đến đó. Hắn xuống bếp thì nàng nấu cơm. Hắn ra suối thì nàng đòi giặt đồ. Hắn phơi thuốc thì nàng cũng nhanh nhẹn phụ giúp.
Tất cả đều rơi vào tầm mắt của cô. Chị Tang đã không còn xem trọng sự có mặt của cô nữa rồi, nàng ta chủ động, quyết liệt và có vẻ khinh thường cô.
Cô đã không còn đơn thuần như lúc trước nữa, giữa nam và nữ nhân luôn có một thứ gọi là dục tình, kích thích khi ở cạnh nhau, cũng là cảm giác đỏ mặt tía tai hồi hộp của cô khi tiếp xúc gần với hắn.
Cho nên, cô cũng dần dần cảm nhận được thứ mùi vị tỏa ra từ thân thể của chị Tang khi ở bên cạnh Trương Duật là cái cái gì rồi!
Hắn là nam nhân, hắn cũng có cảm giác. Hắn từng nói với cô “Võ Đông Nhiên, lần sau đừng đến gần ta, nếu không ta sẽ cho nàng biết thế nào là mất kiểm soát”.
ChịTang cứ đến gần hắn như vậy, hẳn sẽ có một lúc hắn mất kiểm soát. Hắn sẽ như vậy! Vì nàng ấy là đàn bà! Hẳn Trương Duật cũng là người từng trải! Làm sao không có thể cơ chứ?
Cô lặng lẽ bước xuống giường nhẹ nhàng bước ra phía sân sau, lồng ngực kịch liệt đánh trống thình thịch thình thịch, chân hơi nhũn ra vì không vận động suốt cả một tuần.
Cô nghe có tiếng đổ vỡ va đập gì đó “ Xoảng!”
Dưới nền đất là ấm thuốc nấm Phục Linh hắn đang chuẩn bị nấu cho cô. Cô cau mày tiếc rẻ, đó là thứ cô vừa mới suýt chết hái về, sao có thể phí phạm như vậy?
Võ Đông Nhiên nép sau cánh cửa bếp, cô thấy hình ảnh một nam một nữ ở phía sau bức tường đất, khuất sau cái cây, bên cạnh có lu nước lớn.
Chị Tang đẩy Trương Duật vào tường, hắn quay mặt lại phía cô, cô không nhìn rõ biểu cảm của hắn như thế nào, nhưng vẻ mặt đầy sắc tình của chị Tang thì cô lại nhìn rõ mồn một
“ Chàng muốn ta mà đúng không?” Nàng ta ép bộ ngực đầy đặn về phía hắn, đôi mắt hiện lên một tầng sương mờ mịt, đôi môi hồng đào đầy gợi tình.
Hắn im lặng, cô có thể thấy vai hắn đang run lên.
Chị Tang nhẹ nhàng đưa tay xuống phía dưới chỗ nam nhân kia của hắn khẽ động
“ Chàng có cảm giác, rõ ràng là chàng có...” Đôi môi của nàng ta nở nụ cười rất mãn nguyện.
Hắn lại thở dài, không nói gì, nhưng trông hơi thở có phần nặng nề hơn. Cô thấy có một giọt mồ hôi rơi trên phía má trái hơi nghiêng nghiêng của hắn. Rõ ràng hắn đã kích động.
“ Chàng nói dối, căn bản hai người không phải là vợ chồng. Đông Đông lạnh nhạt với chàng như vậy, ta đã thấy hai người ngủ riêng, có hai chỗ ngủ khác nhau trong nhà. Giường của nó chỉ có một chiếc gối. Còn chàng lại bị cho ngủ ngoài cửa. Ta thật rất đau lòng!”
“ Nếu đã vợ chồng, hà cớ gì chàng bảo ta sang giúp Đông Đông tắm rửa lau người. Phu thê với nhau chả phải là chuyện hiển nhiên chàng nên làm hay sao? Nó đã không cho chàng chạm vào người thì việc gì chàng phải như vậy!”
Nàng ta dừng lại, càng tiến gần hơn bàn tay càng mạnh bạo hơn.
“ Nếu nó đã không chấp nhận chàng, sao chàng còn không chọn ta. Ta muốn có một đứa con nhưng lão Tang không thể, lão quần quật trên thân thể ta lại chẳng làm được gì. Chúng ta giống nhau, chúng ta có thể. Chàng có cảm giác với ta mà đúng không?”
Trương Duật giọng khàn khàn mang theo đầy hơi thở sắc dục nguyên thủy của nam nhân, nói
“Đa tạ mấy hôm nay đã giúp ta chăm sóc nàng ấy, Chúng ta là vợ chồng, là thật sự. Chỉ là nàng ấy đang giận dỗi thôi.”
Chị Tang gắt lên, mất kiên nhẫn
“ Nói dối, ta đã chạm vào thân thể của nó. Đông Đông vẫn là trinh nữ. Ta là đàn bà, làm sao ta không thể nhận ra. Chàng tốt với nó như vậy, cả ngày hôm ấy chàng đã điên cuồng tìm kiếm nó như thế nào, nhưng nó đã làm gì được chàng. Đến nấu một bữa cơm còn không làm được, nếu nó đã không muốn làm đàn bà của chàng thì ta có thể. Tối nay giờ tý, lão Tang không có nhà, chàng đến với ta, ta đợi chàng!”
Lúc này, cô mới thấy Trương Duật cuối gầm sát mặt chị Tang làm cái chuyện mờ ám đó, là họ đang hôn nhau sao?
Đến lúc này thì Võ Đông Nhiên không thể nào đứng vững được nữa, cô nương theo bờ tường lặng lẽ quay vào trong nhà.
Cơ mặt co cứng, làn da tái xanh chân tay run lẩy bẩy.
Trong lòng bão tố bỗng chốc nổi lên, cả trái tim trở nên vụng vỡ như tảng băng bị một đạo thiên lôi đánh xuống.
Cô nằm rạp xuống giường đất, bao uất ức đẩy lên trên đầu khiến cô đau đớn muốn ngất đi.