Võ Đông Nhiên không kìm chế được nữa liền khóc nấc lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cô cảm nhận được sự nôn nóng và bất an trong đôi mắt tĩnh lặng và lạnh giá đối diện.
Tâm như tro tàn nhận ra một sự thật không thể chối cãi: Hắn sẽ mãi mãi không buông đượcTrầm Hương.
Trương Duật khàn giọng lạnh lùng nói:
“Xin lỗi nàng, ta không còn cách nào khác. Mạng của ta năm đó là Trầm Hương nhặt ở bãi tha ma về. Nàng ấy khóc lóc cầu xin cha nuôi thu nhận ta, cứu ta khỏi cái chết. Nay nàng ấy gặp nạn vì ta, ta không thể bỏ mặc. Nàng chấp nhận chờ ta thì chờ, còn không thì có thể rời đi. Ta tuyệt đối không oán trách nàng.”
Trương Duật nhìn cô, một cơn bão càn quét đi qua trong ánh mắt tăm tối ấy, xóa sạch đi tất cả những thứ tốt đẹp cô đã cố gắng gây dựng trong thời gian qua.
Võ Đông Nhiên nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Cô có thể chịu đựng hết thảy khổ cực vì yêu hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không rơi một giọt nước mắt để cầu xin tình cảm của hắn.
“Được, chàng đi đi!”
Cô gượng cười, một nụ cười thật khó coi.
“Đi tìm người hiểu chuyện có trái tim thiện lành đó đi. Cũng đừng trở về ngôi nhà này nữa.”
“Chàng chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này một bước, ta sẽ đốt căn nhà này, vĩnh viễn khiến biến mái ấm này thành tro tàn. Võ Đông Nhiên ta nói được làm được, đến lúc đó, cảnh không còn người cũng không còn, dù chàng muốn quay lại cũng không được.”
Đây là một lời đe dọa có sức nặng tựa núi mà cô đã dùng tất cả bản lĩnh trong đời để níu kéo hắn.
Nhưng...
Trương Duật vẫn kiên quyết quay đầu bước đi, không một lần nhìn lại phía sau. Hắn thật sự muốn buông bỏ cô để chạy về với tình đầu của mình.
Hắn để lại tất cả, không đem theo gì như cái cách đến nơi này lần đầu tiên, để lại một trái tim chảy máu của Võ Đông Nhiên đang dần mất nhịp đập.
Sông dài nước chảy, gió thổi bèo trôi, vạn vật cứ thế sinh trưởng và lụi tàn theo thời gian theo quy luật của đất trời, chỉ có tình yêu của cô là mãi mãi đặt mãi ở một nơi là hắn.
Nay hắn rời đi không chút đắn đo tiếc nuối, há chẳng phải bấy lâu nay tình cảm của hai người vốn dĩ không bằng thứ tình cảm toan tính ích kỷ của Trầm Hương kia hay sao?
Võ Đông Nhiên gượng đứng lên, hướng đôi mắt đẫm lệ vô hồn nhìn về phía hắn, bờ môi khô khốc khẽ mấp máy đau đớn thốt ra:
“Đến cuối cùng chàng cũng vì một mảnh tình thời niên thiếu mà phụ ta.”
Bước chân của hắn khựng lại, bờ vai khẽ run lên khi nghe âm thanh nỉ non của cô phía sau:
“Nếu ta gặp chàng sớm hơn một chút!”
“Nếu ta cứu rỗi chàng sớm hơn một chút!”
“Chàng có thể yêu ta nhiều hơn một chút không?”
“Ta đến muộn hơn Trầm Hương mười chín năm.Ta thua thật rồi! Ta vĩnh viễn không bao giờ sánh bằng với nàng ta.”
......
Nhìn căn nhà hiu quạnh vắng vẻ đến dọa người, tiếng thạch sùng đâu đó vang lên trong đêm tối cô mới ý thức được Trương Duật đã đi được một ngày rồi.
Màn đêm đã buông xuống!
Một ngày cô ngồi im một chỗ bất động, đến một ngụm nước cũng không muốn uống, tất cả mọi thứ trong cơ thể cô dường như đã ngưng trợ.
Tại sao cô phải chờ đợi ở nơi này, hắn là phu quân của cô. Tại sao phải hờn dỗi rồi đẩy hắn về phía Trầm Hương, cô không muốn như vậy!
Cô phải đuổi theo hắn, phải giành lại hắn bằng mọi giá.
Tôn nghiêm là gì, tự trọng là gì? Cô không nghĩ nhiều như vậy, nhất định phải kéo con người ngu ngốc ấy về với cô.
.....
Võ Đông Nhiên đứng trước doanh trại chỉ huy tổng chờ đợi một người, rất nhanh từ phía xa đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Lý Bích xuất hiện.
Hắn đi như chạy về phía cô, ánh mắt trầm tĩnh nhưng không thể che giấu được một tia kích động chợt lóe lên.
Chưa nghe câu chào hỏi của cô, hắn đã kéo cô đi về phía bụi rậm gặng hỏi:
“Nàng đến đây làm gì?”
Cô biết không thể che giấu hắn, thành thật nói:
“Có thể dẫn ta đi gặp hắn được không?”
Lý Bích nhìn khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt của cô, tim nhói lên đau đớn.
“Võ Đông Nhiên, nàng nghe lời ta, quay trở về đi. Tình hình hiện nay không tiện lắm!”
Nữ nhân trước mắt tiều tụy từ ánh mắt đến diện mạo, không biết cô đã trải qua thời gian qua như thế nào, khiến bản thân sa sút dường này. Mái tóc dài quấn lên đã rơi vào sợi lòa xòa dưới chiếc cổ thon gầy, dưới mí mắt hiện lên một quầng xanh nhẹ.
Hắn đưa tay muốn sờ má cô, đúng lúc thì kiềm lòng lại được, tay dừng lại giữa không trung.
“Nàng có đói không? Ta kiếm gì đó cho nàng ăn.”
Cô lắc đầu không nói gì, ánh mắt chỉ hướng vào cổng doanh trại.
Lý Bích nén đau lòng, khó khăn mở lời trách móc:
“Thân gái một mình vượt đường xa từ Hạ Sương về đến nơi này... nàng cũng lớn gan lớn mật lắm! Nhỡ gặp phải thổ phỉ hay cường hào thì phải như thế nào?”
Võ Đông Nhiên chợt quỳ xuống trước hắn, đầu gối chạm mạnh xuống mặt đất khô khốc.
“Xin tướng quân dẫn ta đi gặp hắn!”
Lý Bích vội vã đỡ cô dậy.
“Hãy quay lại Hạ Sương đi! Xin nàng hãy hiểu cho ta.”
Bỗng phía sau có một giọng nói vang lên, là một lính gác.
“Bẩm tướng quân, Đại tướng cho gọi tiểu thư Bình Sa vào lều chính ạ!”
Ánh mắt Lý Bích lo lắng nhìn về phía cô, thật tâm muốn ngăn cản bước chân của cô, nhưng lời còn chưa nói thì người đã vượt qua hắn đi thẳng vào cửa doanh trại.