Nhưng đây là phu quân của cô, cô đau lòng. Làm sao có thể bình tĩnh như những bệnh nhân khác được, dù chỉ là một vết thương nhẹ nhất.
“Lần sau phải cẩn thận, chàng nên nhớ chàng còn có người chờ ở nhà. Gặp thú lớn nên bỏ chạy, bằng mọi giá phải giá phải đem con người nguyên vẹn về cho ta.”
“Vết thương của dã thú gây ra sẽ khó trị hơn đao thương, dễ bị nhiễm trùng và dính phải bệnh lạ. Chàng không cẩn thận gì cả.”
Cô càng nói càng rối, liên miên bên tai Trương Duật trách móc:
“Không biết nghe lời!”
“Đã nói không săn thú lớn.”
“Đồ ngoan cố, bướng bỉnh.”
Miệng nói, tay cô bắt đầu sờ soạng xem xét miệng vết thương, thái độ bực dọc xen lẫn lo lắng không thôi.
Trương Duật quay lại.
Hắn phì cười, tay gõ lên trán cô một cái mắng yêu:
“Nhóc con, cái miệng này... không để làm da non. Càng lúc càng biết mắng chửi người.”
Trương Duật thở ra, hơi thở nóng rực nồng đậm sự mệt mỏi xen lẫn đau lòng. Nhìn thấy mắt cô càng lúc càng đỏ. Hắn vòng cánh tay ôm trọn cô vào lòng.
“Đừng khóc, ta biết nàng khó chịu, nhưng thật sự ta không có làm sao cả. Nếu lần này ta không ra tay sẽ có rất nhiều người chết. Là một con hổ lớn, căn bản mấy người đó không chống cự lại được.”
Nữ nhân này chỉ yếu đuối với hắn mà thôi, làm sao hắn nỡ để nàng lo lắng, làm sao nỡ nhìn thấy nước mắt của nàng sắp rơi mà không dỗ dành.
Nàng vốn dĩ không mạnh mẽ như cách mà nàng thể hiện, trong mắt hắn nàng chỉ là một cánh tường vi mỏng manh cần được yêu thương và bảo vệ.
Đêm xuống, Trương Duật cẩn thận chốt cửa lại sau đó quay lại giường nằm. Thì thấy Võ Đông Nhiên bưng một chậu nước ấm màu đen tỏ ra thứ mùi vị vừa lạ vừa quen đặt dưới đất cạnh giường. Cô ngồi xổm ngước mắt lên nhìn hắn, nhẹ giọng bảo:
“Chàng ngâm chân một chút, để ta xoa bóp chân cho chàng.”
Không cần hắn đồng ý, cô kéo chân hắn đặt vào chậu nước ấm. Tay nhỏ mềm mại nhanh chóng bắt đâu xoa nhẹ nhàng gan bàn chân to lớn, chai sạn của hắn.
Trương Duật nhíu mày ý muốn rút chân lại nhưng bị cô nhanh chóng bắt lấy.
Cô khẽ đánh lên chân hắn một cái, ánh mắt hăm dọa nhìn lên.
“Ngồi yên nào!”
Trương Duật ngưng lại, giọng điệu không cam lòng nói:
“Để ta tự làm!”
Võ Đông Nhiên “Sao thế, chàng không thích sao? Cái này ta học của chị Tư nhà cuối thôn đó, chị ấy kể tối nào chị cũng làm như thế này cho phu quân. Chị ấy là người vợ tốt.” Chị Tư là người cô hộ sinh lần đầu tiên khi đến nơi này.
Trương Duật thở dài, hắn hiểu cô đang nghĩ gì.
“Không ngâm chân thì không phải là vợ tốt sao?”
Võ Đông Nhiên lắc đầu cười cười nói:
“Không phải là không tốt, mà là ta muốn làm người vợ tốt nhất trên thế gian này!”
Nghe xong lời của cô, Trương Duật hơi ngẩn người ra, hắn vươn cánh tay ra vén mấy sợi tóc rối trước trán cô, chậm rãi nói:
“ Nhưng ta không nỡ!”
“Có gì mà không nỡ, chỉ là bấm huyệt xoa bóp chân cho phu quân thôi mà. Chàng lao lực cả một ngày trong rừng. Ta lại không giúp được gì cả. Lúc trước ta còn nói sẽ nuôi chàng, nhưng chẳng ngờ được... ta toàn đi chữa bệnh, đỡ đẻ miễn phí cho người ta. Ai bảo ở làng này nghèo đến vậy chứ, hôm nào may mắn thì được củ khoai lang, đổi lại, ta lại hết sạch mớ thuốc quý.”
Cô thở dài, ánh mắt ảm đạm chán nản nhìn Trương Duật. Môi hồng nở một nụ cười khổ, nhưng lại mang chút dáng vẻ đáng yêu nũng nịu với hắn.
“Ai nói nàng không giúp được gì...” Hắn ngưng lại một chút cười khẽ “ Hôm nay, nàng nấu cơm ngon lắm! Ta ăn rất ngon miệng.”
Võ Đông Nhiên mừng thầm trong lòng, một cỗ vui sướng chảy khắp tâm can ruột rà không ngừng lan rộng toàn thân. Ánh mắt cô sáng lên nhưng vẫn cố kiềm chế, lời nói mang theo một sự tự hào:
“Lúc trước chỉ là ta không muốn nấu thôi, ta không thích làm những công việc đó. Nhưng hiện tại ta rất thích, chàng ăn no, ta mới yên lòng đi ngủ. Từ nay ta sẽ cố gắng theo chị Tư học làm một số món ngon cho chàng, từ từ cũng sẽ lên tay nghề thôi. Ta hứa với chàng đó.”
Trương Duật khoan khoái chống hai tay ngã người ra sau, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu cô, mái tóc đen dài tùy ý búi lên cao ra dáng một thiếu phụ trẻ đoan chính đảm đang hầu hạ phu quân của mình thật chu đáo.
Hắn biết cô đang rất cố gắng để hoàn thiện mình, làm cho hắn vui vẻ mỗi khi về nhà.
Cô nào có biết... hắn chỉ cần thấy cô là đã vui vẻ rồi, không cần phải vất vả hay suy tính bất cứ điều gì cả.
Bỗng cô ngập ngừng, dè dặt nhìn hắn:
“Duật à!”
Hắn thả lỏng cơ mặt tận hưởng sự thoải mái dễ chịu từ bàn tay mềm mại của cô.
“Nói đi.”
Võ Đông Nhiên nhẹ nhàng nói:
“Ta nhớ nhà.”
Trương Duật ngồi thẳng dậy, ánh mắt ngưng trọng nhìn vào đôi mắt đang đỏ lên của cô.
“Có phải nàng... nàng còn nặng lòng?” Hắn chột dạ, hắn vẫn nhớ đến chuyện năm xưa, một vết nhọ bẩn thỉu không thể nào xóa nhòa trong mối quan hệ của hai người. Hắn còn một lời hứa, nếu chỉ cần nàng không buông bỏ được, hắn sẽ thực hiện lời hứa ấy.
Võ Đông Nhiên hít một hơi, cô lắc đầu phủ nhận.
“Không phải.. . chỉ là...”
“Sắp tròn chín năm rồi! Ta chưa từng về quê, vì tội danh truy nã mà ta chưa từng quay lại Diễn Châu. Chàng sắp xếp thời gian, chúng ta về thăm nhà được không?”
Trương Duật như trút gánh nặng trong lòng, hắn gật đầu chậm rãi nói:
“Được, một thời gian nữa ta đưa nàng về. Đông Đông đừng khóc!”
Cô khịt mũi tiếp tục cúi đầu làm công việc của mình. Miên man nghĩ đến cha mẹ và bà nội sẽ rất vui nếu nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này. Dáng vẻ của một cô tiểu thư hiểu chuyện, phụ chồng chăm con tề gia nội trợ, một hình mẫu mà họ đã cố gắng rèn giũa cô suốt bao năm.
Võ Đông Nhiên muốn đưa hắn về dập đầu trước ông bà cha mẹ, không phải là ân oán của năm xưa, mà là cô muốn một lần công nhận danh phận của hắn trước người thân, muốn hắn làm tròn chữ hiếu của một người con rể, cháu rể trong gia đình.