Cô tròn mắt nhìn thái độ quyết liệt của hắn như vậy, bỗng có chút sợ hãi, chợt nhớ lại chuyện đêm qua, cô bỗng chốc đỏ mặt rụt vai lại.
“Ta không sợ bọn họ!”
“Ta sợ chàng...” Cô dè dặt nói, ánh mắt rơi vào chỗ đó của hắn, sau đó hàng mi cong trên mi mắt khẽ rũ xuống trốn tránh hắn.
Trương Duật húng giọng, hắn cũng hơi mất tự nhiên, giọng nói có vẻ dịu lại, nhỏ nhẹ hơn.
“Ta có bắt nạt nàng như bọn chúng đâu!”
Cô nghe hắn nói cảm thấy thật buồn... buồn cười. Hắn suýt đè chết cô, còn nói như một kẻ vô tội.
“Có! Có! Chàng có bắt nạt ta. Nếu băm thì băm chàng trước tiên. Băm cái của nợ ấy...”
Băm cái của nợ ấy cho chó ăn!
Nói đến đây cô xấu hổ kiềm lại lời sắp nói ra, tư chất thiên kim tiểu thư nhà quan thư hương gìn giữ bao năm, đêm qua bị hắn dồn ép mà bay đi sạch sẽ rồi.
Miệng của cô bẩn rồi!
Trương Duật híp mắt nhìn thiếu nữ gan lớn trước mắt mình, hắn ngồi dịch sát cô một chút như muốn nhìn rõ người này có phải là thiếu nữ kính cẩn nghiêng mình hiếu lễ tiết hạnh năm xưa không.
Võ Đông Nhiên tự dịch sang một bên, mất tự nhiên tự cầm lấy thìa xôi rồi đưa vào miệng.
“Để ta tự ăn!”
Hắn chau mày ôn tồn nói “Nàng đừng sợ, từ nay ta sẽ chăm sóc nàng. Không để nàng chịu khổ nữa. Chuyện của nàng sau này ta quản!”
Cô im lặng.
“Vợ ơi!”
Cô im lặng.
Miếng xôi trong miệng không còn ngọt ngào thơm mùi vừng rang nữa, mà trở nên nhạt nhẽo khó nuốt vô cùng.
“Trương Duật, ta không còn là vợ chàng nữa, lúc nãy ta đã nói gì chàng còn nhớ không?”
Lúc này đến lượt hắn im lặng, cả khuôn mặt đanh lại tái xanh rất khó coi.
Nhìn thái độ này, cô biết hắn lại muốn trốn tránh. Cô liếm liếm môi đi vào vấn đề chính.
“Duật! Chàng biết đấy. Ta rất sợ chết... nếu có thể an bình mãi thế này cũng được, nhưng tiếc là không thể có chuyện đó. Ta nói chàng nghe, chàng đừng có ra lệnh chém đầu ta nha...”
Cô có hơi sợ hãi, nhớ đến cảnh mười binh sĩ bị chặt đầu ở Hàm Tử Quan khiến cô rùng mình.
“Ta muốn đào ngũ. Sắp tới, nhân lúc binh sĩ ra quân, chàng có thể cho ta một ấn ký ra cổng được không. Chỉ cần ra khỏi cổng thôi, mọi chuyện sau này ta sẽ tự có cách thoát được.”
Trương Duật bàng hoàng nắm chặt tay, quai hàm bạnh ra trừng mắt nhìn nàng, trong mắt hiện ra rất nhiều tia máu đỏ.
Hắn tức giận rồi sao! Cô chỉ là muốn nhờ hắn lạm dụng chức quyền một chút thôi, nếu hắn không đồng ý có thể nói thẳng, đừng có làm ra dáng vẻ hung bạo như vậy chứ!
Cô cố nén lồng ngực đập liên hồi, nuốt nước bọt một lần, rồi kiên trì nhìn vào mắt hắn nói tiếp:
“Theo luật Đại Việt, nô lệ cả đời phải xung quân làm việc cho Triều đình, chỉ đâu đi đó, bãi vàng, bãi đá, quân kỹ hay là tiến cống cầu thân với Thiên triều, sống chết tùy vào số kiếp. Nhưng ta không muốn như vậy, nếu có thể cả đời này ta nguyện mai danh ẩn tích... chiến tranh kết thúc rồi, ta cũng đã cống hiến trọn vẹn với non sông. Dù sao ta cũng là đàn bà con gái, ở trong doanh khổ quá!”
Trương Duật sững sờ hồi lâu, đầu óc hắn trống rỗng, từng câu từng chữ từ miệng cô nói ra khiến hắn như chết lặng. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn chồm lên ôm lấy cô.
“Đừng, nàng không được đi! Ta là chủ tướng “chí công vô tư” phải làm gương cho toàn quân. Ta không làm mấy chuyện đó được...” Lời hắn có chút run rẩy.
“Nàng không được đi. Đây là lệnh!"
Võ Đông Nhiên đỏ mắt nhìn hắn, cô hiểu nỗi lòng của hắn đang bị đả kích như thế nào. Cô đành nói ra lý do thật sự là gì, hy vọng hắn có thể hiểu mà cân đếm thiệt hơn.
“Ta không thể không đi. Chuyện ta còn sống bị lộ ra ngoài, sẽ liên lụy chàng! Lúc đó Triều đình sẽ nghi ngờ chàng cấu kết với anh trai Võ Thừa Khúc của ta...đừng nói là sẽ mất đi sự tín nhiệm của Hoàng đế, có khi còn mất chức, một lần nữa vào bị giam cầm như trước đây thì sao?”
Trương Duật siết chặt cô lại trong vòng tay rộng lớn của hắn, hắn khó nhọc cất lời nói có chút căng thẳng:
“Sắp tới có lễ duyệt binh ra quân. Đợi ta giải quyết xong chuyện ở đây ta sẽ lên Kinh, nàng không cần làm gì cả, chỉ cần ở đây đợi ta về! Nếu trong vòng ba ngày, ta không về sẽ có người đến đón nàng rời đi. Lúc đó, ta tuyệt đối không ngăn cản nàng. Nàng muốn mai danh ẩn tích thế nào ta không quan tâm.”
Cô còn chưa tiêu hóa hết lời hắn nói ra, vội hỏi:
“Tại sao chàng không về?”
Hắn cười cười, ánh mắt lóe lên một tia đau thương, nhưng rất nhanh mọi thứ đã tan biến, chỉ còn lại một khuôn mặt với phong thái cao lãnh, ngang tàn.
“Lần này ta đạt được công lớn, Quan gia sẽ có trọng thưởng, lỡ ngài giữ ta lại ban phủ thành gia ổn định ở Thăng Long thì sao? Lúc ấy, ta sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho nàng đào ngũ.”
Võ Đông Nhiên nghe ra nửa tin nửa ngờ, với tính cách của hắn thì cô không tin hắn dễ dàng từ bỏ mình như vậy, nhưng với quyết định của Hoàng Đế bệ hạ thì cô dám không tin sao?
Cô mím môi, lòng bỗng chùn xuống như rơi vào vực sâu, thân thể tâm can tim gan đau đớn như bị dã thú dưới vực sâu cắn xé vậy. Nhưng cố tỏ vẻ bình thản nói:
“ Ừm chàng cứ quyết định vậy đi! Nếu được vậy thì ta mừng cho chàng.”
Hắn ứa máu trong lòng, chửi thề một câu.
[Mừng cái tiên sư nhà nàng!]