Cô bỗng đỏ mắt nhìn hắn như một con nai nhỏ bị thương.
“Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đêm qua nữa. Xem như không có gì đi. Ta sẽ không bắt chàng chịu trách nhiệm hay phải bận lòng. Chàng cứ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, hãy trân trọng người bên cạnh mình. Đừng liên quan gì đến ta cả. Như vậy mới tốt cho ta.”
Cô nhấn mạnh chữ “tốt cho ta” đều nằm trong chủ đích cả. Cô muốn hắn vì cô mà chấp nhận yêu cầu này.
Lúc này thứ cô cần nhất chính là mạng sống, sự an toàn của Võ Thừa Khúc và công danh cả đời của hắn.
Hắn quay người đi vội vàng, trong khoảng khắc ngắn ngủi cô bắt lấy một ánh mắt mông lung đơn độc lạ thường của hắn, dường như hắn có ý lảng tránh chuyện cô đề cập.
Hắn nhanh chân bước qua bậc thềm, tấm màn chắn lại nặng nề chậm rãi đung đưa. Qua khe hỡ cô thấy mặt trời hôm nay sáng đến kỳ lạ, theo vệt nắng hắt vô có thể nhìn rõ vài hạt bụi tản ra lảng vảng trong không khí.
Lát sau,Trương Duật bưng nước vào lều cho cô rửa mặt.
Hầu như công việc này buổi sáng sẽ có người phục vụ hắn, nhưng hôm nay hắn ra lệnh không ai được phép tiến nửa bước vào lều. Quân lệnh cao như núi, ai ai cũng nghiêm chỉnh thực hiện, nếu không chấp hành là án tử treo trên cổ ngay.
Mọi người lại khó hiểu nhìn hắn sáng nay tự đi ra khu vực guồng tre sau núi, quay nước, giặt khăn, rửa chậu. Bắt gặp ánh mắt dò xét nhìn mình của đám lính, hắn không nói gì bình thản quay người trở về lều. Phía sau tất cả thở phào một hơi.
Hắn tự thấy mình dễ tính hơn mọi hôm, có lẽ vì hôm nay tâm trạng đang rất tốt.
Cả một buổi sáng, cô bình an vô sự ở trong lều ngủ một mạch, trong suốt ba năm ở quân doanh đây là lần đầu tiên được nằm chăn ấm đệm êm như vậy, cô có chút tiếc nuối cảm giác sung sướng đã rất lâu chưa có như thế này.
....
“Nàng ăn đi!”
Trương Duật đem một chiếc kỷ nhỏ đến cạnh giường, trong khay là xôi nếp ăn kèm muối vừng. Đây là món cô thích, bởi vì trước đây mẹ cô hay làm cho cả nhà dùng bữa sáng. Khi xưa ở khu chợ dưới núi, cô cũng nằng nặc đòi hắn mua món này, dường như hắn còn nhớ rất rõ khẩu vị của cô. Bao năm nay, dường như chính cô cũng đã quên mất mình từng thích ăn cái gì rồi.
Cô nhìn đĩa xôi, mắt bỗng cay cay.
“Chàng lấy cái này ở đâu?”
“Sai nhà bếp nấu!”
Cô hơi ngạc nhiên, bình thường đồ ăn trong doanh luôn tuân thủ theo chế độ “đồng bộ” không phân biệt tướng hay binh. Không bao giờ vì một người mà nhà bếp phải dành riêng một bếp lò để phục vụ cho một đối tượng còn lại.
Trong quân thứ cần nhất chính là sự công chính, công bằng và tuân thủ nội quy. Thực hiện được thì toàn quân mới có sự đồng lòng, chân lý này ai cũng phải nắm rõ, hắn là tướng, có lẽ chuyện này vốn đã ăn sâu trong tư tưởng.
Cô biết hắn vốn rất khó tính, công chính liêm minh, trong quân binh sĩ nhắc đến Trương Duật ai cũng sợ. Nay hắn lại vì cô mà đánh mất đi hình ảnh đó nên cô không muốn.
Cô mím môi, ánh mắt có ý trách móc.
“Đừng làm vậy! Trước giờ chàng luôn quy củ.”
Trương Duật cười nhẹ, lấy một thìa xôi đưa đến miệng cô.
“Làm người không thể quá tuân theo quy củ. Gia quyến chủ tướng muốn ăn, bọn chúng phải nấu.”
Võ Đông Nhiên hơi mất tự nhiên vì bất chợt được đối xử “vượt cấp” thế này.
Cô lí nhí nói: “Có khi nào nhân quả nhãn tiền, ngay hôm nay, ta cũng bị ai đó sai bảo trối sống trối chết không ? Ta sợ nhất là bị gia quyến của các tướng chỉ huy làm khó, họ vì một chén thuốc, một cái ho nhẹ cũng cáu kỉnh làm tình làm tội bọn nô dịch chúng ta.”
Trương Duật thoáng trầm lặng lại, cô bị ám ảnh tâm lý của thân phận nô dịch quá nặng nề, đến ăn một thìa xôi cũng sợ hãi như vậy. Hắn đau lòng đến nổi hít thở cũng khó khăn, chiếc thìa trên tay cũng trở nên nặng nề như lòng hắn lúc này.
Năm xưa, khi hắn còn là một ấu nô, một bữa cơm ăn cũng phải giành giật với heo với chó, luôn là người cuối cùng bước vào nhà bếp lấy đồ ăn. Nhưng cuối cùng, một cái xương cũng không còn.
Lúc đó, Trầm Hương đã quan tâm hắn, cho hắn ăn, một nắm xôi nàng đưa ra hắn lại chần chừ cả buổi vẫn không dám nhận, mặc dù rất đói.
Cảm giác “thụ sủng nhược kinh” nghĩa là khi sống trong cái khổ quá lâu, bỗng dưng được đối tốt, lại cảm thấy hoang mang lo sợ, mặc dù bản thân rất vui rất sung sướng nhưng không thể quên đi sự dè chừng, cứ nơm nớp chuyện này chuyện kia sẽ xuất hiện.
Võ Đông Nhiên đang trải qua thứ cảm giác giống như hắn năm xưa.
“Ta sẽ không thế nữa! Cũng nhắc nhở thuộc hạ chú ý hơn chuyện này, họ sẽ không dám làm khó nàng. Nàng không phải sợ.”
Hắn quay trở lại nét lạnh lùng cố hữu trên khuôn mặt, ngữ khí tà ác khác lạ.
“Từ nay ai dám bắt nạt nàng, ta băm nhỏ bọn chúng, nữ quyến thì để chồng cha chúng giải quyết. Nàng không phải sợ bất cứ kẻ nào cả."