Mỗi đêm, Mộc Chân đều bí mật cho cô vào lều chính để xem xét tình hình của Trương Duật.
Hắn là một người chỉ huy rất nghiêm túc thực điều lệnh trong quân doanh, đúng vào lúc mõ vang lên ba hồi là tự giác lên giường nằm ngay.
Võ Đông Nhiên thường đến vào giờ tý, khi thuốc đã ngấm thì người bệnh có xu hướng ngủ say.
Đến hiện tại cô chỉ bảo Mộc Chân ra mặt trực tiếp giúp đỡ Trương Duật ngâm nước thảo dược do chính hắn chuẩn bị, còn thuốc giải thì y bí mật đổi một viên hoàn đơn trong số thuốc của y sư Thanh Cao kê, nên mọi chuyện đến thời điểm này vẫn hoàn toàn bí mật.
Thỉnh thoảng Mộc Chân vẫn bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Trương Duật nhìn mình, hắn có vẻ hơi chột dạ, nhưng có Bình Sa đứng ở xa “điều binh khiển tướng” dạy hắn nói dối để có đối đáp trôi chảy nhất, nên hắn cũng yên tâm mấy phần.
Ở khu vực nấu thuốc của Quân Y,
Mặt trời lặn xuống núi ở đằng Tây, bóng tối bắt đầu ngự trị bao phủ toàn quân doanh, trong không gian lờ mờ le lói ánh sáng của bếp lửa cùng khói xám mù mịt bốc lên.
Võ Đông Nhiên cân thảo dược rồi bắt đầu nấu nước ngâm người cho Trương Duật.
Cô đang lui cui cúi người thổi lửa, thì bất ngờ nghe một âm thanh của một người vừa lạ vừa quen sau lưng, mọi thứ nổ tung trong đầu, bao nhiêu máu huyết chạy ngược khắp thân thể.
“ Mộc Chân!”
Võ Đông Nhiên sửng sốt nửa nhịp, rồi vội vàng quỳ thụp xuống, mặt áp sát đất, hoàn toàn không dám ngẩn đầu lên.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở khu vực này.
Nhận nhầm người rồi! Nhầm rồi! Nhầm rồi! Ta không phải...
Nhưng mà làm sao cô dám mở miệng nói chuyện đây! Cô chỉ sợ không cần cô phát ra âm thanh chỉ cần thở mạnh thôi, hắn sẽ nhận ra cô ngay.
Lòng cô gào thét gọi tên Mộc Chân mau chóng quay trở lại!
“ Ngươi không phải Mộc Chân!”
“ Ngẩn mặt lên!” Lời của hắn rền vang khắp đầu cô, như ác quỷ đến từ địa ngục sắp đến câu ba hồn bảy vía của cô đi.
Bỗng Mộc Chân nhào đến quỳ chắn trước mặt, y đã trở lại
“ Bẩm ngài! Mộc Chân có mặt! Ngài cần tìm ta có việc gì sai bảo!”
Y là đang lo lắng cho công lao này bị phát hiện không phải là của mình, nên bỗng dưng nhanh nhạy hẳn lên. Lúc nãy y vừa đi đến cửa đã nghe Trương Duật đang chấp vấn Bình Sa, nên liền nảy sinh lời nói dối tức thời.
“ Thuộc hạ mắc quá, nên nhờ tên nô này trông coi lửa giúp. Hắn bị câm, tướng quân đừng trách tội!”
“ Đứng lên, không có việc gì!”
Trương Duật cũng không hiểu sao mình lại đến khu bếp mù mịt khói này để làm gì nữa, cắn răng nhịn đau mang theo vết thương còn rỉ máu đi lang thang khắp quân doanh để tìm một bóng hình, thật hoang đường!
Hắn cười khổ trong lòng, lặng người rời đi.
...
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tin tức từ các chiến trường báo về, tình hình chiến trận vô cùng bi đát, thế giặc mạnh như vũ bão. Số lượng quân Thác ( Mông Nguyên) đông chưa từng có từ trước đến nay.
Quân Trần đụng độ với địch trên các mặt trận đều thất bại thảm hại: trận sông Đuống thua, Trận Thăng Long thua, trận Thu Vật thua... nhiều tướng của Đại Việt bị giết, dân chúng tán loạn khắp nơi. Tiếng khóc than, rên rỉ, đầu rơi máu chảy của nhân dân Đại Việt không thể nào đếm xuể.
Quân giặc hung tàn đi đến đâu ra sức cướp bóc đến đó.
May mắn trong trận Vạn Kiếp, Trương Duật cùng quân sĩ anh dũng dùng mạng để cầm cự, cho đến khi toàn thành Thăng Long đã di chuyển dân chúng và đốt sạch tài sản gia trang, nên cũng kiềm hãm một phần thế giặc mạnh.
Vua Trần đã rút lui khỏi thành Thăng Long, thực hiện chính sách “Vườn không nhà trống”, hiện tại đang theo thuyền đi trên sông Hồng rút về Thiên Trường
Nhưng bị quân Nguyên ráo riết đuổi theo dọc hai bên bờ sông, chia binh hai hướng vừa thủy và bộ quyết tâm giết bằng được vua Trần.
Trương Duật ôm vết thương còn rỉ máu, suốt đêm cùng các tướng họp bàn việc quân.
Lòng hắn nóng như lửa đốt, liền cho một kỵ binh chạy suốt ngày đêm mang theo Văn thư ủy thác của Tiết Chế Công, lệnh Trần Bình Trọng dẫn theo quân Thánh Dực Dũng Nghĩa chặn đánh bảo vệ hoàng thất và vua Trần thoát khỏi hiểm nguy.
Qua sáu đợt tấn công, Trần Bình Trọng và 600 quân sĩ của Thánh Dực Dũng Nghĩa chiến đấu kiên cường ở sông Hồng bị thua trận vì chệnh lệch số lượng quá nhiều.
Trần Bình Trọng bị chém, trước khi chết ngài ấy đã để lại một câu “ Ta thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc”. Vua Trần an toàn lui về Thiên Trường.
Tin tức truyền về ngay trong đêm, Trương Duật thổ huyết ngay tại bàn làm việc, hắn nhắm mắt thương tâm đập bàn một cái thật mạnh, vết thương bị kiếm đâm tại bụng lại bắt đầu chảy máu ồ ạt.
Đất nước lâm nguy thật rồi!