Năm cô mười bảy, mười tám tuổi độ tuổi tràn ngập hương sắc của một thiếu nữ. Cô chấp nhận bị hiểu lầm là “kẻ mồi chài” ở bên cạnh thầy lang Tiêu Bộ hai năm, chịu đựng đủ mọi đòn roi ghen tuông của năm bà vợ , vẫn không có một thời khắc nào muốn bỏ đi.
Bỏ ngoài tai mọi lời dị nghị của người đời ở sau lưng, bỏ qua rất rất nhiều lời tỏ tình của trai làng, học thức có, chân quê có.
Lòng cô vẫn lặng lẽ tự thủ tiết với một mối quan hệ chỉ một mình cô thừa nhận.
Cố gắng học tất cả mọi kiến thức mà thầy truyền dạy, ngay cả trong giấc ngủ cô cũng không ngừng nghỉ lẩm nhẩm tên các vị thuốc. Trong lúc người khác vẫn ngủ trong chăn ấm, cô đã dậy sao thuốc, cắt thuốc, chuẩn bị đồ nghề để thầy khám bệnh.
Người ta cố gắng một thì cô lại nỗ lực gấp mười gấp trăm lần, chỉ mong muốn trở thành một nữ nhân ưu tú và tại sao phải làm khổ mình như vậy thì chỉ lòng cô mới hiểu.
Nhưng nhìn lại đi, hiện tại cô là cái thứ gì đây, cô vẫn mãi mãi là nô.
Nếu thân phận thực sự bị lộ thì phải đối diện với án tử trên đầu.
Cô chỉ có thể đứng nhìn kẻ đó từ xa, vừa yêu vừa hận vừa tự ti.
Năm nay cô hai mươi mốt tuổi, đã qua cái tuổi đẹp nhất của đời người thiếu nữ, chỉ biết trốn trong cái lốt một nam dịch, lăn lộn ở chiến trường nhặt thi thể, cứu chữa bệnh binh, rồi lại về ở quân doanh chui rúc trong mọi ngóc ngách dơ bẩn nhất để người ta chà đạp khinh thường.
Cô tự nhủ bản thân là phải sống trả nợ cho tội lỗi của cha, của anh trai. Nhà họ Võ chỉ còn mỗi mình cô, nên cô sẽ gánh vác tội nghiệt này.
Mỗi ngày của cô trôi qua là để cống hiến, để trả nợ cho đất nước.
Nguyện cả đời này không lập gia đình, không con không cái, âm thầm lẳng lặng cùng hắn chiến đấu bảo vệ mảnh đất này đã là mãn nguyện rồi.
Cái ngày cô trốn sau sân đình làng Trọng, xõa mái tóc dài xuống rồi tự tay cắt đi, cũng chính là cắt đi mối tình sâu nặng của cô và hắn.
Hắn rất thích mái tóc của cô, hắn vẫn vùi mặt vào tóc mà ngửi mỗi đêm.
Từng thói quen, từng hành động của hắn cô đều nhớ. Chính vì hắn thích nên cô luôn bảo dưỡng mái tóc của mình thật tốt, nhưng đến thời điểm đó gần như cô tuyệt vọng mà cắt phăng đi.
Để biến mình trở nên tầm thường nhất, xấu xí nhất, cô đã cắt sạch đôi mi vừa dài vừa cong của mình, hàng mày liễu cũng cạo trơ trọi, mái tóc ngắn nham nhở được búi lên cao để lộ cái gáy có một vết sẹo khó coi, mặt mày lấm lem bùn đất, nam trang rách nát.
Lúc đó, cô mới dám đặt tay ấn ký vào sổ xung quân, vị trí làm nô.
Ấy vậy mà thuận lợi ở trong doanh đã ba năm.
Cứ ngu ngơ, giả tạo mà sống, bị đánh cũng cười, bị chửi cũng cười, lúc nào cũng vui vẻ đến mức lố bịch.
Giữa một rừng nam nhân trai tráng, cô chỉ có thể khiến họ ghét cô, tránh xa cô để bản thân không bị lộ thân phận nữ nhi. Điển hình như Mộc Chân ghét cô vậy!
Hôm nay, cô đã gặp lại hắn, trong thân phận nô dịch thấp hèn, chui rủi trong bóng tối để nhìn hắn từ phía xa, còn oanh liệt tự nhủ mình là một kẻ cao thượng nhất trên đời, cầu chúc hạnh phúc cho hắn nữa chứ.
Sáng hôm sau, không biết trời xui đất khiến như thế nào khi cô vừa đi từ phòng thuốc ra, đã đụng ngay phải một người không nên gặp.
Cả khuôn mặt của Mộc Chân bị bầm tím, thân thể cũng đầy rẫy vết thương, nguyên nhân chính là bị đánh.
Ở quân doanh có một đội thực thi hành pháp là gọi Đội Cung, chuyên xử lý hoặc hòa giải những chuyện từ đơn giản đến phức tạp như binh sĩ đánh nhau, trộm cắp của dân, binh sĩ lén lút đi trại Hoa Đào, kháng lệnh, đào ngũ... tất cả các vấn đề xảy ra trong quân doanh đều do đội Cung xử lý.
Nghe mọi người lén lút kháo nhau là Mộc Chân bị Đội trưởng Thiết Cương chủ sự của Đội Cung trực tiếp dạy dỗ theo chỉ thị của Trương Duật tướng quân.
Hôm nay, cô tự nhủ sẽ thật cẩn thận không nên đụng đến Mộc Chân nếu không sẽ bị y giận cá chém thớt.
Thế nhưng ông trời thật biết thích ngược đãi cô.
Vừa thấy mặt cô, còn chưa kịp chào một tiếng Mộc Chân đã nhào đến đánh cô như kẻ thù.
Võ Đông Nhiên chỉ biết nằm xuống tránh né, ôm đầu gối để hạn chế tổn thương các vị trí trọng yếu.
Kinh nghiệm nhiều năm bị hành hạ đã dạy cho cô được khá nhiều kỹ năng.
Nhưng trong lúc không cẩn thận, vẫn bị y đánh một cú vào mặt, khiến mặt cô trong chốc lát sưng lên, nhưng vì có bột Tang Cửu phủ một lớp ngăm đen trên da, nên màu tím bầm không hiện lên rõ, khó có thể nhận thấy cô bị đánh nặng như thế nào.
Mộc Chân thở phì phò, hắn gầm lên
“ Mẹ ngươi! Đêm qua ngươi nấu món cháo chó chết gì thế hả?”
Y nhớ lại đêm qua, trong lúc y dẫn hai đào nữ từ trại hoa Đào về thì cũng lúc đó Triều Ca dâng món cháo trắng lên cho Trương Duật.
Mộc Chân biến sắc vội lên tiếng
“ Ngươi chuẩn bị thức ăn gì thế này, tướng quân cần dưỡng sức, sao có thể ăn uống sơ xài như vậy?”
Triều Ca vội thanh minh
“ Bữa chiều tướng quân đã dùng xong, đây chỉ là ăn khuya thôi ạ. Ta thấy cháo thanh đạm cũng tốt nên... Với lại cũng không phải ta nấu...”
Trương Duật nhìn hai kẻ nhiều lời có ý không muốn nghe nữa, liền nói:
“ Không sao, dâng cháo lên!”
Lúc hắn vừa nhìn vào chén cháo, thoáng chút ngập ngừng rồi đưa lên miệng ăn, thì bỗng nhiên qua một khắc ngắn ngủi.
Trương Duật bần thần, đánh rơi cả thìa, rồi như đang hồi tưởng một thứ gì đó mà trầm mặt cúi gầm suy tư không nói tiếng nào.