Dương An cũng không nói ra hắn dựa vào game kiếm tiền, đầu tiên là thu nhập hiện tại không ổn định, hai là nói ra không bao nhiêu người tin. Nông thôn có một điểm không tốt đấy là một số người còn cổ hủ, cho rằng chơi game không phải việc đàng hoàng.
Quả thực, số người chơi "Phong Vân" vô cùng nhiều, nhưng đủ khả năng kiếm tiền thì ít lại càng ít. Dương An muốn đợi đến lúc kiếm đủ tiền mới công khai, như vậy ai cũng không thể nói gì.
Đương nhiên, mẹ và em, hai người thân nhất đều sẽ hiểu cho hắn.
- Đúng rồi, cậu cũng đã hai mươi lăm rồi, dì không giục lấy vợ sao?
Mạnh Tử Lăng lại hỏi, kỳ thực nàng hỏi vì muốn dò xét cách nghĩ của Dương An, xem trong tâm lý hắn còn bóng hình nàng không, hay là có người con gái khác.
Dương An đương nhiên không biết dụng ý của nàng, chỉ hờ hững lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Mẹ mình cũng không giục, nhưng mình biết bà rất mong mình sớm kết hôn.
- Thế cậu nghĩ sao?
Tử Lăng truy hỏi.
- Mình nghĩ thế nào ư?
Dương An vẫn lắc lắc đầu nói:
- Tạm thời mà nói, mình không nghĩ đến chuyện này.
Có lẽ Dương An ở phương diện này quá mức lý trí, hắn cho rằng không có khả năng cho đối phương hạnh phúc, vậy đừng bắt đầu, đề phòng sau này hại người hại mình.
Bạn gái trước kia bỏ hắn vì hắn không nhà không xe chính là chứng minh tốt nhất.
Có lẽ sẽ có người không chê hắn không có tiền, nhưng Dương An nghĩ là thân nam nhân, cần có trách nhiệm cho người yêu hạnh phúc, không để nàng phải chịu khổ sở.
Mạnh Tử Lăng cũng không tiếp tục truy hỏi, tuy không đạt được mục đích, nhưng ít nhất nàng đã rõ hiện tại trong tâm lý Dương An có khúc mắc nào đó.
Lúc này, hai người cũng đã tới chợ, Dương An rất quen thuộc mua mấy loại thịt tươi, rồi quay về, rau xanh nhà tự trồng không cần mua. Tử Lăng để ý thấy Dương An mua toàn là món trước kia nàng thích, tâm lý không khỏi vui vẻ.
Quả thực Dương An cũng cố ý chọn cho Tử Lăng, mấy năm không gặp, không biết khẩu vị của nàng đã thay đổi chưa, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi, cho nên đành chọn theo trí nhớ.
Về đến nhà, mẹ hắn cũng vừa đi làm về, nhìn thấy Mạnh Tử Lăng cùng Dương An cùng về, lúc này càng thêm hớn hở đón hai người, như là nhìn thấy con gái mình vậy. Trước kia Mạnh Tử Lăng cũng hay sang nhà họ, mẹ Dương An cũng coi nàng như con gái.
Dương Lâm đã nấu cơm xong, thức ăn còn lại toàn bộ do Dương An tự thân đảm nhận.
Nấu ăn không làm khó được Dương An, một giờ sau, món ăn thơm phức đã được bày lên.
Tử Lăng nhìn thấy từng món mình thích được dọn lên, trong lòng không khỏi ấm áp.
Qua bữa cơm chiều, bốn người đều có tâm tư riêng, nhưng là đều vô cùng vui vẻ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Sau khi ăn xong, Dương An còn chủ động dọn bát, khiến ba nữ nhân đến phòng khách ngồi tán gẫu. Dương An làm như vậy cũng vì tránh xấu hổ. Hiện tại bảo hắn đối mặt với Tử Lăng, cũng không biết phải nói gì nữa, không được như trước kia, muốn nói gì cũng được, tâm tình gì cũng có thể chia sẻ.
Dù là hai người muốn kéo gần khoảng cách, nhưng ở giữa luôn như có vách ngăn, không phải ngày một ngày hai có thể giải quyết xong.
Dương An dọn xong bát đũa, chầm chậm rửa bát, vừa lúc này mẹ hắn đi vào phòng bếp.
- Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, để con làm được rồi.
Nhìn thấy mẫu thân vén áo lên muốn giúp, hắn vội vàng ngăn cản.
Mẹ hắn cười cười, không để ý đến Dương An, chầm chậm rửa bát cùng hắn.
Tâm lý Dương An không khỏi nhớ đến khi bé cùng mẹ rửa bát, nhưng khi đó thường là Dương An nghịch nước là chính, làm mọi việc rối tung rối mù lên.
Nháy mắt đã hai mươi năm rồi…
Vừa rửa bát, mẹ hắn vừa khẽ hỏi:
- Tiểu An, con cũng không nhỏ nữa, mà mẹ đã già, lúc nào định cho mẹ bồng cháu đây?
Đúng như Dương An nghĩ, tuy mẹ hắn không giục, nhưng trong lòng đã mong ngóng lắm rồi. Kỳ thật cha mẹ thiên hạ đều như vậy, đều lo nghĩ, bôn ba vất vả vì con cái.
- Mẹ, xin lỗi, cả việc này cũng làm mẹ lo.
Dương An vội nói:
- Nhưng là việc này không gấp được, chờ con có năng lực rồi nói sau.
- Tiểu tử ngốc, mẹ là mẹ của con, không lo cho con thì lo cho ai đây. Mẹ cũng không giục con làm gì, nhưng giờ mẹ sắp già rồi, con tốt nhất tìm vợ, sinh con đi, mẹ cũng có thể nhân lúc còn trẻ giúp đỡ hai con.
Mẹ hắn khẽ nói.
Dương An cười cười nói:
- Mẹ cứ yên tâm đi, chỉ sợ lúc đó mẹ lại kêu phiền thôi.
- Ha ha, vậy phải xem con rồi. À, mẹ thấy Tử Lăng cũng được a, mẹ nhìn nó lớn, mẹ hiểu rõ tính nó, là cô gái tốt đấy.
Mẹ hắn lại nói.
Nghe mẹ nói vậy, Dương An có ngốc cũng hiểu mục đích mẹ mình đi vào phòng bếp, bà đột nhiên thấy Tử Lăng đến chơi, cho rằng hai người bọn họ có chuyện gì đó.
Dương An bất đắc dĩ cười nói:
- Mẹ hiểu lầm rồi, con và Tử Lăng chỉ là bạn bè, như anh em thôi.
Lúc này, Dương An cũng không biết Tử Lăng đang đứng ở cửa phòng bếp, lắng nghe hai người đang nói chuyện.
- Chẳng lẽ anh ấy chỉ xem mình như em gái?
Tử Lăng ngây ngốc đứng bên cửa bếp, nhất thời nghe được câu nói của nam nhân mình không thể quên này vẫn như trước kia, chỉ coi mình như em gái, từng giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má nàng.
- Mẹ, kỳ thật con cũng không biết quan hệ giữa con và nàng là gì.
Dương An lại nói, chỉ có nói chuyện với mẹ, hắn mới có thể không chút cố kỵ nói thật:
- Nói là người yêu cũng không phải, nhưng lại thân mật hơn bạn bè nhiều, con cũng không biết là quan hệ gì nữa.
- Ngốc a, con nghĩ là quan hệ gì thì là quan hệ đó!
Dương An lắc lắc đầu cười khổ nói:
- Đấy là chuyện trước kia, hiện tại con nghĩ như nào cũng vô dụng, con từng làm tổn thương cô ấy. Cho dù có nói yêu cô ấy cũng quá muộn, làm gì có người con gái nào lại tiếp nhận nam nhân từng làm tổn thương mình chứ, vẫn là làm bạn bè tốt hơn.
- Chuyện tình cảm ai cũng không thể giúp được, con nghĩ như nào thì làm như thế đi.
Kỳ thật bà cũng dự đoán được giữa hai người có chuyện gì đó phát sinh, nếu không Tử Lăng đã không đột nhiên không đến chơi nhà họ mấy năm liền.
- Mẹ yên tâm đi, chờ khi con có năng lực, nếu như Tử Lăng có thể tha thứ, con sẽ thử một chút. Nhưng hiện tại không phải lúc, giờ con còn chưa có gì, căn bản không thể cho cô ấy hạnh phúc.
Dương An ôm bả vai mẹ nghiêm túc nói.
Hai mẹ con lại như trước kia, cùng nhau rửa bát, nhưng là hiện tại Dương An đã không làm rối tinh rối mù lên nữa…
Sau khi rửa bát xong, ra phòng khách, nhưng lúc này không thấy bóng dáng Tử Lăng đâu cả, chỉ có một mình Dương Lâm đang xem TV.
- A, Tử Lăng đâu?
Dương An hỏi.
- Chị Tử Lăng nói có việc phải đi, nhắn hai người đừng lo.
Dương Lâm quay đầu lại nói:
- Nhưng rất kỳ quái a, chị Tử Lăng sau khi nghe điện thoại thì mắt đỏ lên như khóc vậy, nhưng bộ dáng rất vui vẻ.
- Khóc? Vui vẻ?
Dương An nghi hoặc ra mặt, hắn cũng không biết Tử Lăng đã nghe được cả cuộc nói chuyện giữa hắn và mẹ hắn.