Nhìn thấy thân ảnh ngồi cùng một chỗ với Dương Lâm, bước chân Dương An không khỏi khựng lại, tâm tình căng thẳng, trong lòng nảy sinh cảm giác vui mừng không tên.
Người này, Dương An đương nhiên quen, phi thường quen là khác!
Mạnh Tử Lăng, bạn nữ thân nhất với Dương An năm cấp 3, cũng là nữ sinh Dương An từng làm tổn thương.
Cô gái thân thiết nhất này từng chủ động đề nghị quen nhau, nhưng chính hắn lại quá mức lý trí cự tuyệt, có lẽ trong chuyện này… không có tuyệt đối đúng sai. Nhưng Dương An cảm thấy là bản thân đã làm tổn thương Tử Lăng. Dương An còn nhớ rõ, biểu tình của nàng ấy lúc đó vô cùng bình tĩnh, chỉ khẽ cười, nhưng hắn hiểu rõ, tâm tình nàng không đơn giản như mấy chữ 'không sao cả' nàng nói.
Sau chuyện này, quan hệ giữa hai người dần xa cách.
Tuy đêm trung thu, cuộc trò chuyện 'thâm tình' bên bờ sông làm quan hệ giữa hai người giống như trở lại trước kia, nhưng trong lòng Dương An luôn thấy áy náy.
Việc kia như gai đâm trong tim, tuy có thể nhổ ra, nhưng vẫn sẽ lưu lại vết thương. Vết thương lành lại, sẹo vẫn còn đó, quan hệ giữa hai người rất khó để hoàn toàn như chưa có gì xảy ra.
Đương nhiên, chuyện này Dương An giấu sâu trong lòng, nhìn thấy Tử Lăng ngồi trên ghế sofa nhìn mình cười, Dương An cũng rất tự nhiên mỉm cười đáp lại.
Vóc người và dung mạo Mạnh Tử Lăng không tính quá xuất chúng, nhưng vô cùng dễ nhìn, mà hấp dẫn nhất là khí chất hòa nhã hiền thục toát ra từ nàng.
- Tử Lăng, sao cậu tới đây?
Dương An cười nói, tâm lý có chút cao hứng đan xen chút lúng túng.
Thời cấp 3, có một thời kỳ Mạnh Tử Lăng rất hay đến nhà Dương An chơi, gần như coi nơi này là một nửa nhà nàng, nhưng sau 'chuyện đó', đã có mấy năm nàng không sang chơi.
- Mình đã lâu không đến, hôm nay sang thăm dì và Lâm Lâm.
Mạnh Tử Lăng mỉm cười nói, vẫn hào phóng như ngày xưa, nhưng càng thêm vài phần thành thục.
- Chị Tử Lăng tới lâu rồi, nhưng anh còn đang chơi game, chị Tử Lăng nói không nên quấy nhiễu anh, nên em không gọi.
Dương Lâm có điểm trách cứ Dương An.
- Ha ha, thật ngại quá! Dương An gãi gãi đầu, ngốc ngốc cười.
- Thật là đầu heo mà!
Dương Lâm không khỏi quở trách Dương An.
Dương Lâm đã mười bảy tuổi, cũng bắt đầu hiểu tình cảm nam nữ, nhưng anh trai nàng đúng là đầu gỗ mà, đến mù cũng nhìn ra được là Tử Lăng tới tìm hắn.
- A, nha đầu này!
Dương An giả bộ tức giận muốn gõ đầu em gái, nhưng Dương Lâm đã sớm có chuẩn bị, vội vàng lỉnh đến sau người Tử Lăng, hét lớn lên:
- Chị Tử Lăng cứu em, anh em đánh em nha!
Nhìn thấy anh em họ đùa giỡn, Tử Lăng không khỏi bật cười nói:
- Lâm Lâm yên tâm, anh em thương em như thế, sao lại đánh em chứ.
- A, đúng… ha ha.
Dương An rụt tay về, ngây ngốc cười.
Dương Lâm từ từ nhô đầu ra khỏi sau người Tử Lăng, làm cái mặt quỷ với anh trai rồi cười nói:
- Vẫn là chị Tử Lăng hiểu anh em nhất mà, nếu chị làm chị dâu em thì tốt rồi!
Rất rõ ràng, Dương Lâm là cố ý nói câu này!
Nhưng nàng nào biết câu nói này làm cả hai người trong cuộc biến thành lúng túng.
'Việc kia' chỉ có hai người bọn họ biết, những người khác nói tự nhiên không chút kiêng kị.
- Cô ấy/(Anh ấy) quả nhiên chưa quên chuyện kia!
Dương An và Tử Lăng đồng thời nảy sinh ý nghĩ giống nhau
Dương Lâm không hiểu nhìn hai người im lặng, trong lòng thầm kêu không ổn.
- Anh, không phải nói đêm nay liên hoan cơ mà, chúng ta đi mua đồ ăn đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Dương Lâm vội vàng đổi đề tài, cười nói:
- Chị Tử Lăng cũng ở lại ăn cơm đi!
- A!
Tử Lăng nhìn qua Dương An, nàng không biết Dương An nghĩ gì, nàng đến tìm hắn cũng chỉ muốn kéo gần quan hệ hai người, nhưng nhìn đến bộ dáng khẩn trương của Dương An, lúc này nàng lại không biết có nên ở lại hay không.
Qua nhiều năm như vậy, trong tim nàng luôn có hình bóng Dương An, chỉ đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
- Đúng vậy, Tử Lăng đã lâu không đến chơi rồi, nay ở lại ăn cơm đi!
Dương An cũng lên tiếng mời, nhưng là trong lời nói không chút ý tứ, chỉ như bạn học mời nhau mà thôi.
Sau hôm trung thu, Dương An cũng không phải không muốn theo đuổi Tử Lăng, nhưng thử nghĩ lại, người con gái bị tổn thương bằng lòng quay đầu sao? Mà sự nghiệp bên trong trò chơi mới bắt đầu cất bước, tuy nói hôm nay kiếm được một khoản không nhỏ, nhưng rất khó có thu nhập ổn định, tất cả đang từng bước tiến hành.
Bởi thế, Dương An tạm thời không muốn nghĩ đến phương diện tình cảm.
- Ừm!
Tử Lăng khẽ gật đầu coi như đồng ý.
Không biết vì sao, nghe được lời mời của Dương An làm nàng rất vui vẻ.
- Tốt rồi, hai người đi mua đồ ăn đi, em ở nhà nấu cơm chờ.
Dương Lâm phi thường hiểu ý, vừa nói xong vội vàng chui vào trong bếp, giả bộ vô cùng bận rộn.
- Tiểu quỷ này!
Dương An bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Thật hâm mộ cậu có em gái tốt như này!
Tử Lăng mỉm cười nói.
- Ừm!
Dương An cũng gật đầu cười nói, quả thực, em gái hắn rất tốt.
- Chúng ta đi thôi, đi chợ nào!
- Được!
Chợ ngay ở trong thôn bên kia đường lớn, rất tiện chỉ mất mười phút đi bộ.
Từ lúc chuyển chức trở thành Nguyệt Ảnh xạ thủ, bắt đầu kiếm tiền từ trò chơi, cảm giác thất bại trong lòng Dương An dần tiêu tan, tự tin đã trở về không ít. Dương An cũng không sợ người quen nhận ra, cũng không cố ý giấu mặt, vô cùng thoải mái đi mua đồ.
Hai người sóng vai chầm chậm bước, ai cũng không lên tiếng trước, thật giống đôi nam nữ mới quen vậy, có phần ngượng ngùng.
- Thật là gã ngốc!
Trong lòng Tử Lăng không khỏi thầm mắng Dương An. Khi cấp 3, hai người vô cùng thân thiết, nên Tử Lăng hiểu rõ ở phương diện tình cảm, Dương An là đại đần độn, đại ngu ngốc, vĩnh viễn đều là nữ nhân chủ động, hắn mới hiểu ra.
Kỳ thực, con người đều như vậy, ở phương diện nào đó là thiên tài, nhưng ở phương diện khác lại như ngu ngốc.
Sau cùng, vẫn là Tử Lăng lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
- Đã trở về, có tính toán gì không?
Tử Lăng nhàn nhạt hỏi.
Dương An do dự một chút rồi nói:
- Tạm thời chưa có, chơi game, buông lỏng tâm tình rồi tính.
Nghe thấy câu trả lời của Dương An, Tử Lăng không khỏi nhíu mày.
Nàng ra ngoài bôn ba sớm hơn Dương An, nên phương diện này hơn Dương An rất nhiều. Dương An không nhỏ nữa, còn không tính toán nhân sinh, như vậy quả thật không ổn chút nào.
Tuy nghĩ vậy quá thực dụng, nhưng người sống trong hiện thực, cách nghĩ cũng phải thực tế.
Nhưng không hiểu tại sao, chính mình làm sao cũng không quên được nam nhân thiếu ý chí phấn đấu này.