"Thái tử có phải là do ngươi hại chết?" Lã Mông thở hổn hển hỏi.
Cửu vương nghe thấy vậy hơi dừng lại động tác, thoáng thu lại sát khí, hắn nhìn phụ hoàng mình giống như con mồi, mà chơi đùa, hắn muốn bức con mồi của mình tới cực điểm, xem phụ hoàng cao thượng của hắn cúi đầu xưng thần ở trước mặt hắn thì có dáng vẻ thế nào.
Hắn nhíu mày , hỏi ngược lại Lã Mông: "Phụ hoàng là muốn nghe thật sao?"
Lã Mông nhìn chằm chằm nhi tử trước mắt, nếu ánh mắt hắn có thể giết người, chắc chắn sẽ để tên súc sinh này chết tại chỗ, máu tươi bắn cao ba thước.
Cửu vương thấy phụ hoàng mình có ý muốn giết chết mình, lại tỏ ra khinh thường cười khẽ một tiếng nói: "Phụ hoàng hà tất phải giả vờ như thế? Ngài không phải nên rất rõ ràng vì sao thái tử lại chết sao?"
"Nếu như không phải ngài nói với Thái tử những lời hung ác kia, thái tử làm sao sẽ tích tụ trong lòng sinh ra tâm bệnh, giam cầm chính mình, cho nên mới nhanh phát độc lan khắp cơ thế suy kiệt mà chết."
"Vì lẽ đó, nhi thần chỉ hướng về người mà đưa cho người một thanh đao thôi, còn đối với cái chết của Thái tử là chính người ra tay a, là chính người a!"
Hai mắt của Lã Mông đỏ như máu, giống như sắp rách cả mắt ra rồi, tay nắm chặt hận không thể ăn tươi nuốt sống tên súc sinh trước mắt này. Dù cho là cốt nhục của hắn.
"Hơn nữa, Đại vương cũng không phải là chính ngài hạ lệnh ban cho vải trắng để chết sao? Nhi thần chỉ là chôn trong sân của hắn một con rối thôi."
Cửu vương lại nói: "Há, nhi thần đã quên mất, xưa nay ở trong mắt của phụ hoàng cũng chỉ có thái tử, cùng Tuyên Thành là dòng dõi, còn lại tất cả các nhi tử khác cũng chỉ làm nền thôi. Ngàu lót đường cho Thái tử mọi chỗ, thậm chí không tiếc mà phế đi những người vô dụng, phế đi chúng ta, để tránh chúng ta cùng Thái tử tranh đoạt hoàng vị, lúc đó ngài nào đó để ý tính mạng của những nhi tử khác đâu?"
"Không nghĩ tới phụ hoàng vào giờ khắc này vẫn còn mong nhớ tới thái tử hoàng huynh, thực sự là phụ tử tình thâm, nhi thần cảm động rơi lệ a." cửu vương than thở nói.
"Nếu như không phải người khích bác , ly gián, Trẫm như thế nào sẽ đối với Thái tử nghiêm khắc như vậy?" Lã Mông vẻ mặt xám trắng nói lại.
Cửu vương nghe xong chỉ cảm thấy thật là buồn cười: "Lẽ nào bởi vì ngươi là phụ thân của ta, là hoàng đế , vì lẽ đó ngươi đều không có sai lầm sao? Phụ hoàng đến nước này ròi, người vẫn không thừa nhận hiện thực sao, xem ra ở trong lòng của ngài địa vị của Thái tử cũg kém xa chính bản thân ngài."
Lã Mông bị hắn nói đâm trúng tử huyệt, vẻ mặt ngày càng xấu.
"Phụ hoàng nếu không còn lời nào để nói..." cửu vương nheo mắt nhìn phản ứng của Lã Mông như hắn đã dự liệu, nói tiếp: "Vậy thì hãy nhường lại vị trí kia đi, chiếu chỉ nhi thần đã vì người mà viết xong, người chỉ cần đưa ngọc tỷ đóng lên là được rồi."
Hắn làm ra bộ dáng cung kính hoà thuận, từ tay áo lấy ra chiếu thư. Đặt trước mặt của Lã Mông, như thể hắn không bức vua thoái vị, mà là tấu chương cần phê duyệt vậy.
"Nếu như người không muốn..." Hắn giờ tay lên, nhìn một chút bàn tay mình, không chớp mắt mà nói: "Nhi thần chỉ có thể để phụ hoàng làm Thái thượng hoàng."
Lời nói mang đầy hàn ý, Lã Mông sau lưng không khỏi ướt đẫm mồ hôi, hắn tức giận nói: "Ngươi còn muốn giam cầm trẫm!"
Hắn chưa từng nghĩ trong số nhi tử của hắn, người thân thể gầy yếu nhất vị cửu tử này lại có giã tâm khổng lồ như vậy, thủ đoạn ác độc như vậy.
"Phụ hoàng không muốn , vậy phụ hoàng không cần thể diện nữa sao?" cửu vương cong lên khoé miệng trào phúng nói.
Việc đã tới nước này, Lã Mông chậm rãi nói: "Trẫm nguyện ý thoái vị, ngươi đi lấy ngọc tỷ đi."
Hắn muốn đẩy mình ra ngoài.
Cửu vương không cho Lã Mông bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, săn sóc tỉ mỉ nói: "Phụ hoàng bệnh nặng, nhi thần sợ ngài không cầm vững được ngọc tỷ, cho nên người chỉ cần ghi tên mình lên đó. Việc đóng ngọc tỷ , nhi thần sẽ phái người đi làm."
"Ngươi!" Lã Mông không tìm được cơ hội không thể làm gì khác lần nữa nhượng bộ với Cửu vương. Hắn cầm lấy bút đề tên mình xuống chiếu chỉ, cũng là thừa nhận nội dung của chiếu chỉ này là do hắn soạn.
Sau khi Lã Mông thả bút xuống, cửu vương không thể chờ đợi được nữa muốn lấy đi thánh chỉ. Lã Mông đè quyển sách lên thánh chỉ nghiêm mặt nói: "Chờ đã."
Không chờ cửu vương phản ứng lại , hắn liền mở miệng nói: "Trẫm biết là không có cách nào cản ngươi lại, nhưng nếu ngươi muốn danh chính ngôn thuận kế vị, cũng nên tuân thủ lễ chế, quỳ xuống mà lĩnh chỉ."
Hắn cầm lấy thánh chỉ lớn tiếng uy hiếp: "Bằng không trẫm sẽ xé phần chiếu thư này, không cho ngươi được như ý!"
Cửu vươg cho rằng phụ hoàng của mình vì để bảo vệ danh dự cuối cùng của mình mới có thái độ chó cùng dứt giậu như vậy, hắn cong lên khoé miệng, để con mỗi dãy giụa thêm chút nữa vậy. hắn vén áo bào lên rồi quỳ xuống, giơ hai tay lên nói: "Nhi thần lĩnh chỉ!"
Lã Mông nhanh tay cầm lấy nghiên mực hướng tới đầu Cửu vương mà ném tới, cửu vương bất ngờ bị đánh, máu tươi từ trán chảy xuống khuôn mặt, vội vã đứng lên, lùi lại mấy bước, tránh công kích của Lã Mông, hắn thấy đầu đau như búa bổ, từng trận hoa mắt ập tới.
Lúc cửu vương đang còn choáng váng, Lã Mông đã khôi phục trở về dáng vẻ đế vương cao thượng, nào còn là ông lão đèn sắp cạn dầu như nãy.
Hắn bệnh mấy ngày nay đều là giả, mục đích là muốn tạo ra vở kịch này, xem nghịch tử của hắn có thể thâm sâu bao nhiêu. Quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Lã Mông lạnh mặt, trên mặt không mang theo chút tình cảm nào mà nhìn đứa con nghịch tử đang ôm trán kia,lạnh nhạt nói: "Ngươi cho rằng trẫm không biết những thứ dơ bẩn mà ngươi đang làm, đang diễn cho trẫm xem sao? Muốn bức vua tạo phản ư, người vẫn còn non lắm."
Cửu vương ôm lấy đầu đang chảy máu, nhếch miệng coi thường đáp: "Là nhi thần coi thường phụ hoàng rồi." máu chảy nhiễm đỏ cả khoé mắt của hắn, khuôn mặt vốn trắng nay lại trắng thêm, như từ địa ngục lên vậy, quỷ dị.
Không chờ Lã Mông hướng ra ngoài gọi binh lính, hắn liền rút từ trong tay áo ra một thanh đoản đao, hướng tới phía Lã Mông mà tới.
ở trong điện có mỗi phụ hoàng và hắn, bất luận hắn dùng thủ đoạn gì, miễn là phụ hoàng hắn chết đi, kế hoạch của hắn đều hoàn thành, người thắng làm vua, người thua làm giặc. sau hừng đông, ai cũng không biết tối qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Hắn nào có biết Lã Mông đã sớm phòng bị, nghiêng người tránh thoát đòn tấn công của hắn, cửu vương đang đâm dao tới, có người đã từ trên rơi xuống cầm kiếm che ở trước mặt của Lã Mông.
Cửu vương trong tay nắm chắc đoản đao, khuôn mặt giữ tợn, trợn lên nhìn người trước mắt nói: "Là ngươi!"
Người đến còn chưa trả lời, trong tẩm điện nháy mắt đèn đuốc đã sáng choang, ở bên dưới cửa lớn người từ bên ngoài cầm vũ khí nối đuôi nhau mà vào, đem Cửu vương vây lại.
Một thân áo giáp lớn hơn tuổi với ngũ vương thân hình thô lỗ và một thân áo giáp sấp sỉ tuổi Lã Mông mặt rộng chữ điền, mũi cao. Phong độ . hắn chính là vũ định hầu, triệu hồng trì và Ngũ Vương.
Ngũ vương âm thanh hung tợn mà mắng: "Lã Diễn ! ngươi ăn gan hùm, mật gấu dám bức cung giết cha đoạt vị?" âm thanh mang theo từng tia đắc ý, quay đầu hướng Lã Mông chắp tay nói: "Nhi thần cứu giá chậm trễ, xin phụ hoàng thứ tội."
Lã Mông cũng không để ý tới hắn, Triệu Hồng trì sau khi xác nhận hoàng thượng không có việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, một tay nắm chặt chuôi đao trên eo, ánh mắt chằm chằm nhìn dao trong tay cửu vươmg, phòng ngừa đối phương có hành động.
Cửu vương thấy mình đã bại rồi, ngửa mặt lên trời cười lớn, nhìn Ngũ vương mà nói: "Ngũ hoàng huynh quá khen rồi, những việc trước mắt hoàng đệ làm, không phải là kế hoạch ở trong lòng hoàng huynh sớm đã nghĩ tới sao?"
Sắc mặt ngũ vương chìm xuống, ở trong con mắt của mọi người, hiện tại hắn không thể thừa nhận lời nói của đối phương, không thể để phụ hoàng hoài nghi mình , hắn cắn răng nói: "Cửu đệ đây là chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ sao?"
"Rơi lệ a, ngươi sắp chết tới nơi rồi. còn muốn cắn bản vương một cái, ngươi tin là phụ hoàng sẽ dễ dàng tin vào lời nói của ngươi sao?"
Cửu vương cười càng nhiều, từ trong miệng nói ra hai chữ: "Đoán xem?"
Hắn cười tới nỗi mọi người có mặt ở đây trong lòng không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.Thư Điện Hợp đứng ở trước mặt Lã Mông, nắm chặt trường kiếm trong tay.
Lã Mông có thể dễ dàng tin tưởng hay không, mọi người ở đây trong lòng đều hiểu rõ.
Thư Điện Hợp nghĩ .Một ngoại thần, một hoàng tử, một hầu gia.
Ba người , ba chức vị bất tương đồng đều mang theo binh vào cung cứu giá, bất luận một người nào trong số đó nổi lên dị tâm tạo phản, đều có hai người khác khống chế lại, nếu như ba người thông đồng cùng nhau, ủng hộ một người trong số đó lên ngôi, cũng không phải là chuyện có thể thành.
Thậm chí nàng nắm binh phù trong tay, Lã Mông không cảnh giác nàng, nàng vốn nhân cơ hội rối loạn trả thù mối thù diệt tộc, cũng không được.
Thư Điện Hợp có thể giống như đêm tuyết năm đó Lã Mông đem binh lính xông vào hoàng cung, giết chóc , người chết chất thành núi, máu chảy thành sông, đốt cháy cung điện, tiếng kêu rên thảm thiết, đem người nhà nàng, cha mẹ nàng đuổi tận giết tuyệt. nàng có thể không kiêng dè mà hiện tại xoay người lại đâm cho hắn một nhát, thanh toán hết thảy hận thù. Nhưng còn Tuyên Thành thì phải làm sao...?
Tả Hoài không biết từ đâu đi ra, đến bên cạnh Lã Mông, mời hoàng thượng rời đi nơi nguy hiểm này.
Lã Mông không có rời đi, hắn chắp tay đứng phía sau Thư Điện Hợp , lạnh nhạt, vô tình mà hạ lệnh: "Đem tên súc sinh này bắt lại, ngày mai xử lí." Dứt lời bước ra.
Trong lúc Thư Điện Hợp do dự, cơ hội báo thù cũng mất đi.
Cửu vương nhạt nhẽo nhìn Ngũ Vương, quay sáng nhìn Thư Điện Hợp ánh mắt thăm thẳm, ý tứ không rõ nói: "Phò mã thật giỏi a." nếu không phải Thư Thận nhúng tay, hiện tại hắn đã thực sự là vua của một nước rồi.
Thư Điện Hợp hơi nhướng mày, đánh rơi đao trong tay Cửu vương, gác kiếm lên cổ hắn nói: "Nhận khẩu dụ của hoàng thượng, đem nghịch tặc cửu vương bắt lại!"
Lời vừa dứt , binh sĩ đem cửu vương trói lại.
Vón dĩ cửu vương tay trói gà không chặt , là một hoàng tử hư nhược, ở trước mặt binh sĩ cường tráng vũ khí sắc nhọn hắn không có đánh trả được, mặc cho người trói lại.
Triệu hồng trì vẫy tay, ra hiệu đem người dẫn xuống.
Hắn quay về phía Thư Điện Hợp cùng ngũ vương chắp tay, vừa mở miệng muốn nói, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nổ, đinh tai nhức óc.
Ba người đồng thời hướng ra phía bên ngoài điện nhìn, chỉ thấy cửa điện cuồn cuộn khói đặc tràn vào, tiếng vũ khí cũng rối loạn, tán loạn khắp nơi, Thư Điện Hợp cùng triệu hồng trì rùng mình, lập tức hướng ra ngoài mà chạy, ngũ vương phản ứng hơi chậm cũng theo sát hai người.
Hai người vẫn chưa bước qua ngưỡng cửa, đã thấy khói đặc bay tới, nước mắt ròng ròng không mở ra được.
Người này dùng khói đặc để che giấu hành vi, nhân lúc rối loạn mà cướp người rời đi, đối phương là cũng có chuẩn bị mà đến.
Đúng như nàng dự đoán, một binh sĩ tới bẩm báo triệu hồng trì: "Hầu gia, không xong, cửu vương bị người cứu đi rồi."