"Trẫm muốn..." Lã Mông muốn nói lại thôi, Ngũ vương cho rằng hắn muốn bàn giao chuyện gì, vội vã ghé sát vào, hỏi: "Phụ Hoàng muốn nhi thần làm gì? Nhi thần nhất định thay phụ hoàng làm được."
Lã Mông ý vị sâu xa nói: "Trẫm muốn giao cho ngươi một chức trách lớn, ngươi có xứng đáng nhận không?"
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng Ngũ vương sau khi nghe xong vẫn trố mắt, vui vẻ thất thố, hắn cấp tốc bình tĩnh lại, dò xét nói: "Phụ Hoàng muốn giao chức trách lớn gì cho nhi thần?"
"Ngươi nâng trẫm dậy, đưa tai gần vào đây, trẫm cùng ngươi nói."
Không biết Tả Hoài đã lặng lẽ lui xuống từ khi nào, trong tẩm điện chỉ còn lưu lại hai cha con.
Trạng thái của Tuyên Thành lại giống như hồi thái tử vừa đi, trời đất bao la rộng lớn này, lại không có chỗ nào cho nàng dung thân, trong lòng trống rỗng, cảm giác cô độc không ngừng xâm chiếm, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào thấm vào da thịt của nàng.
Nàng suy nghĩ quá nhiều, lại chịu lạnh, làm cho đêm đó nàng sốt cao. Cả người giống như là bị đặt trong lò nướng, mỗi tấc da thịt đều nóng bỏng, trong miệng khô đắng.
Nàng khó chịu nhíu mày, đưa tay lên giật nhẹ chăn, muốn lay người bên cạnh tỉnh dậy, muốn uống nước, nhưng tay lại rơi xuống một khoảng không.
Khoé mắt lại trào ra nước mắt, nàng đã quên mất, quên mất người kia sẽ không tỉ mỉ động viên nàng nữa, đầu óc hỗn độn mơ màng, nàng nghĩ nếu như có thể liền chết đi như vậy cũng tốt, nàng cũng có thể triệt để lãng quên được người kia, quên đi mọi thứ chung đụng cùng người ấy, kể cả những lời nói tuyệt tình của nàng ấy.
Không biết tỉnh lại rồi thiếp đi mấy lần, thời gian giống như vượt qua rất lâu, trên trán nàng đột nhiên có thêm một đồ vật, cái lạnh giá xâm chiếm cái nóng trên trán.
Tuyên Thành mơ màng mở mắt ra, vừa chạm được một tia sáng, mắt không thích ứng được lại nhắm lại.
Miệng lưỡi khô đắng, yết hầu đau nhói, không để nàng đợi bên miệng đã tiếp nhận nước ấm, một đường nước ấm áp từ yết hầu chảy xuống lục phủ ngũ tạng, trong người rốt cục cung đỡ nóng khát.
Thư Điện Hợp thấy Tuyên Thành không muốn uống thêm nước nữa thả xuống bát nước, lần nữa cầm lấy khăn lông ướt, lau qua trá, gò má, cổ, mãi tận khi nhiệt độ trên người của Tuyên Thành dần dần hạ xuống
Bên ngoài đêm vẫn còn sài, trong sân mai vàng đều không thấy bóng, trên tường thành vừa điểm trống. Sở ma ma từ bên ngoài đi vào phòng, trên tay bưng lên bát thuốc nóng hổi, thấp giọng nói: "Phò mã, thuốc đã nấu xong rồi."
"Trước hết hãy để qua bên kia đi." Thư Điện Hợp ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, lại cúi đầu trở lại.
"Công chúa có lẽ là ở trong cung bị lạnh mới sốt, một lát nữa sẽ đỡ sốt hơn, Phò mã không cần quá mức lo lắng." sở ma ma thả xuống chén thuốc nói.
"Đều tại ta." Thư Điện Hợp nhíu mày nói, cuốn lấy khăn mặt cẩn thận lau chùi cổ tay cho Tuyên Thành.
Sở ma ma liếc nhìn Công chúa đang nằm trên giường, lại nhìn Phò mã y phục đơn bạc, hiển nhiên là vội quá tuỳ ý mặc thêm áo choàng, bà quan tâm nói: "Đêm đã khuya, Phò mã đi nghỉ ngơi trước đi, Công chúa đã có lão nô chăm sóc là được rồi."
Thư Điện Hợp lắc đầu, bưng lên chén thuốc, nhẹ nhàng thổi nguội, dự định mớm thuốc cho Tuyên Thành, đưa thìa tới mép Tuyên Thành, thì thấy nàng ấy ngủ say hô hấp đều đặn.
Sỏ ma ma đưa tay đặt lên trán Tuyên Thành, thở phào nhẹ nhõm nói: "Công chúa đã hạ sốt."
Người đã ngủ rồi, không có cách nào mớm thuốc Thư Điện Hợp bất đắc dĩ để chén thuốc xuống, chỉnh lại tóc tai cùng y phục cho Tuyên Thành, rồi chỉnh lại chăn, nhấc mắt lên thấy sở ma ma đang nhìn mình, nàng nghi hoặc hỏi: "Sở ma ma vì sao lại nhìn ta như vậy?"
"Nếu bàn về ôn nhu săn sóc, Phò mã so với Công chúa còn giống một vị hiền thê hơn...." Sở ma ma híp mắt cười nói, vừa đem lời nói ra khỏi miệng bà liền giật mình, mình đây sao lại có ý nghĩ như vậy.
Thư Điện Hợp cong lên khoé miệng, nói: "Sở ma ma đây là đang khích lệ ta sao?" vì sợ hãi lo lắng Tuyên Thành đang ngủ, hai người đều thấp giọng mà nói chuyện.
"Chuyện cười thôi, sở ma ma chớ để ở trong lòng." Sở ma ma nói.
Sau khi suy nghĩ bà lại cảm giác mình nói không sai, có thể gọi người đêm khuya đạp tuyết mà tới đây, kể cả phu thê bình thường cũng khó mà ôn nhu như vậy. trong mắt Phò mã chỉ có một mình công chúa.
"Đêm nay không uống thuốc được rồi, nhưng nguồn bệnh vẫn còn, có thể dễ dàng bị lại, ngày mai sau khi trời sáng, đem thuốc này nấu lại cho nàng uống." Thư Điện Hợp dừng một chút, lại nói: "Nàng yêu thích vị ngọt, ở phủ phò mã ta đã nấu một ít cao sơn trà, lát sẽ để gã sai vặt đưa tới, ngươi chế vào thuốc cho nàng uống."
Sự việc lớn nhỏ đều bàn giao xong, nàng lại ý thức được sở ma ma là chăm sóc Tuyên Thành từ nhỏ, có chuyện gì mà bà không biết, chính mình lại một phen miệng lưỡi uổng phí, thế nhưng nếu không nói trong lòng nàng lại không yên.
"Phò mã về thận trọng." sở ma ma tự than tiếc nói: "Đã khuya tại sao ngài lại không lưu lại?" nếu đã không yên lòng như vậy, đương nhiên là phải ở lại bồi tiếp công chúa rồi.
Thư Điện Hợp nghe thấy vật, nhìn Tuyên Thành trong chốc lát, xoa đầu ngón tay nói: "Không được, ta còn chút công vụ chưa xử lý."
"Đừng nói cho nàng biết là ta đã tới đây." Nàng không dám tới gần vì sợ chính mình lưu luyến không muốn rời đi.
Dứt lời nàng liền đứng lên, dặn dò với sở ma ma: "Công chúa xin nhờ sở ma ma."
Sở ma ma sau khi gật đầu đồng ý, bà biết Phò Mã cũng lo lắng cho công chúa trong lòng cũng ngũ vị tạp trần, khuyên nhủ: "Phò mã cũng phải chăm sóc chính mình thật tốt a."
"Được." Thư Điện Hợp đi tới cửa lại quay đầu lại liếc nhìn Tuyên Thành một chút, sau đó đem mình hoà vào trong bóng đêm.
Trở lại phủ Phò mã, Thư Điện Hợp uống bát thuốc áp chế độc tố mà ách phó nấu cho, sau đó nàng lại nhìn ra cửa sổ, nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài.
Thế gian này sẽ vĩnh viễn như vậy, mà con người thì không thể biết mình có có thể nhìn thấy ngày mai hay không.
Những thứ làm nàng lưu luyến có rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ giống như giây phút này, trong lòng quá yên tĩnh.
Thừa dịp ách phó chưa rời đi, nàng nói với hắn: "Nếu như lần này ta không kịp hồi dược viên, ngươi liền đem y quan của ta mang về mai táng làm bạn bên cạnh sư phụ.... Mà thân thể.... Thân thể nếu còn nguyên liền đem đi hoả táng, rắc về tứ hải."
Ách phó chuẩn bị bưng bát ra ngoài, nghe được câu này, ngón tay buông lỏng, chén trong tay rơi xuống đất vỡ tan nát.
Ngũ vương sau ngày thứ hai hoàng thượng tuyên gặp, trên dưới triều chính đều đồn thổi vị trí trữ quân kia đã được định, có người còn mang tin này đi thăm dò Tả Hoài, đại công công luôn cẩn thận, đối với vấn đề này lại có thái độ thể hiện sự tán đồng, mà nhìn dáng vẻ vui sướng của ngũ vương, tin tưởng việc này phần trăm càng thật.
Thuộc hạ của cửu vương sắp đặt ở trong triều vừa hạ triều liền đứng ngồi không yên, tranh nhau đi tới trớc phủ của Cửu vương muốn bái phỏng, để hắn đưa ra chủ ý, thế nhưng ngoài dự liệu của bọn họ là phủ cửu vương đóng cửa không tiếp khách, ai cũng không gặp được.
Trên triều ban ngày náo loạn lên tới tối thì tạm dừng, tối nay hoàng cung cấm bên trong có lẽ bởi vì hoàng đế bệnh nặng vô duyên cớ, có vẻ đặc biệt yên lặng, chợt có một lượng tiếng vang, tuyết cũng theo đó mà rơi xuống.
Tả Hoài hầu hạ Lã Mông dùng hết thuốc, đỡ hắn nằm xuống giường, thắp lên huân hương sau đó mới nhỏ tiếng lui ra ngoài.
Khói của huân hương xuyên qua lư hương bay ra ngoài, từng ngóc ngách của cung điện, một đôi giày từ bên trong màn che phía sau đi ra, đi tới trước giường Lã Mông nằm, dùng tau phẩy phất trần lên màn trướng, xác nhận người ngủ trên giường là Lã Mông.
Hắn đánh giá người ngủ trên giường nói: "Phụ hoàng nên tỉnh rồi, đừng tiếp tục giả vờ ngủ nữa." từ lúc hắn vừa mới vào đã nhận ra được người nằm trên giường cũng không có ngủ.
Vừa dứt lời Lã Mông liền mở mắt ra, vẻ mặt bệnh trạng, hốt hoảng: "Diễn nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn ra bên ngoài hỏi: "Tả Hoài đâu?"
Cửu Vương đứng ở trước mặt Lã Mông cười nhạt nói: "Tả Hoài đã được nhi thần mời đi nghỉ ngơi, lúc này trong điện chỉ có nhi thần cùng với phụ hoàng. Hai người chúng ta."
Lã Mông nhạy bén ngửi được có chút không đúng, không khí giữa hai người đột nhiên căng thẳng, hắn cau mày hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Cửu vương mỉm cười, thong thả nói: "Đêm khuya nhi thần vào cung hướng tới phụ hoàng đòi hỏi một món đồ."
Lã Mông cả người đề phòng chống đỡ mà đứng dậy, muốn ngồi dậy nhưng hai tay bô lực, chỉ có thể tựa nửa người lên ghế nói: "Món đồ gì?"
Hắn ở trong mắt Cửu vương trông vô cùng suy yếu, cửu vương khịt mũi coi thường, không chút do dự mà bộc lộ ra dã tâm bừng bừng, trừng mắt mà nhìn Lã Mông nói: "Chiếu chỉ truyền ngôi."
Thời khắc hắn hạ lệnh giết chết quốc sư, hắn liền hiểu rõ một tầng nghĩa giả tạo phụ tử tình thâm này không thể chịu đựng được nổi. không còn thái tử, ít đi người làm hắn chướng mắt, nhưng phụ hoàng hắn lại không truyền ngôi cho hắn, hắn làm sao mà không tức tới phát điên.
Lã Môg trợn mắt lên, cắn chặt khớp hàm mà quát lớn: "Ngươi cái đồ súc sinh này, ngươi muốn soán vị cướp ngôi!"
Không chờ người trước mắt thừa nhận hắn lập tức hướng ra ngoài hét lớn: "Người tới a!thị vệ đâu?" dùng hết sức mà gào thét làm cho lục phủ không chịu được mà ho khan hai tiếng.
Cửu vương cảm giác được phụ hoàng mình lần này vô lực mà giãy dụa, trông vô cùng buồn cười, hắn lắc đầu nói: "Phụ hoàng có chỗ không biếy, ngoại trừ Tả Hoài, trên dưới Thái vũ điện này đều bị nhi thần đổi thành người của mình, vì lẽ đó.... Ngài không dùng được quyền hành của mình, bất luận ngài có cầu cứu thế nào, đều sẽ không có người để ý tới."
Lã Mông chòm râu vì tức giận mà run lên, Cửu vương thoả mãn. trầm mặc nói: "Phụ hoàng già rồi, chẳng lẽ không cảm thấy được chính mình nên đến lúc phải thoái vị để nhường ngôi cho người hiền tài sao?"
"Mà nhi thần là người có đủ yêu cầu, lại vừa vặn giúp phụ hoàng giải quyết vấn đề khó nghĩ này, là ứng cử viên thích hợp nhất, phụ hoàng cũng không nên phụ tấm lòng hiếu tâm của nhi thần a."
"Ngươi cái đồ cầm thú này!" Lã Mông bị hắn nói làm cho tức tới run rẩy cả người, nói: "Miễn là trẫm còn sống một ngày, người đừng hòng có được hoàng vị!"
"Thật sao?" Cửu vương nghiêng đầu lạnh lùng mà liếc Lã Mông.