Hôm sau《 Vung chân điên chạy 》 tiếp tục quay, tin tức khai máy hôm qua cũng đã rộ lên.
Bởi vì hôm qua không thu xếp bên phóng viên trước, cho nên lúc đoạn phỏng vấn của Lệ Minh Xuyên được đăng lên liền thành tin tức bị xuyên tạc.
Tiêu đề ai đọc qua cũng phải kinh sợ, cái gì mà "Nam thần quốc dân mong duyên phận, nghi vấn chia tay Tưởng Nghiên", "Lệ Minh Xuyên và Tưởng Nghiên khó tiếp tục diễn tình cảm cùng nhau", "Lệ Minh Xuyên: trước 30 tuổi không tính toán đến hôn nhân"..., phần lớn đều quay quanh đời tư Lệ Minh Xuyên, bên cạnh đó cũng có số ít đưa tin "Lệ Minh Xuyên cố gắng thay đổi bản thân, thường xuyên đi học võ để mang đến một hình ảnh tốt nhất trên màn ảnh" viết thì như vậy nhưng nội dung còn chưa xác nhận là thật hay không.
Sài Bính lướt ipad, khuôn mặt khổ sở, "Rõ ràng ngày hôm qua hỏi nhiều như vậy, lên tin thì cắt câu nói người ta quá đáng thật chứ?"
Lệ Minh Xuyên đang ở phòng khách sạn thay quần áo, "Đừng để ý quá, phóng viên cũng chỉ muốn viết vậy để báo cáo kết quả công việc thôi, đời tư thì dễ kiếm lượt tương tác hơn rồi, bất quá trong tin tức không có nói gì xấu về 《 Vung chân điên chạy 》, như vậy cũng coi như là có chút biết điều. Đã có rất nhiều kiểu tin tức thế này rồi, thật thật giả giả, thường sẽ không như mong muốn đâu, cố quen là được."
Sài Bính thấy Lệ Minh Xuyên không bị ảnh hưởng, cũng yên tâm, "Nếu không phải ngày hôm qua vì giúp Diệp Đường đến trễ, cũng sẽ không cần ra mặt dùm rồi."
Lệ Minh Xuyên nhắc nhở: "Nhanh chóng liên lạc bên đại diện Tưởng Nghiên đi, nói cho bên đó biết nội dung phỏng mà tôi nói về cô ấy, tin tức đã đăng lên rồi, cho bọn họ có cái chuẩn bị."
Sài Bính vội cầm điện thoại đi xử lý. Lệ Minh Xuyên nhìn gương thở dài, tuổi 30 đáng sợ vậy sao? Hắn cảm thấy ổn mà, sao ai cũng thúc giục hắn thay đổi đi, kết hôn đi?
Ngày hôm sau quay ở vùng nông thôn ngoại thành Thanh Đảo, Lệ Minh Xuyên hình như rất hay lén nhìn Diệp Đường.
Lịch quay《 Vung chân điên chạy 》 mùa này thực sự rất dày đặc, mấy nghệ sĩ cũng không ai dám kiêu ca, hơn nữa chương trình muốn theo lưu trình hiện lục hiện bá, cho nên đã áp dụng quay với tuần suất rất cao, để nội dung tập một và tập hai hoàn thành trong vòng 3 ngày quay.
Vì để kịp tiến độ, mọi người làm việc rất năng suất, đặc biệt là nhân viên hậu cần, sợ chỉ cần một phân đoạn sai sót sẽ ảnh hưởng đến những phân đoạn phía sau, mà một phần cũng do Diệp Đường đến trễ làm trễ thời gian khởi máy, chọt vào phần nhạy cảm của đạo diễn Mục.
Nửa ngày trôi qua, tin tức chương trình sẽ đổi người cũng được các nhân viên hậu cần lan truyền ra, không ít người ở hậu trường châu đầu ghé tai bàn luận chuyện này, lúc họ nói chuyện với Diệp Đường cũng không được tự nhiên lắm, Diệp Đường chỉ có một mình, dường như chưa biết tình hình thì phải, trước sau vẫn nhiệt tình ra sức.
Lúc Lệ Minh Xuyên ở khu nghỉ ngơi uống soda ướp lạnh, hai nhân viên hậu cần bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.
"Thật sự sẽ đổi Diệp Đường sao? Không phải bỏ tiền để được tham gia à?"
"Chấp nhận số tiền đó là nhà sản xuất, nhưng người không muốn lại là Mục đạo diễn, nghe nói đang đang bàn bạc lại, tôi sẽ nghe ngóng tiếp."
"Đạo diễn không sợ đắc tội kim chủ à?"
"Tính tình đạo diễn Mục vốn có tiếng sẵn rồi, một lòng vì nghệ thuật, ai nhắc tới tiền là chửi đó. Đừng có nghĩ bỏ tiền ra là được nha, đạo diễn Mục nhất quyết không quay thì nhà sản xuất không phải sẽ luống cuống liền sao? Chắc kèo sẽ theo đạo diễn Mục luôn."
"Vậy Diệp Đường không phải rất đáng thương sao?"
"Còn tưởng rằng có thể nhờ vào 《 Vung chân điên chạy 》 cá mặn xoay người, xem ra cậu ấy đúng là vận khí không tốt."
Lệ Minh Xuyên dựng lỗ tai, càng nghe mặt càng lạnh.
"A Bính!"
Sài Bính nhanh chóng chạy lại, "Dạ, anh Lệ?"
Lệ Minh Xuyên: "Cậu đi tìm hiểu cho tôi người đạo diễn Mục muốn đổi là ai, còn có danh tính kim chủ Diệp Đường là ai."
Vẻ mặt Sài Bính khổ sở, "Anh Lệ à, em có phải thám tử tư đâu, một ngày của em rất bận rộn đó!"
Lệ Minh Xuyên: "Tôi có cần cậu bên cạnh đâu, không phải còn trợ lý Giáp, trợ lý Ất sao? Không thì, tài xế cũng có thể đến đây phụ một chút, cậu yên tâm đi!"
Bả vai Sài Bính co rụt lại, không đành rời đi.
Nhưng Lệ Minh Xuyên thật đúng là đắc ý hơi sớm, Sài Bính mới vừa đi không lâu, hắn cư nhiên bị thương ở trường quay.
Dựa theo quy tắc trò chơi thì sáu người chơi ở trại nuôi ngựa, cưỡi ngựa vòng quanh tuyến đường đã được chỉ định một vòng, sau đó có thể xuống ngựa rồi lên sân khấu thực hiện thử thách tiếp theo, kết quả không biết xui xẻo sao, Lệ Minh Xuyên vừa mới xuống ngựa, đã bị ngựa của Diệp Đường dẫm lên chân.
Móng con ngựa kia được bọc kim loại, một cái dẫm này rất nặng, ngay lập tức Lệ Minh Xuyên cảm thấy ngón chân phải truyền đến đau đớn, căn bản khó mà đứng thẳng được.
Cậu lại gần nhìn thoáng qua tình hình dứt khoát nâng phụ hắn lên cáng cứu hộ, đến thẳng bệnh viện.
Kết quả chụp x-quang cho thấy ngón chân Lệ Minh Xuyên bị gãy xương mức độ nhẹ.
Lệ Minh Xuyên thấy mình bị thương như này quả thực là không thể đi lại được, quay chụp vì vậy mà gián đoạn, lúc hắn ở bệnh viện thì bên tổ chương trình loạn thành một đoàn, chân hắn được bọc thạch cao thật dày, treo trên giường bệnh.
Các công ty truyền thông lớn vì tin này mà như muốn nổ tung, thời gian Lệ Minh Xuyên đến bệnh viện chưa đến hai tiếng đã có khá nhiều phóng viên chạy đến bệnh viện, bị nhân viên an ninh ngăn lại ở trước cửa, chụp được mấy tấm Lệ Minh Xuyên nằm trên giường không dậy nổi, một giây sau đã bắt đầu soạn tin.
Vừa nhận điện thoại nói Lệ Minh Xuyên đã được đưa đến bệnh viện, sau khi Cố Bưu tắt điện thoại thì không biết đang nghĩ gì nữa. Cố Bưu hiện tại đang ở Thượng Hải, nói sẽ đặt chuyến bay đến nhanh nhất có thể.
Lúc sau từng người từng người của chương trình đến bệnh viện thăm, phiền tới nỗi Lệ Minh Xuyên chuẩn bị bùng nổ.
Sài Bính không ở đây, trợ lý a, b cũng chưa xử lý qua loại tình huống xấu này, cuối cùng là Diệp Đường đứng dậy nhắc nhở mọi người người bị thương cần được nghỉ ngơi, bảo mọi người về trước đi, cậu sẽ ở lại giúp Lệ Minh Xuyên, ứng phó mấy cái tình huống ở bệnh viện.
Diệp Đường gián tiếp gây nên trấn thương cho Lệ Minh Xuyên nên tự trách không thôi, điều này lại làm Lệ Minh Xuyên cảm thấy thập phần hưởng thụ.
Sài Bính không ở đây, Diệp Đường cơ hồ là đảm đương luôn vị trí trợ lý, giúp hắn đến bệnh viện, sau khi tới bệnh viện rồi còn giúp hắn chuẩn bị hết tất cả.
Cả đêm qua, Lệ Minh Xuyên nghĩ lời chia tay của Diệp Đường chỉ là suy nghĩ nhất thời vì hành động lỗ mãng của hắn, Lệ Minh Xuyên tin vào mị lực của mình luôn thắng, Diệp Đường tuyệt đối không thể chán ghét hắn, muốn chia tay lại càng không, chắc tình nhân nhỏ chỉ giận hờn vô cớ, gây sự chú ý của hắn mà thôi.
Hắn vừa sắp xếp lại suy nghĩ như thế, ánh mắt Lệ Minh Xuyên nhìn Diệp Đường cũng không thèm che giấu, sau khi mọi người bên tổ chương trình đi hết rồi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lệ Minh Xuyên và Diệp Đường, Lệ Minh Xuyên nhìn chằm chằm Diệp Đường đang ở mép giường gọt táo cho hắn, ánh mắt như muốn lột sạch người ta, còn hận không thể lập tức đè Diệp Đường ở dưới thân hung hăng khi dễ một phen.
"Cậu cũng là người nổi tiếng, mấy chuyện lặt vặt này giao cho người khác làm đi, để phóng viên chụp được không tốt đâu." Lệ Minh Xuyên hiếm khi nhân từ nói.
Lặt vặt giao cho người khác, cậu tới bồi ngủ là được.
"Không sao, bọn họ không biết thói quen của cậu, vẫn nên để tôi làm đi, dù sao tôi cũng từng làm trợ lý cho cậu, chờ Sài Bính tới, tôi lại giao lại cho y." Diệp Đường nói, "Thật sự thực xin lỗi, tôi không biết con ngựa sẽ mất khống chế như vậy,là tôi không giữ được nó để nó giẫm lên chân cậu."
Lệ Minh Xuyên xua tay, "Được rồi, không phải lỗi của cậu, trại nuôi ngựa nào mà không có mấy con không chịu nghe lời chứ? Cậu yên tâm, tôi sẽ không nghĩ rằng cậu trả đũa tôi đâu, đừng tự trách mình nữa."
Diệp Đường hiển nhiên vẫn không thể xoá đi suy nghĩ đó, cậu đưa cho Lệ Minh Xuyên quả táo mới gọt xong, lo lắng nhìn chân phải đang bó thạch cao của hắn.
Thật ra cậu không có nghĩ đến việc sẽ trả đũa Lệ Minh Xuyên, mối quan hệ "bạn giường" của bọn họ chấm dứt, không đại diện cho việc không thể làm đồng nghiệp của nhau. Đều là người trưởng thành cả rồi, trước đây cũng đã nói trước với nhau, nên cậu có thể đủ lý trí xử xự đúng mực, còn phần hắn thì từ trước đến nay Lệ Minh Xuyên chưa từng để ý Diệp Đường cậu một lần, thì có cái gì mà không bỏ xuống được?
Lệ Minh Xuyên cắn quả táo thành một mồm to, trước giờ khi ăn táo hắn luôn có thói quen gọt sạch vỏ, nếu không sạch không yên với cái bệnh sạch sẽ kia của hắn, điểm này Diệp Đường xem ra vẫn luôn nhớ rõ, hắn lập tức cảm thấy tình nhân nhỏ này đúng là người tốt.
Lệ Minh Xuyên vỗ vỗ mặt giường, nói: "Lại đây."
Diệp Đường tưởng rằng Lệ Minh Xuyên nhờ cậu giúp gì đó, liền đứng dậy ngồi xuống mép giường, tò mò nhìn Lệ Minh Xuyên.
Ai ngờ Lệ Minh Xuyên một phen ôm cổ Diệp Đường, không nói không rằng đột nhiên hôn cậu.
"!!"
Diệp Đường bị hành động bất thình lình của hắn doạ sợ, Lệ Minh Xuyên hôn cực kì có tính xâm lược, đầu lưỡi linh hoạt trong răng môi cậu khuynh thành xâm chiếm, cậu ra sức muốn đẩy Lệ Minh Xuyên ra, lại bị Lệ Minh Xuyên khống chế gắt gao.
Lệ Minh Xuyên muốn khống chế Diệp Đường quá dễ dàng, lúc này tình nhân tránh động chạm của hắn mà hắn lại cảm thấy đó là tình thú, thẳng đến khi miệng mình bị Diệp Đường cắn một cái, hắn mới vội buông người ta ra.
"A ——" Lệ Minh Xuyên sờ sờ khóe miệng, quả nhiên là chảy máu.
Lệ Minh Xuyên nhíu nhíu mày, "Cậu là chó à, còn cắn người nữa?"
Diệp Đường lau môi, lơ đi câu nói vừa rồi của Lệ Minh Xuyên, hô hấp thông thoáng trở lại, thế nhưng não bị thiếu oxy mà giờ lại có nên có chút đầu váng đầu hoa mắt.
Lệ Minh Xuyên nhìn lông mi Diệp Đường đã ướt hết, tim hắn chợt run lên như bị ai cào một cái, một tia yếu ớt hiếm có chợt lóe lên rồi vụt qua, thân dưới lúc nãy có cảm giác khô nóng, vừa định phát tác nhưng lại tan thành mây khói.
"Rốt cuộc cậu muốn thế nào hả? Tôi chọc trúng nơi nào của cậu à?" Lệ Minh Xuyên hỏi từ tận đáy lòng.
Diệp Đường đứng dậy lui hai bước, trong mắt chứa đầy cảnh giác, "Xin cậu sau này đừng như vậy, chúng ta không còn loại quan hệ này nữa."
Khoé miệng Lệ Minh Xuyên ngưng cười, xấu xa nhìn Diệp Đường, ánh mắt kia như đang nhìn cái gì đó rất ngon miệng, hệt như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
"Chúng ta là loại quan hệ gì? Tôi đối với cậu thế nào?"
"......"
Tay Lệ Minh Xuyên tùy tiện mở điện thoại, mở một đoạn ghi âm lên.
Âm thanh từ đoạn ghi âm được mở lên khiến cậu phải đỏ mặt đỏ tim cũng đập loạn, âm thanh hai người đàn ông vang lên liên hồi, thấm đầy màu tình dục, tiếng thở dốc không không ngừng.
"Minh Xuyên —— Minh Xuyên —— Hức......"
"Còn muốn hay không?"
......
"Đủ rồi! Dừng lại đi!" Diệp Đường hét lên, như là đã cố gắng đè nén bình tĩnh đến giới hạn, để lộ sự run rẩy bất an.
Đoạn ghi âm kia rõ ràng là âm thanh của cậu và Lệ Minh Xuyên, Diệp Đường chưa từng nghĩ đến việc Lệ Minh Xuyên sẽ ghi âm lại quá trình thân mật của bọn họ thế này, âm thanh bản thân mình cầu hoan thật sự...... Quá là khó nghe.
Lệ Minh Xuyên nhìn phản ứng của cậu, tạm dừng đoạn ghi âm trong điện thoại lại.
"Không phải cậu cũng rất hưởng thụ sao? Là ai ở trên giường tôi cầu hoa vậy? Hửm?" Lệ Minh Xuyên lên tiếng trước.
"Cậu xoá nó đi."
"Được thôi, nhưng mà mấy cái ghi âm như này tôi giữ rất nhiều, còn sao lưu lại nhiều chỗ, à tôi có quay phim lại nữa, cậu muốn xem không?"
"Lệ Minh Xuyên!"
"Cậu nói xem nếu tôi gửi một hai cái cho bên báo chí, có khi cậu sẽ trở thành diễn viên chuyên mấy cảnh ướt át luôn không nhỉ?"
*Ý là diễn viên mười tám cộng.
"Cậu......" Diệp Đường không thể tin được Lệ Minh Xuyên lại vô liêm sỉ như vậy, "Cậu biến thái."
Lệ Minh Xuyên nhướng mày, "Tôi biến thái? Vậy cậu bị biến thái thao thì gọi là gì?"