Diệp Đường nói xong câu này, gần như trút hết toàn bộ sức lực, cũng như gỡ bỏ được gánh nặng rất lâu trên vai xuống.
Trước kia cậu cho rằng nói ra những lời này sẽ là ngày tận thế, hiện tại nói ra, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhất định sẽ đau nhất định sẽ khó chịu, nhưng chung quy vẫn có thể chịu đựng được, xem ra người có năng lực chịu đựng là người có năng lực cao cường nhất.
Diệp Đường thích Lệ Minh Xuyên. Bắt đầu thích từ lúc còn rất nhỏ.
Năm mười hai tuổi, cậu vào nhà họ Lệ, cuộc sống mỗi ngày đều ở bên cạnh cậu ấm nhà họ Lệ, trốn không thoát tránh không xong, phần lớn cuộc sống khi đó đều không rời Lệ Minh Xuyên, dần dà trở thành thói quen.
Năm mười bốn tuổi, lúc ấy cậu thích chụp ảnh, bất tri bất giác Lệ Minh Xuyên lại trở thành người mẫu chính, cậu nhận ra Lệ Minh Xuyên lớn lên thật là đẹp trai, ngắm thế nào cũng không đủ.
Cũng vào năm đó, bọn Đàm Thần phát hiện cậu giấu hình chụp Lệ Minh Xuyên trong hộc bàn. Có một sự thật là, trước đó Diệp Đường cũng chưa biết mình thích Lệ Minh Xuyên.
Ở trường học đồn đại rất khó nghe, lần đầu tiên cậu bị bắt nhìn thẳng vào cảm xúc trái tim mình, lúc đó máy tính còn chưa phổ biến, cậu đến tiệm net tìm hiểu về khái niệm "Đồng tính luyến ái", rốt cuộc mới hiểu được cái để ý ngây thơ mờ mịt của cậu đối với Lệ Minh Xuyên, quả thật là thích.
Chính cậu cũng tự hiểu một điều, Lệ Minh Xuyên tuyệt đối sẽ không thích cậu. Chỉ một nguyên nhân là đủ, cậu không phải con gái.
Lệ Minh Xuyên là nhân vật làm mưa làm gió ở trường học, gương mặt thì đẹp trai, tính tình cũng tốt, thường cùng đám bạn nhà giàu ra tay làm việc thiện, quan hệ với thầy cô cũng rất tốt, tuy rằng học hành bình thường lâu lâu còn bị điểm kém xém bị điểm liệt, nhưng nhờ vào mối quan hệ tốt với các giáo viên nên cũng không ảnh hưởng gì lớn đến hắn, tóm lại Lệ Minh Xuyên đến nơi nào, đều trở thành trung tâm. So với cậu mà nói thì cậu bình thường hơn rất nhiều, không có kỹ năng gì hơn người, học hành bình thường không có gì nổi bật, còn là người ăn nhờ ở đậu nhà họ Lệ, thân phận cũng có chút kỳ lạ.
Diệp Đường đã trải qua một thời gian dài thống khổ vì xu hướng giới tính của mình, vì đối tượng cậu thích, và vì những ánh mắt dị nghị, nhưng thời gian là liều thuốc chữa lành rất tốt, cậu còn chưa dám thừa nhận bản thân mình thì đã trôi qua mấy năm rồi.
Cậu chưa bao giờ có ý nghĩ đi tranh cái gì cả, cái tên Lệ Minh Xuyên với cậu mà nói, cũng giống như là một hạt giống "tình đầu" chôn giấu trong lòng của vô số chàng trai khác mà thôi, chôn sâu như vậy, mãi mãi sẽ không ra hoa kết quả.
Lúc thi đại học, cậu cố tình đăng ký ở thành phố Lệ Minh Xuyên không đăng ký, khoảng thời gian đó cậu kết bạn với vài người bạn mới, cũng ít nhiều hiểu biết về giới này, thậm chí cậu từng kể cho những người bạn đó nghe chuyện của cậu.
Rồi cứ như thế mà trầm ổn tốt nghiệp, sự nghiệp phía trước đang chào đón cậu, cậu ký hợp đồng với công ty Tinh Vũ - một công ty có thế lực hùng hậu, nhưng lại trăm triệu lần không ngờ tới công việc đầu tiên lại là làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên.
Lúc ấy Lệ Minh Xuyên đã là một ngôi sao mới nổi, Lệ Minh Xuyên thích giới nghệ thuật, Lệ Dương thì lại không thích, Lệ Minh Xuyên không chịu đi du học cho nên Lệ Dương vốn dĩ định để hắn tự trải qua cuộc sống đại học, học ngành gì cũng được, sau này hắn tốt nghiệp sẽ dạy hắn cách điều hành để hắn quản lý sản nghiệp của gia đình, không ngờ đại thiếu gia Lệ Minh Xuyên mới học năm nhất, trong một lần đi casting thì bị đạo diễn nhắm trúng, cho Lệ Minh Xuyên diễn luôn vai nam chính, vai một chàng trai hiện đại, sau khi phim phát sóng, Lệ Minh Xuyên cứ vậy mà nổi tiếng, rồi được ra mắt luôn, từ đó cuộc sống của đại thiếu gia bắt đầu gắn liền với nghề diễn.
Tuy rằng Diệp Đường bằng tuổi Lệ Minh Xuyên, nhưng xét theo trên dưới trong giới, cậu vẫn là đàn em của Lệ Minh Xuyên, vừa làm thực tập sinh cho Tinh Vũ, đã bị điều đi làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên, năm ấy bọn họ đều 26 tuổi.
Lần thứ hai làm việc cùng nhau, không khí xã hội đã thoáng hơn rất nhiều, sao nam cũng được học cách bán hủ để tạo tương tác.
Chuyện lúc trước, không còn ai nhắc tới nữa, có lẽ họ nghĩ vì lúc đó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nghĩ rằng sự tình thành ra như vậy cũng là ngoài ý muốn, còn Lệ Minh Xuyên đối xử với cậu như thể chuyện ngoài ý muốn vào mùa hè ấy chưa từng xảy ra vậy.
Đau đớn, giãy giụa, chua xót cầu mà không được, từ đầu tới cuối chỉ có Diệp Đường cậu một mình trải qua, Lệ Minh Xuyên vẫn luôn ở một nơi rất xa, chưa từng để mắt đến cậu dù chỉ một lần.
Diệp Đường nghĩ, nếu sau này không làm nghề diễn viên thì có lẽ tình cảm của cậu đối với Lệ Minh Xuyên cũng giống như một fan hâm mộ đối với thần tượng vậy, đứng từ xa nhìn ngắm, như vậy là đủ rồi.
Nhưng hai người bọn họ lại bị ràng buộc không có điểm dừng.
Lần đầu tiên Lệ Minh Xuyên và cậu phát sinh quan hệ, là lúc hắn say rượu sau một buổi tiệc khai máy.
Khi đó Diệp Đường vẫn là trợ lý của Lệ Minh Xuyên, đã trải qua bốn năm đại học ở trường, cộng thêm bốn năm dọn khỏi nhà họ Lệ, suốt tám năm, lại chỉ vì một lần trở lại, cuộc sống ngày ngày gần gũi bên cạnh Lệ Minh Xuyên như lúc trước, Diệp Đường mới nhận ra rằng mình chưa buông bỏ được tình yêu đơn phương kia.
Mỗi ngày cậu chăm sóc việc ăn uống, việc đi lại cho Lệ Minh Xuyên, cậu cứ cực lực khắc chế, một ánh mắt, một cử chỉ của Lệ Minh Xuyên cũng đủ làm lòng cậu gợn sóng rồi, nhưng cậu vẫn luôn cố chôn sâu tình cảm của mình, cậu không thể phủ nhận, cậu vẫn luôn thích Lệ Minh Xuyên, cho nên khoảnh khắc Lệ Minh Xuyên hôn cậu, cậu không hề chống cự.
Chiếc hàng rào cậu dựng lên để bảo vệ tôn nghiêm của mình chỉ trong nháy mắt đã tan vỡ, đó là vì cảm xúc tự nhiên xuất phát từ việc tiếp xúc thân thể với người mình thích.
Đêm hôm đó, Lệ Minh Xuyên không hề ôn nhu, thậm chí bởi vì say rượu mà không dùng kỹ xảo gì, nhưng Diệp Đường lại vẫn cứ sa vào trong đó, tình cảm không dám nói ra từ lâu được đáp lại, cậu như bị chết chìm giữa khoái cảm cực hạn.
Nhưng mà tất cả lại bị đập nát hoàn toàn vào bình minh. Sáng sớm hôm sau, Lệ Minh Xuyên nói thẳng hắn không cố kỵ*, cũng cho Diệp Đường lựa chọn, giữa bọn họ sẽ không bao giờ có chuyện tình yêu, nếu Diệp Đường có thể chấp nhận, vậy thì hai bên có thể tiếp tục mối quan hệ thế này, chỉ vì nhu cầu.
*Cố kỵ: Kiêng tránh, e dè
Lúc nói ra lời này, Lệ Minh Xuyên đang vội vã mặc quần áo chỉnh tề rồi đi khỏi, còn Diệp Đường trần như nhuộm ngồi ở trên giường, quanh hông quấn tạm cái chăn, mặt ngây ra như tượng.
Cứ như vậy trong một thời gian ngắn, não Diệp Đường trống rỗng.
Từ trong miệng xinh đẹp của Lệ Minh Xuyên, lại nói những lời làm cậu nhất thời khó có thể tiêu hoá nổi, từng câu chữ tựa như vũ khí sắc bén, băm trái tim cậu nát nhừ.
Tên Lệ Minh Xuyên này, một giây trước có thể ở trên giường sắm vai tình nhân ngọt ngào triền miên, giây tiếp theo lại có thể khôi phục bản tính bạc tình một cách tỉnh bơ như một điều hiển nhiên vậy, điểm này, Diệp Đường không thể không bội phục.
Nhưng Diệp Đường cũng biết rõ, không phải Lệ Minh Xuyên quá mức khắc nghiệt, chỉ là hắn có quy tắc riêng của mình.
Cậu không phải phụ nữ, không thể năn nỉ đối phương chịu trách nhiệm với lần đầu tiên của mình được, huống chi, là cậu tự nguyện.
Vả lại đồng tính trong giới vốn là như thế, có thể gặp được đối tượng phù hợp để bên nhau lâu dài, nói hiếm thực ra cũng không hiếm nhưng hơn phân nửa là giống Lệ Minh Xuyên vậy, chỉ vì nhu cầu, dễ đến dễ đi, nhưng phải nói rõ với nhau trước, phòng trừ sau này lại dây dưa không rõ, phải thật sự biết điều.
Cho nên khi khiếp sợ qua đi, Diệp Đường lựa chọn đồng ý đề nghị vừa rồi của Lệ Minh Xuyên. Đó là người cậu thích, chỉ cần còn có một chút cơ hội gần gũi, cậu không nghĩ mình sẽ bỏ qua như vậy.
Lúc mới bắt đầu mối quan hệ này, Diệp Đường còn từng ôm mộng tưởng, có lẽ rồi Lệ Minh Xuyên sẽ dần dần phát hiện mình tốt, thậm chí không chừng đến một ngày nào đó sẽ yêu cậu, nhưng rồi ba năm trôi qua, cậu rốt cuộc cũng tỏ tường, Lệ Minh Xuyên tuyệt đối sẽ không thích cậu, cậu chỉ là bạn giường, chỉ thế mà thôi.
Cậu hiểu Lệ Minh Xuyên, cậu biết Lệ Minh Xuyên không phải bẩm sinh đã đồng tính luyến ái, khả năng cao nhất là song tính, sau đó hắn chỉ vì nhu cầu sinh lý nên phát sinh quan hệ với con trai, đa phần chỉ là tìm kiếm kích thích, việc này ở giới giải trí thấy riết cũng quen mắt. Cho nên muốn Lệ Minh Xuyên cùng một người con trai khác nói chuyện tình cảm thì cũng coi như là làm khó người ta rồi, huống chi cậu thừa biết ở nhà họ Lệ, Lệ Dương nhất định sẽ không cho phép Lệ Minh Xuyên mang một người con trai về nhà, cho nên muốn tính chuyện tình yêu sớm thì chỉ sợ không có kết quả gì tốt đẹp cả, chi bằng hưởng thụ lạc thú của hiện tại đi đã.
Sau này, Diệp Đường cũng chính thức bắt đầu hoạt động làm diễn viên dưới trướng Tinh Vũ, không còn làm trợ lý cho Lệ Minh Xuyên nữa, Lệ Minh Xuyên cũng rời Tinh Vũ, ký hợp đồng với Trừng Tinh, mối quan hệ này từ khi đó vẫn duy trì đến hôm nay, trong thời gian ấy cũng có lúc đứt quãng, thế mà đã ba năm rồi.
Thời gian ba năm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài, so với mười lăm năm yêu thầm bắt đầu từ năm mười bốn tuổi đến nay của cậu thì quả thực chỉ như muối bỏ biển.
Trong ba năm này, Lệ Minh Xuyên đổi không ít bạn giường, có nam có nữ, diện mạo mười phần xinh đẹp, nhưng từ đầu đến cuối lại không chấm dứt với Diệp Đường, Diệp Đường lại nghĩ mình may mắn, nghĩ rằng trong mắt Lệ Minh Xuyên có lẽ cậu cũng có chỗ đáng khen, thẳng đến năm tháng trước, cậu đến đoàn phim thăm Lệ Minh Xuyên, lại tận mắt chứng kiến cảnh nóng bỏng của Lệ Minh Xuyên cùng một chàng trai trẻ, đột nhiên giây phút đó cậu như bị trút hết dũng khí.
Cậu biết người con trai đó, người đó tên là Liêu Triển, là người do Lệ Minh Xuyên dìu dắt đi lên, trong bộ phim diễn vai nam thứ, cậu cũng từng nghe nói quan hệ hai người đó không bình thường, ngày đó vừa nhìn thấy thì cũng đủ hiểu.
Thật ra, mấy năm nay cậu nhìn thấy việc như vậy không ít, nhưng chẳng qua chỉ là bạn giường khác của Lệ Minh Xuyên thôi, nếu cậu đủ kiên nhẫn, chờ Lệ Minh Xuyên mất hứng thú, thì Lệ Minh Xuyên sẽ lại trở về bên cạnh cậu.
Nhưng mà không biết vì sao, khoảng khắc ngày hôm ấy, lúc đứng cậu yên lặng đứng ở đó, Diệp Đường đột nhiên cảm thấy sao mình phải sống uất ức như vậy chứ.
Liêu Triển tựa như đã cắt đứt sợi dây hy vọng cuối cùng của cậu, con đường này, cậu càng đi thì càng lạc, cậu không muốn đi tiếp nữa.
Ngày hôm ấy sau khi trở về, Diệp Đường tự mình tạm dừng hoạt động một thời gian, hiếm khi Lệ Minh Xuyên quay phim xong nhớ tới cậu muốn hẹn gặp nhau, cậu lại một mực trốn tránh, từ chối hết.
Vốn định đợi sau khi bản thân ổn định cảm xúc lại hoàn toàn sẽ hẹn gặp Lệ Minh Xuyên để kết thúc mối quan hệ này, cũng coi như niệm tình ba năm hắn cho cậu sau mười lăm năm yêu đơn phương, không ngờ trước đó họ lại chạm mặt ở 《 Vung Chân Điên Chạy 》.
Diệp Đường biết Lệ Minh Xuyên tham gia 《 Vung Chân Điên Chạy 》 mười phần là ngoài ý muốn, từ lúc Lệ Minh Xuyên ra mắt đến nay chủ yếu chỉ nhận đóng phim điện ảnh, mấy cái chương trình như này hầu như đều từ chối hết, còn nữa, người khác không biết, nhưng cậu biết, nếu cái tính tình khó ở của Lệ Minh Xuyên phơi ra trước màn ảnh thì e rằng các fan hâm mộ không bị dọa mới là lạ, xem xét việc giữ gìn hình tượng cho nghệ sĩ, công ty của Lệ Minh Xuyên cũng không để hắn tham gia chương trình nào hết.
Nhưng ai mà ngờ, Diệp Đường lại đoán sai, Lệ Minh Xuyên thật sự xuất hiện ở đây, lần này giám đốc Cố Bưu để hắn thoát vùng an toàn thế này, chắc là nhất thời hồ đồ.
Diệp Đường chờ đợi bị tuyên án, Lệ Minh Xuyên im lặng hồi lâu, cuối cùng lại cười ra tiếng, "Diệp Đường, tôi nghĩ cậu là người thông minh."
Lệ Minh Xuyên chậm rãi đứng dậy, ngoài dự đoán của Diệp Đường, cái gì hắn cũng không làm.
"Đạo diễn Mục vẫn đang tìm người để thế chỗ cậu, việc này tôi đã điều tra rồi, nếu tôi là cậu, tôi sẽ đề nghị rút trước." Lệ Minh Xuyên dứt lời, xoay người rời khỏi phòng, không biết là cố ý hay vô ý, thế mà lại quên cởi trói cho Diệp Đường.
Diệp Đường ngẩng đầu lên dựa vào vách tường, dường như đã vô cùng mệt mỏi, nhắm hai mắt lại.