Mặt dù cách một đoạn khá xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong quán có rất nhiều công nhân, hình như từ công trường kế bên sang ăn. Cảnh tượng này khiến Nhan Khanh nhớ lại chiều hôm đó mình đã sốt sắng, nhân ái lo miếng ăn của người khác đến mức nhớ lại vẫn thấy cảm động.
Thấy bao đồng nữa!
Chịu thôi, gặp ai cô cũng đều niềm nở giúp đỡ.
Trong quán rất đông, Nhan Khanh cũng chuẩn bị tâm lý chờ ít nhất nửa tiếng, ai ngờ tư liệu sống đã rất nhanh mang đồ ăn đi về phía xe nhưng đột nhiên bị ông chủ gọi lại nói nhỏ vào tai chuyện gì đó.
Trông hệt hai người bạn thân thiết.
Quý ngài tư liệu sống lại ôm vai bá cổ ông chủ quán cơm, cô cảm thấy không thể tin nổi.
Nhà giàu lâu năm như anh ta đáng lẽ phải tránh xa dân lao động nghèo, phân biệt tầng lớp trong xã hội rất gay gắt, họ thà nói chuyện với không khí còn hơn nói với người không đem lại lợi ích cho họ.
Lý Hoài Cẩn…
Anh ta không giống với đám nhà giàu hống hách đó.
Có chút ưu điểm.
Giám đốc Lý cuối cùng cũng chịu vẫy tay chào bạn mình, mang theo một đống đồ ăn về xe.
Nhan Khanh vui mừng đón lấy, khi mở ra thịt bên trong nhiều đến mức muốn trào ra bên ngoài: "Anh ngày càng thân thiết với ông chủ, đồ ăn cũng nhiều hơn bình thường.''
Tư liệu sống thản nhiên nói: ''Tôi là cổ đông quán ăn.''
''Anh đầu tư vào đó…nhưng quán ăn nhỏ đó dù đông khách cũng khó sinh lời.''
''Chủ khu đất đó đòi tăng giá, ông chủ lại không có khả năng chi trả nên chỉ đành dọn đi. Vừa hay bị tôi bắt gặp, ông ấy dẹp tiệm thì em không còn chỗ ăn.'' Lý Hoài Cẩn kiên nhẫn giải thích: "Sau này em cứ đến đó ăn thỏa thích, đợi khi phòng vip xây xong chúng ta có thể ngồi tại đó ăn.''
Chỉ còn năm tháng thôi là hợp đồng kết thúc, đến lúc đó sợ là không kịp. Người đi với anh ta sớm muộn gì cũng là đàn chị, ông chủ sẽ nhìn sắc mặt cổ đông lớn mà không nhắc đến tên cô.
Đúng là người nhà giàu phẩy tay một cái liền giải quyết xong vấn đề, Nhan Khanh cực kỳ hâm mộ, sau đó dùng sức hít mũi, không ngừng cảm thán: "Thơm quá.''
"Bình thường trợ lý không cho phép em ăn à?'' Lý Hoài Cẩn thực sự rất ngạc nhiên, nếu không phải thế thì tại sao lần nào cũng thèm khát đồ ăn như vây.
"Không phải, chị ấy tốt lắm, chỉ là hình tường của tôi trước mặt công chúng hơi đóng khung thôi.'' Ngay từ khi ra mắt đã dựng hình, không thể nói muốn hỏ lớp vỏ bọc này là bỏ được, người hâm mộ sẽ nghĩ cô lừa dối mà quay lại dẫm.
Là cô lừa họ thật, cô không thích ngồi yên mà thích cắn hạt dưa buôn chuyện bát quái. Cô cũng không thích ăn hoa atiso chỉ thích ăn thịt dầu mỡ, cũng không uống sương sớm gì đó.
Mỗi lần xuất hiện trước công chúng tâm trạng như đi tàu lượn siêu tốc không biết khi nào lệch đường ray lao xuống vực thẳm.
Ngày tháng đóng giả làm một người khác khi nào mới kết thúc.
Nhưng lỡ kết thúc thật, Nhan Khanh cũng không biết làm gì? Cô vô cùng yêu công việc diễn viên, tuy diễn nát đến mức toàn quốc chửi rủa nhưng chưa từng có ý nghĩ từ bỏ nó.
Công việc này giống như mạng sống của cô.
Thấy Nhan Khanh có vẻ phụng phịu: "Tôi tặng em một chai rượu nho nhé, nho tươi có thêm đường nên rất ngọt, lại tốt cho tiêu hóa.''
Nhan Khanh vốn định lễ phép từ chối nhưng mà…rượu nho đó mùi vị rất ngọt, nho lên men ăn rất ngon. Đã nhiều năm rồi chưa uống, cũng không dám mua uống lỡ lộ ra hóa đơn mua rượu không khác nào vạch cho thiên hạ thấy mình chính là một con ma rượu chè.
Hành động này không khác nào lấy đá tự đập chân mình.
Dù chỉ là rượu trái cây cũng bị người ta chỉ trích, diễn viên nữ chính là khổ sở như thế đó.
Người khác tặng lại là một chuyện khác.
"Tôi sẽ tặng anh một hộp đồ chua tự làm.'' Có qua có lại mới không bị người ta bắt bẻ.
Lý Hoài Cẩn vẫn bắt bẻ cô, nét mặt anh ta có chút kinh ngạc: "Em làm?''
Thái độ của anh ta là sao?
Nhan Khanh không vui bĩu môi: "Anh nghĩ tôi vô dụng đến đồ chua cũng không biết làm sao?'' Thấy anh vẫn còn ngờ vực, cô nói thẳng bí quyết đúc kết làm đồ chua bao năm của mình: "Cứ đổ giấm với đường đã đun chín vào củ cải trắng, cà rôt…là có món dưa chua rồi.''
Nhan Khanh mãi mê chia sẻ kinh nghiệm làm dưa chua mà quên mất mình đã tới của khu từ lâu. Lý Hoài Cẩn cũng không lên tiếng nhắc nhở, chỉ ngồi một bên nghe cô luyên thuyên.
Phải mất một lúc lâu, Nhan Khanh mới nhận ra xe đã dừng trước nhà cô không biết từ lúc nào. Cô vội mang hộp đồ ăn xuống xe, vẫy tay tạm biệt: "Cảm ơn anh.''
"Giữa chúng ta không cần khách sáo.'' Lý Hoài Cẩn dặn dò: "Nhớ hâm nóng thức ăn.''
Cô đương nhiên là biết cho thịt bò vào lò vi sóng hâm nóng nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng! Nhan Khanh hơi chần chừ, không phải đã nói tặng người ta một chai rượu nho mà sao không thấy nhắc tới. Thật giống mấy người hẹn khi nào rảnh uống café nhưng khi nào đi uống thì lại không nói.
Cũng không thể giận dỗi nhảy cẫng lên trách anh ta không giữ lời hứa, khéo lại mang tội danh ham ăn hám uống.
Khi nãy ở trên xe cũng không thấy rượu nho cất ở đâu hay là để ở cốp xe phía sau. Nhan Khanh cố ý đứng nhìn chằm chằm phía sau xe một hồi nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, trong lòng cô càng thêm nóng ruột. Giờ này có thêm một chai rượu nho của anh cùng thịt bò trong tay mình nữa là số dách.
Trong hợp đồng rõ ràng có viết sẽ đem tất cả tài nguyên giải trí cho cô vậy mà chỉ có một chai rượu anh cũng quên, thì nói gì đến tài nguyên nghịch thiên. Từ khi kí hợp đồng đến nay cũng chỉ có chụp sách hướng dẫn mua sắm Tư Á, có kim chủ hay quên chính là thiệt thòi như thế đó.
Chẳng lẽ muốn mình mặt dày đi đòi, nhưng mà mình thật sự rất muốn.
Vì thế Nhan Khanh dùng ánh mắt rụt rè nhìn tư liệu sống rồi lại nhìn cóp xe. Trong lòng không ngừng niệm chú "anh ráng nhớ lại cho bà.''
Nhưng giám đốc Lý hiển nhiên hiểu sai ý cô: "Trợ lý của em ở nhà?''
Hừ! Trợ lý thì liên quan gì đến rượu nho thượng hạng?
Nhắc đến trợ lý mới nhớ lúc nãy cô leo lên xe tư liệu sống quên mất chị Vân đang chờ ở hầm xe.
Thấy sắc mặt Nhan Khanh khó coi giống như đứa trẻ làm sai sợ bị người lớn bắt gặp: "Có phải trợ lý không cho em ăn bắt em nhịn ăn tập yoga như lần trước không?''
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Trợ lý: Tại tao, tất cả là tại tao, nồi nào cũng úp lên đầu tao.