Tư Liệu Sống Và Bình Hoa Cao Cấp

Chương 30: Lệch đường ray.



Thấy xung quanh không có chỗ nào trốn, cô đành lấy tay che mặt đi lướt qua tư liệu sống.

"…Nhan Khanh.''

Lý Hoài Cẩn kiên nhẫn gọi tiếp: "Nhan Khanh.''

Tim cô giật thót, trong miệng không ngừng niệm chú: "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.''

Đôi khi Lý Hoài Cẩn không hiểu hành vi của cô gái này, lần đầu gặp mặt em ấy cứ nhìn khinh mình rồi liên tục giật mình, lúc bắt chuyện thì lao thẳng khỏi thang máy. Mỗi lần ánh mắt Nhan Khanh láo liên nhìn chằm chằm hồi lâu, anh thừa biết mạch suy nghĩ cô gái này đi quá xa.

Lý Hoài Cẩn thường nhắm mắt lai, tự hỏi rốt cuộc mình đã làm điều gì khiến em ấy hiểu lầm.

Đến khi anh không chịu được nên hoi thẳng đáp lại chính là bước chân bỏ chạy của cô.

Lý Hoài Cẩn thở dài một hơi.

Anh mở cửa xe lao đến phía trước, chỉ mấy bước đã bắt chặt cánh tay đối phương: "Thấy tôi em còn bỏ chạy.''

Nhan Khanh bị tóm gọn, ép phải quay mặt đối diện anh. Chân đứng không vững cứ thế lao thẳng vào lòng người đàn ông.

Người ngoài nhìn đều nghĩ hai người họ là cặp đôi ôm ấp nhau giữa đường.

Người qua đường lại chính là Lâm Ấu Vi.

Vốn dĩ tâm trạng không tốt vì quay phim không thuận lợi. Một tháng trước vẫn còn tốt, trong đoàn đều theo ý mình, chỉ thêm một con kiến nhỏ nhoi mà trật tự thay đổi. Đến Trần Tinh cũng dám hợp sức cùng cô ta đối đầu mình.

Lâm Ấu Vi vừa bước ra ngoài hít ít gió trời lại bắt gặp cảnh tượng chướng mắt. Lâm Ấu Vi tức đến bật cười, móng tay dài ghim vào thân cây kế bên: "Hoài Cẩn, anh có biết mình đang làm gì không? Anh vì cô ta mà dám vứt bỏ em…''

Thừa biết hai người đó gần đây có qua lại nhưng không ngờ lại đi đến mức quá phận.

Thứ dơ bẩn đó sao dám chạm vào anh Hoài Cẩn?

Nếu không thể có được chi bằng kéo các người xuống nước.

Lâm Ấu Vi nhân lúc không ai chú ý, chụp vài tấm hình cho đôi tình nhân mới.



Cùng lúc đó, Nhan Khanh ngây người một giây, sau đó liền đẩy anh ra cố gắng đứng vững: "Trùng hợp vây.''

Lý Hoài Cẩn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, cuối cùng thở dài, lui về sau hai bước: "Em không muốn nhìn thấy tôi?''

Nhan Khanh không trả lời vấn đề này mà nói: "Đoàn phim ở bên kia, anh cứ đi về hướng trái sau đó quẹo vào vườn hoa hồng là thấy…''

Cô đã chỉ tận tình vị trí đàn chị, mong rằng tư liệu sống chịu buông tha cô đi tìm tình yêu đích thực.

Quay phim một ngày dài đã mệt chết, hiện tại không có sức để chơi với anh ta. Cô chỉ muốn lên xe chạy thật nhanh về nhà nghỉ ngơi, ăn một chút đồ ngọt, tập yoga…

"Tôi vào đó làm gì? Diễn xiếc sao?''

Nhan Khanh hơi mím môi: "Tôi nghĩ anh đang tìm…''

"Anh tìm em.''

Trong đầu Nhan Khanh loạn như cào cào, nhất thời không tin đáp án nghe được, lại hỏi tiếp: "Anh chờ tôi?''

Tư liệu sống dứt khoát gật đầu.

Chuyện này đối với cô không khác nào xe lửa trật khỏi đường ray. Một khi nam chính gần ánh trăng sáng nhất định sẽ chán ghét thế thân. Đừng nói đến việc chờ cô tan làm, Nhan Khanh căn bản không tin.

Chắc chắn giữa hai người đó có chút trục trặc, quý ngài tư liệu sống đến thăm quý cô ánh trăng sáng nhưng lại bị người ta từ chối tình cảm, nửa đường quay xe, tiện tay xách theo thế thân.

Một giây sau.

Nhan Khanh vẫn gật gù nhìn đối phương như vừa phát hiện bí mật kinh thiên động trời.

Lý Hoài Cẩn biết mạch não Nhan Khanh không bình thường.

Nhưng chưa từng hỏi cô ấy đang nghĩ gì trong đầu.

Đợi khi quay phim xong phải đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra não thử.

"Lên xe đi, tôi đưa em đi ăn.'' Lý Hoài Cẩn kéo tay cô đến xe, ga lăng mở cửa xe đúng chuẩn quý ông.

Dù sao cũng đang đói, Nhan Khanh nhanh chóng ngồi vào ghế phó lái, vừa liếc ngang liếc dọc, liếc thấy bóng lưng Lâm Ấu Vi đang đứng thù lù ở gốc cây.



Kỳ này tiêu thật rồi!

Không biết đợt sau vào đoàn đàn chị lại giở thủ đoạn mới nào.

Nhưng đáng đời, cứ để chị ta tức chơi.

Tư liệu sống độc thân, Nhan Khanh cũng độc thân đi với nhau không vi phạm pháp luật, chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng ai đó.

Nhan Khanh vừa nghênh ngang vừa khiêu khích liếc nhìn đàn chị từ xa vừa không để ý nói: "Đi ăn quán thịt nướng mới mở à?''

"Ừ.''

Ha ha ha thật sự quá tuyệt vời! Nhìn ánh mắt đầy thù hận phía xa, Nhan Khanh ngửa mặt lên nhìn trần xe cười như điên, sau đó lại tiếp tục bình thản nói: "Anh quen Lâm Âu Vi?''

"Không quen.''

Nhan Khanh: "…''

Cô nhắm chặt hai mắt, đây không phải là câu trả lời cô mong muốn.

Đáng lẽ tư liệu sống phải quỳ sụp xuống nỉ non kể lể chuyện tình ngang trái của mình, chỉ vì không có được đàn chị nên tìm thế thân thay thế chỗ trống trong tim.

Sau đó, anh ta bám lấy tay cô nói xin lỗi, vì đã kéo em vào mớ rắc rối.

Không phải như thế sao?

Hay là do anh ta sống quá ''lỗi'', thích trêu đùa người khác đến mức không thấy ân hận.

Quý ngài tư liệu sống lái xe vào một hẽm nhỏ: "Em đợi tôi, tôi mua xong sẽ quay lại.''

"Phiền anh, với khuôn mặt này của tôi muốn ăn một bữa đàng hoàng cũng khó.'' Nhan Khanh khách sáo nói một câu có lệ, sau đó nhấn mạnh: "Nhớ mua thịt bò.''

Lý Hoài Cẩn cúi ngươời nhìn thẳng vào mắt cô sau khe cửa kính, giọng điệu trêu chọc: "Không ăn hoa atiso nữa à?''

Nhan Khanh giơ một nấm đấm lên cao thay cho lời muốn nói. Đã biết người ta tạo vỏ bọc thần tưởng để hút fan mà cứ đem ra chọc hoài là sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv