Người đàn ông sau lưng đột nhiên nói: "Tôi là chủ khách sạn này.''
Phản ứng của Nhan Khanh có chút chậm chạp mất một phút sau cô mới quay đầu lại nhìn rõ người đàn ông phía sau.
Trên mặt hắn như dát lên mấy chữ kiêu ngạo: "Tui là giám đốc khách sạn.'' Hay là: "Nơi này của tui, có muốn làm một đêm không?''
Trong lúc nhất thời, Nhan Khanh lại tiếp tục bổ não. Hắn ta đây là đang giới thiệu bản thân, có ý khoe khoang mình giỏi giang sao?
Nhan Khanh mỉm cười một chút cho có lệ rồi dứt khoác quay đầu lại không thèm để ý tên đàn ông thích làm màu phía sau.
Người đàn ông phía sau vẫn không chịu bỏ qua cho cô, cố ý bắt chuyện: "Dịch vụ ăn uống ở khách sạn cô có thấy hài lòng không?
Nhan Khanh không thèm quay đầu lại nhưng vẫn trả lời cho có lệ: "Tốt.''
Người đàn ông phía sau tiếp tục nói: "Cô khiến tôi nhớ đến một người.''
Cách làm quen này thật quê mùa.
Vừa hay cửa thang máy mở ra, giải thoát cho cô.
***
Nhan Khanh tắm xong lên giường mở kịch bản ra xem. Nhìn qua một lần là cô đã thuộc lời thoại nhưng vẫn lật qua lật lại suy nghĩ mạch cảm xúc của kịch bản.
Cô hứa với biên kịch sẽ cố gắng nhưng đọc nhiều lần vẫn thế, không hiểu chính là không hiểu…
Kịch bản này kể về một câu chuyện tình yêu ngược luyến triền miên của một đôi nam nữ. Như Ái gặp Vương Hi tại công xưởng, vì nhìn thấy cô giống người mà hắn luôn nhung nhớ nên tổng tài bá đạo đã dùng tiền đập vào mặt cô gái. Nữ chính vì cứu mẹ đang bị bệnh nặng nên đã đồng ý. Sau đó hắn ta bắt ép nữ chính phải ký hợp đồng tình yêu bất bình đẳng, ngày ngày nhốt cô ở nhà. Thỉnh thoảng nhớ đến ''bạch nguyệt quang'', hắn lại đem nữ chính ra ngắm nghía một hồi. Trong lòng lại tơ tưởng đến người phụ nữ khác.
Nhan Khanh không kìm được tức giận, mắng một câu: "Thằng khốn, ghê tởm!''
Nếu Nhan Khanh gặp phải tình huống này cô nhất định phải rút xương hắn, lột da hắn mới hả giận.
Cô lắc đầu hai cái: "Không được, nữ chính trong kịch bản này không bao lực như mình.'' Cô đã ngồi đây suốt cả ngày vẫn không ngấm được mạch cảm xúc của nữ chính, cơ bản tính cách hai người quá khác biệt.
Kịch bản này cũng nát quá rồi, nam chính "tra'' như vậy mà kết phim vẫn đến được với nhau.
Kịch bản này có độc.
Ngành phim ảnh nước nhà hủy diệt đi.
**
Vì có một khuôn mặt đẹp như ngọc nên các nhãn hàng đều chọn cô gửi gắm. Chỉ chụp vài tấm hình đơn giản thôi đã đủ cho cô ăn cả năm.
Có lần Nhan Khanh xuất hiện trong một hội trường quảng cáo. Lần đó cô mặc chiếc đầm lông ngỗng của nhãn hàng kiều diễm đứng đó, MC nói một câu cô lại gật một lần, y như gà mổ thóc. Ai ngờ ngay hôm đó các mặt báo giật tiêu đề
Phản ứng trên mạng cũng chia ra thành hai hướng.
[Phun máu chết mấy đứa lằng nhằng: Thất vọng quá, diễn đã nát, miệng thì câm. Có khi mặt cũng giả, tối tối cô ta ngồi trước gương lột tấm da mặt giả này ra bên trong chỉ toàn xương khô.]
[Hàng bự: Lầu trên bịa đặt giỏi quá, đi viết truyện kinh đi đi.]
[Khanh ở lại, Khanh đừng đi: Hu hu, chị bé bị đau họng thôi, tuần trước còn vẫy tay chào fan mà.]
[Gió lớn: Công ty chó má, cho Khanh Khanh nghỉ ngơi đi.]
[Đảng anti: Diễn viên mà không dùng giọng thật, kính nghiệp ở đâu? Nhan Khanh cút khỏi giới giải trí đi.]
[Ong chạy bộ: Mày thì biết cái gì? Nhan Khanh chỉ đứng im một chỗ tao cũng chịu xem, đập tiền, đập tiền…''
Tóm lại là mắng qua mắng lại, không ai chịu nhường ai.
Gần đây tin tức trên mạng khiến cô đau cả đầu. Người ta thì đi bài diễn xuất còn cô thì đi bài lừa dối khán giả.
Thật muốn bãi công, tự cút khỏi giới giải trí cho rồi!
Nhan Khanh ở nhà một mình thấy buồn chán nên ra ngoài đi dạo một vòng cho nhẹ người. Dù trời âm u nhưng Nhan Khanh vẫn bịt kín cả người để tránh người khác nhận ra. Một ông cụ đi ngang qua nhìn cô rồi nhổ một bãi nước miếng: "Đồ điên, đi bộ mà còn đội mũ bảo hiểm.''
Thế là ông cụ không biết rồi, có một lần cô phát ngôn: "Fan hâm mộ hãy tin tôi, năm sau Khanh Khanh sẽ cố gắng bùng nổ trong sự nghiệp.''
Nổ thật!!!
Cô chỉ tâm sự với fan thôi mà bị người khác ném trứng gà vào mặt, đáng sợ hơn có kẻ còn ném đá cuội vào mặt cô rồi biểu tình:
''Tin tưởng diễn xuất cái quỷ.''
Họ muốn biết nếu không có khuôn mặt này cô có đứng vững trong giới giải trí không?
Có người kêu Nhan Khanh ngoài khuôn mặt kia ra thì chẳng còn gì khác, không giống những nghệ sĩ khác đều có sở trường hát hay, múa lửa gì đó!
Vô dụng trong vô dụng.
Đám người này quá khích khiến cô sợ hãi tới giờ, đi đâu cũng đội mũ bảo hiểm che kín mặt.
Vì không để người khác chú ý, Nhan Khanh chọn một quán ăn nhỏ trong hẻm vắng người đến mức nghe thấy tiếng ruồi vo ve. Nhìn thấy chiếc áo ông chủ lũng đủ chỗ, Nhan Khanh thật muốn rơi lệ trong gió.
Có lẽ đây là lần đầu cũng là lần cuối cô tới ăn, trong quán không có một bóng khách, có khi ngày mai đóng cửa mất!
"Một tô phở bò lớn, một dĩa gà trộn, thêm cà ri bánh mì.''
Gọi món xong, Nhan Khanh chọn cho mình chỗ ngồi cạnh cửa xổ thoáng mát.
Vừa mới ngồi xuống, đột nhiên có một đám công nhân tầm hai mươi người kéo ồ ạt đến quán. Nhan Khanh tự cho mình là "mèo chiêu tài'' may mắn, vừa đến quán ăn nhỏ liền vực dậy.
Ngồi đối diện cô là một anh chàng đầu đinh cao to, sóng mũi cao tuấn tú, quần áo dính đầy bụi đất. Vừa nhìn là biết mới tan ca. Anh ta ăn uống rất tiết kiệm chỉ gọi một tô mì bò nhỏ.
Nhan Khanh nhìn anh ta có chút quen đang suy nghĩ rốt cuộc mình đã gặp anh ta ở đâu.
Người đàn ông trước mặt đột nhiên lên tiếng: "Cô rất giống một người.''
Đây là câu nói mấu chốt, đây không phải là gã trai tệ nạn tự xưng mình là "chủ khách sạn'' đây sao?
Mới có vài ngày mà bộ dạng anh ta đã lấm lem đầy bùn đất. Không phải là phá sản trong một đêm đó chứ?
Có khi là thấy một cô gái đẹp như cô nên muốn làm màu, diễn vai tổng tài bá đạo nhưng lại bị cô bắt quả tang anh ta làm công trường.
Nhan Khanh nhìn anh ta có chút xót xa: "Làm người nhất định phải sống thật với bản thân.''
Lý Hoài Cẩn: "…''