Đình Vũ và hắn ta vừa gặp đã như người thân, tay bắt mặt mừng, uống rượu trò chuyện hết sức rôm rả. Chỉ tội nghiệp cho cô gái nhỏ Đình Đình, biết tin mình sắp bị gã đi thì tuyệt vọng đến cùng cực, mọi hy vọng về một tương lai tươi đẹp với Lãnh Thiên đều hoàn toàn sụp đổ.
“Đi lên gọi cô chủ xuống gặp cậu Dương Kiệt.” Ông Đình Vũ ra lệnh cho bác quản gia đang đứng gần đó. Bác ấy cúi đầu nhận lệnh rồi lập tức bước nhanh lên lầu ba, nơi có phòng riêng của cô chủ Đình Đình.
Đình Đình thất thểu lê từng bước khó nhọc xuống lầu, cô chẳng có chút hào hứng với Dương Kiệt nhưng lại không thể cãi lời ba mình cho nên mới miễn cưỡng mà đón khách.
Vừa nhìn thấy cô, Dương Kiệt như sói đói nhìn thấy mồi ngon, hai mắt hắn ta sáng rỡ, khóe miệng lộ rõ nụ cười khả ố. Nếu xét về vẻ bề ngoài, Dương Kiệt cũng có thể coi là sáng sủa, bắt mắt. Nhưng nét mặt hắn lại toát ra sự gian manh của một kẻ đạo đức giả.
“Con gái, nhanh lại đây chào hỏi Dương Kiệt, cậu ấy đặc biệt đến đây để hỏi cưới con đấy.” Ông Đình Vũ hào hứng kéo tay con gái lại gần.
Đình Đình chẳng thèm liếc nhìn Dương Kiệt lấy một cái, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy hết can đảm mà nói ra những lời thật lòng: “Ba, con chỉ yêu một mình Lãnh Thiên, con sẽ không lấy ai ngoài anh ấy đâu.”
“Mày...” Đình Vũ tức đến đỏ mặt, ông ta quay sang quát lớn với quản gia: “Đưa nó về phòng, khóa ngược cửa lại."
Đợi Đình Đình đi khỏi, ông ta mới cười gượng mà tìm vài câu mát lòng mát dạ để vớt vát với Dương Kiệt: “Cậu thông cảm, con bé còn nhỏ, trẻ người non dạ. Cậu đừng chấp nhặt những gì nó nói.”
“Bác đừng lo, cháu không để bụng đâu.” Ngoài mặt Dương Kiệt tỏ ra vô cùng thoải mái, nhưng thâm tâm lại coi như một sự sỉ nhục mà ghim gút trong lòng. Dương Kiệt đang cố gắng kiên nhẫn đợi đến khi cô chính thức trở thành vợ mình, lúc đó hắn ta sẽ tha hồ mà rửa cho sạch nỗi nhục này.
Để cưới được Đình Đình, Dương Kiệt đã phải bấm bụng hứa với Đình Vũ sẽ chuyển nhượng bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Dương thị cho ông ta. Điều đó đồng nghĩa với việc sau khi gã con gái, Đình Vũ sẽ nghiễm nhiên trở thành cổ đông lớn nhất và có quyền quyết định hầu như mọi đường hướng kinh doanh của Dương thị.
Bị danh lợi làm cho mờ mắt, Đình Vũ bất chấp tất cả, nhất quyết gã con gái cưng của mình vào Dương gia. Cuối cùng cả hai bên cũng đã ấn định được ngày rước dâu, đúng mười ngày kể từ khi quyết định được đưa ra, Dương Kiệt sẽ hoàn tất xong thủ tục chuyển nhượng để làm sính lễ rước dâu.
Đình Vũ nhất quyết không thể để vụt mất món hời lần này, ông ta tìm trăm phương nghìn kế để mà dỗ ngọt Đình Đình, với hy vọng cô sẽ ngoan ngoãn chấp nhận làm đám cưới với Dương Kiệt.
Nhưng Đình Đình chỉ yêu mỗi Lãnh Thiên, cô nhất quyết không thuận theo ý ông ta. Càng lúc ông ta càng mất kiên nhẫn. Khi đã không còn lời nào để thuyết phục, Đình Vũ quyết định dùng đến chiêu trò cuối cùng.
“Nếu con vẫn khăng khăng vì thằng Lãnh Thiên mà từ chối cái đám cưới lần này, vậy tốt nhất là cứ để thằng nhải đó biến mất khỏi thế giới này đi.” Đình Vũ đứng trước mặt con gái, mặt lạnh như sắt đá, ngang nhiên nói ra lời uy hiếp.
Quả nhiên nhắc đến Lãnh Thiên sẽ lập tức có tác dụng, Đình Đình hốt hoảng chạy lại quỳ dưới chân Đình Vũ, nước mắt ràn rụa, miệng không ngừng cầu xin: “Ba đừng làm như vậy... Tuyệt đối không được... Con sẽ nghe lời ba, xin ba đừng làm tổn thương anh ấy... Con xin ba...”
Đình Vũ khẽ nhếch mép, đúng như ông ta nghĩ, chỉ cần mang Lãnh Thiên ra uy hiếp chắc chắn Đình Đình sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Đợi con gái khóc lóc thêm một lúc, ông ta mới gằn giọng: “Được, ba sẽ không đụng đến nó, nhưng với một điều kiện.”
Đình Đình như bắt được một tia hy vọng, cô lập tức nín khóc mà lắp bắp hỏi ông ta: “Điều... Điều kiện...”
“Gặp nó, nói cho nó nghe về đám cưới với Dương Kiệt, cắt đứt hoàn toàn hy vọng của nó đi.” Ông ta chẳng cần suy nghĩ đã lập tức đưa ra yêu cầu quái ác.
Đình Đình như chết lặng, cô buông chân ông ta ra mà ngồi thụp xuống đất. Còn gì tàn nhẫn hơn việc bắt cô phải chính miệng nói ra những lời đoạn tuyệt với người mình yêu.
Thấy con gái có vẻ không muốn chấp nhận điều kiện này, Đình Vũ nhanh chóng trở mặt, ông ta móc điện thoại ra giả vờ gọi cho ai đó nhưng ánh mắt vẫn theo dõi sát sao từng biểu cảm của con gái.
“Nếu con không chịu thì ba đành phải...”
“Chịu, con chấp nhận!” Thấy ba mình chuẩn bị gọi điện, cô tưởng ông ta đã thay đổi quyết định cho nên vội vàng đồng ý.
Biết con gái đã hoàn toàn rơi vào bẫy của mình, Đình Vũ cười khẽ rồi chỉ tay về hướng cửa sổ, nơi có thể dễ dàng nhìn thấy bóng người con trai đang hối hả chạy đến: “Vậy ngay bây giờ, con nói rõ ràng với nó đi.”