Có rất nhiều thứ sẽ thay đổi nếu như con người chịu thay đổi.
Chung Băng Tâm đang ở trong phòng của Lãnh Dực Vương. Bất kì một quyển sách nào của ông ta mà bà mở ra, đều có hình em gái của bà - Chung Hinh Giao kẹp trong đó. Lãnh Dực Vương đã luôn lấy ảnh em gái bà làm dấu giữ sách ư? Thật ngạc nhiên làm sao! Chung Băng Tâm vô hình trung coi đó là sự mỉa mai của gã, vì gã có nhiều hình ảnh của em gái bà hơn cả bà, cũng như kỷ niệm về nó.
"Thế hệ của ta, ta là người cuối cùng."
Phải. Bà là người sống sót cuối cùng của thời hoàng kim đã tàn lụi và nó đang sắp chết hẳn rồi đây.
Chung Băng Tâm thầm nghĩ, có thể coi đó là một chiến thắng sau cùng không? Những kẻ trước đây khinh miệt bà đều đã phải trách móc chính mình vì việc đó trong tuyệt vọng và cầu xin. Chung Băng Tâm rất khoái nghe những lời van nài thảm thiết từ những kẻ vênh váo khi xưa, nhưng giờ bọn chúng đã chết cả rồi, chẳng còn tiếng van nài nào thét lên nữa cả.
Có rất nhiều thứ đã thay đổi vì con người thay đổi.
Chẳng hạn như việc ban đầu, vị hôn phu được sắp đặt từ nhỏ của Mộc Diêu Tuyền là Bạch Kỳ Sơ. Nhưng hắn ta đã hủy hôn vì một cô gái tầm thường. Một quyết định làm thay đổi cả thế giới Hắc đạo.
Mộc gia rất tức giận. Họ coi đó là sự sỉ nhục lớn, nhưng đứng trước một Bạch gia đang hưng thịnh, họ dám to tiếng ư? Vậy nên họ đành "ngậm bồ hòn làm ngọt" mà thôi.
Mộc gia là một gia tộc giàu có mà ai cũng muốn kết thông gia, nay Bạch gia ngang nhiên từ chối hôn sự đó tất sẽ có kẻ thèm muốn bấy lâu đớp lấy. Và kẻ đó không ai khác là Lãnh Mặc Hành - chủ nhân của Lãnh gia. Ông ta đã vội vã ra đề nghị kết duyên Lãnh Dực Vương và Mộc Diêu Tuyền. Lãnh lão gia trấn an Mộc lão gia rằng con trai lão đã thích thầm Mộc tiểu thư từ lâu, nay Mộc tiểu thư bị hủy hôn thì uổng quá! Chi bằng cho đôi trẻ thành vợ thành chồng, như vậy con trai lão cưới được người nó thầm thương trộm nhớ, còn Mộc tiểu thư sẽ không phải lo sợ trước cái mác bị hủy hôn.
Mộc lão gia nghe vậy liền khoái chí đồng ý.
Tuy nhiên éo le là, Lãnh Dực Vương không có thích Mộc Diêu Tuyền như lời cha mình bịa ra, mà anh ta yêu Chung Hinh Giao. Tất nhiên, Lãnh Dực Vương quả quyết từ chối hôn sự mà Lãnh lão gia tự ý sắp đặt đó. Lãnh Mặc Hành nổi trận lôi đình, ông ta đã lỡ hứa với Mộc gia trót lọt, nay lại từ chối thì khác nào đùa giỡn họ!? Vả lại, Chung Hinh Giao trong mắt lão chỉ là một đứa con gái xuất thân hèn kém, không xứng với quý tử nhà lão.
Rồi lão gia ấy tự cho mình đúng, lão đồ sát Chung gia chỉ vì lòng tham của mình.
Chung Băng Tâm nghĩ tới đó lại thấy nực cười. Vậy ra nguyên căn của bi kịch mà bà gánh chịu suốt bấy năm qua lại bắt nguồn từ Bạch Kỳ Sơ. Cho đáng lắm, ông trời đã trừng phạt hắn, biến người con gái hắn yêu thương sa đọa vào vũng lầy tanh máu của thế giới này. Bạch Kỳ Sơ không thể bảo vệ nổi sự tinh khiết của cô ta, hắn thống khổ vì quyết định năm xưa và rồi chết đi trong sự ruồng rẫy của tất cả những thứ thuộc về mình.