Tự Cẩm

Chương 415: Uyên Ương đằng



Uyên Ương đằng, cũng gọi là cây Kim Ngân Hoa, mới nở là màu trắng, sau chuyển thành màu vàng, dân gian còn có tên gọi là cây Kim Ngân Chi.

Uyên Ương đằng mùa xuân nở hoa, kỳ hoa nở cực dài, mãi cho đến đầu thu vẫn có thể nhìn thấy hoa nở.

Tuy hoa này thường gặp ở dân gian, nhưng ở chốn hoàng cung một cọng cây ngọn cỏ đều quý trọng hi hữu thì lại không gặp nhiều lắm.

Cây Kim Ngân Hoa nho nhỏ, sao có thể sánh cùng mẫu đơn quốc sắc thiên hương, thược dược rực rỡ yêu kiều được?

Khương Tự hỏi cái này thật là kỳ quái, chúng phi không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Yến Vương phi cố ý hỏi nơi nào trong cung có trồng Uyên Ương đằng, đây là ý gì?

“Tức phụ lão Thất, ngươi hỏi Uyên Ương đằng, có gì liên quan với chuyện hôm nay?” Cảnh Minh Đế chầm chậm hỏi.

Khương Tự thái độ thản nhiên: “Con dâu không dám khẳng định, chỉ là hỏi trước một chút.”

Có lẽ là Khương Tự chữa khỏi mắt cho Phúc Thanh công chúa, cùng với thủ pháp khiến nụ hoa nở rộ lúc trước triển lộ quá nhiều thần kỳ, Cảnh Minh Đế tuy nghĩ không ra Uyên Ương đằng không đáng chú ý có thể có liên hệ gì với cái chết của Thập Ngũ công chúa, lại vẫn kiên nhẫn vô cùng nói: “ Vấn đề của Yến Vương phi chư vị đều nghe được?”

Khương Tự hỏi chính là trong cung, mấy người Vinh Dương trưởng công chúa ở ngoài cung chưa phát giác ra gì, nhưng chúng phi cùng các công chúa chưa lấy chồng lập tức có vài phần thấp thỏm, càng không nghĩ ra ý tứ của Khương Tự.

“Các ngươi đều cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu hiện tại nghĩ không ra, xong việc trẫm phái người điều tra ra trong cung người nào có Uyên Ương đằng ——” Câu nói kế tiếp Cảnh Minh Đế không nói ra, ý vị cảnh cáo lại mười phần.

Vốn là chúc mừng ái nữ thấy lại ánh sáng, một nữ nhi khác lại bị ngộ hại, nếu không phải hàm dưỡng cực tốt, Cảnh Minh Đế đã sớm mặt rồng giận dữ.

Sau một hồi trầm mặc khiến người hít thở không thông, đột nhiên có một người cung tì quỳ xuống, sợ hãi nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tỳ…… Nô tỳ từng ở một chỗ ngẫu nhiên nhìn thấy một phiến Uyên Ương đằng……”

“Nơi nào?”

Lúc Cảnh Minh Đế hỏi, nhận ra người cung tì này len lén hướng mắt về phía Hiền phi.

Hiền phi cơ hồ không duy trì được thần sắc bình tĩnh, lạnh giọng hỏi: “Thạch Lựu, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

Thì ra cung tì gọi Thạch Lựu này chính là cung nữ của Ngọc Tuyền cung, hôm nay bồi Hiền phi đến đây dự tiệc.

“Ái phi sao không nghe xem nàng ta nói thế nào.” Cảnh Minh Đế lành lạnh liếc Hiền phi một cái, ngữ khí không được tốt.

Hiền phi trăm triệu không nghĩ tới đang yên lành phiền toái liền tìm tới, nhịn xuống lửa giận quay cuồng hỏi cung tì: “Vậy ngươi nói đi, là ở nơi nào nhìn thấy Uyên Ương đằng?”

Cung tì âm thầm tặng cho Hiền phi một ánh mắt bất đắc dĩ, cúi đầu sát đất nói: “Nô tỳ từng ở chỗ Trần mỹ nhân gặp qua Uyên Ương đằng……”

Trần mỹ nhân?

Cảnh Minh Đế có chút mờ mịt.

Hoàng Hậu vô cùng săn sóc nhắc nhở nói: “Trần mỹ nhân chính là mẹ đẻ của Thập Tứ công chúa, ở trắc điện Ngọc Tuyền cung.”
Hậu cung Đại Chu quy chế phi tần cư trú đều có chú ý, chỉ có đến cấp bậc nhất định mới có tư cách có được cung điện độc lập, như tiệp dư, mỹ nhân này nọ chỉ có thể ở chỗ của phi tần cao đẳng.

Nghe được là gặp qua Uyên Ương đằng ở chỗ Trần mỹ nhân, Hiền phi khẽ thả lỏng một hơi đồng thời lại thầm nói đen đủi.

Những phi tần cấp thấp này đều dựa vào phi tần cao giai phân phối mà ở, ở cung điện nào đều là phân phối theo lệ, cũng không phải nói bà nhìn tần phi nào thuận mắt mới cho người đó ở Ngọc Tuyền cung của chính mình.

Tuy không biết Yến Vương phi hỏi Uyên Ương đằng có dụng ý gì, nhưng hiển nhiên không phải chuyện tốt, cố tình tìm ra người lại ở Ngọc Tuyền cung, đây thật đúng là tai bay vạ gió.

“Trần mỹ nhân có ở đây không?” Cảnh Minh Đế biết rõ thân phận Trần mỹ nhân, nhíu mày hỏi.

Buổi cung yến này vốn là do Hoàng Hậu xử lý, với mấy việc này rất là rõ ràng, nghe vậy lập tức nói: “Trần mỹ nhân xin nghỉ.”

“Xin nghỉ?”

“Thập Tứ công chúa hai ngày trước bị bệnh, Trần mỹ nhân xin nghỉ, nói muốn chiếu cố cho Thập Tứ công chúa.”

Công chúa tròn mười hai tuổi sẽ không ở cùng một chỗ với mẫu phi nữa, Thập Tứ công chúa cùng Phúc Thanh công chúa bằng tuổi nhau, sớm đã dọn khỏi Ngọc Tuyền cung.

Đương nhiên, sau khi các công chúa lớn lên tuy rằng tách ra với mẫu phi ở riêng, nhưng vì đều ở hậu cung, nên phi tần muốn đi thăm vẫn khá là tiện, cũng không cần báo với Hoàng Hậu.

“Nói cách khác Trần mỹ nhân cùng Thập Tứ đều không ở trong điện?” Mày Cảnh Minh Đế nhăn đến càng chặt, tâm tình không hiểu sao có chút trầm trọng.

Hoàng Hậu gật đầu: “Đúng vậy.”

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Khương Tự: “ Tức phụ lão Thất, hiện tại nơi nào có Uyên Ương đằng cũng biết rồi, ngươi hỏi cái này đến tột cùng có ý gì?”

“Con dâu còn muốn đích thân đi xem.”

Thấy Khương Tự càng nói càng khiến người khó hiểu, Cảnh Minh Đế không khỏi liếc Úc Cẩn một cái.

Tức phụ lão Thất rốt cuộc có ý gì?

“Phụ hoàng, con dâu cũng không phải thừa nước đục thả câu, chỉ là việc này quan hệ trọng đại, con dâu không dám suy đoán lung tung ảnh hưởng bất luận người nào, chỉ có tự mình đi nhìn xem mới có thể khẳng định.”

Cảnh Minh Đế thở dài: “Vậy được, kêu Phan Hải mang ngươi đi Ngọc Tuyền cung.”

Khương Tự lại hơi hơi nhún gối lần nữa: “Còn mong viện sử Thái Y Viện đi theo.”

Đều đã cho phép Khương Tự tiến đến Ngọc Tuyền cung, Cảnh Minh Đế tự nhiên sẽ không khó xử ở mặt này, không chút chần chờ lập tức gật đầu.

Úc Cẩn vốn định thỉnh cầu đi cùng Khương Tự, lại thu được ánh mắt truyền đạt của Khương Tự liền bỏ đi ý niệm.

Lúc này khó chịu nhất chính là Hiền phi.


Yến Vương phi thế mà còn muốn đích thân đến Ngọc Tuyền cung một chuyến, rốt cuộc đang bán cái nút gì?

Chẳng lẽ nói Trần mỹ nhân có liên quan đến cái chết của Thập Ngũ công chúa? Sao có thể!

Càng nghĩ càng không nghĩ ra, nghẹn đến mức Hiền phi lại muốn đi ngoài.

Nhưng lúc này những người ở đây một người đều không thể đi, nếu dám mở lời xin Hoàng Thượng đi ngoài đó quả thực là mất hết mặt mũi.

Không có biện pháp, chỉ có thể nhịn.

Trong quá trình chờ đợi, Cảnh Minh Đế nhắm mắt không nói, mọi người thì nhịn không được thấp giọng nghị luận.

“Yến Vương phi xem Uyên Ương đằng làm gì?”

“Ai biết được? Chẳng lẽ Uyên Ương đằng còn có thể độc chết người?”

Lời này có ý tứ giễu cợt.

Mà vài vị thái y ở lại trong điện trao đổi ánh mắt, mơ hồ có suy đoán đáng sợ nào đó.

Đương nhiên, trước khi Yến Vương phi chưa trở về, bọn họ là một chữ cũng không dám nói bậy.

Vinh Dương trưởng công chúa chờ đến mất kiên nhẫn, cười lạnh nói với Ninh La quận chúa bên cạnh: “Ta thấy Yến Vương phi chính là cố lộng huyền hư.”

Ninh La quận chúa chính là mẫu thân của Trần Tuệ Phúc, bữa tiệc thưởng mai nữ nhi bị mất mặt xấu hổ, sau khi bà ta cẩn thận đề ra nghi vấn trực giác mách bảo việc này không thoát khỏi quan hệ với Khương Tự, cho nên đối với lời của Vinh Dương trưởng công chúa cũng không tán đồng, thấp giọng nói: “Khó nói, đừng nhìn Yến Vương phi trẻ tuổi, thật ra là người có thủ đoạn……:

Sau chờ đợi dài đằng đẵng, Khương Tự rốt cuộc trở về, trong tay cầm một cái khăn nhỏ gấp lại.

“Tức phụ lão Thất, ngươi hiện tại có thể nói rõ rồi chứ?” Cảnh Minh Đế mở mắt ra hỏi, dư quang quét về phía Phan Hải.

Phan Hải thân là đại thái giám Cảnh Minh Đế tín nhiệm nhất, không biết gặp qua bao nhiêu sóng gió, giờ phút này sắc mặt lại trắng bệch, hiển nhiên là đã xảy ra sự tình làm hắn cực độ khiếp sợ.

“Phụ hoàng, con dâu đại khái tìm được nguồn gốc kịch độc rồi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người kinh hãi.

“Ở đâu?” Cảnh Minh Đế gấp không chờ nổi hỏi.

Khương Tự bình tĩnh nói: “Chính là ở trong phiến Uyên Ương đằng kia!”

“Không có khả năng, Uyên Ương đằng chẳng những không độc, còn là thuốc hay!” Không ít người buột miệng thốt ra.

Độc được có thể ở trong khoảng thời gian ngắn làm Thập Ngũ công chúa bỏ mạng lại là Uyên Ương đằng? Quả thực buồn cười!

Khương Tự mặt không đổi sắc phúc thân với Cảnh Minh Đế: “Phụ hoàng, vẫn là mời Trương viện sử nói đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv