Tự Cẩm

Chương 414: Khó



Không bao lâu, Phan Hải trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trong lòng Cảnh Minh Đế đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn.

Phan Hải vẻ mặt đau khổ quỳ xuống: “Hoàng Thượng, ả vũ cơ kia chết bất đắc kỳ tử.”

“Chết bất đắc kỳ tử?” Cảnh Minh Đế chỉ cảm thấy ngực buồn bực, nặng nề hỏi, “ Là dụng hình quá mức?”

Phan Hải quỳ gối nơi đó, thời tiết tháng sáu lại ứa ra mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: “Đối đãi người nào nên dùng hình phạt gì, dùng đến loại trình độ nào, những thủ hạ đó của nô tỳ đều có chừng mực, nhưng vừa mới thẩm vấn, ả vũ cơ kia liền chết bất đắc kỳ tử, xin Hoàng Thượng cho phép mấy vị thái y vào kiểm tra thực hư……”

Cảnh Minh Đế tâm phiền ý loạn phất phất tay, vài tên thái y không dám thở mạnh, cúi đầu theo Phan Hải rời đi.

Bầu không khí trong điện nhất thời ngưng trọng lên.

Yến Vương thật vất vả lột tơ rút kén tìm ra vũ cơ hạ độc, vậy mà Phan công công bên kia cái gì cũng chưa hỏi được người đã tiêu đời rồi!

Chẳng lẽ nói cái chết của Thập Ngũ công chúa sẽ trở thành một vụ án treo?

Cảnh Minh Đế là người tính tình bình thản, Phan Hải tuy làm hỏng chuyện, nhưng lại chịu đựng không có phát tác, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương hỏi Úc Cẩn: “Lão Thất, ngươi còn có ý tưởng gì?”

Úc Cẩn thở dài: “ Vũ cơ hạ độc đã chết, nếu sau lưng nàng ta có người sai sử, vậy chỉ có thể tra ra từ hai nơi.”

“ Hai nơi nào?”

Úc Cẩn vươn ra một ngón tay, cũng không bởi vì vũ cơ chết bất đắc kỳ tử mà nhiễu loạn suy nghĩ: “Một là tình huống của vũ cơ, từ khi nàng ta vào cung đến bây giờ giao hảo với người nào, trở mặt với người nào, nói qua lời gì đặc biệt, đã làm chuyện gì đặc biệt, hoặc là từng gặp được khó khăn nào, mấy tin tức này càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, có lẽ có thể từ trong những gì nàng ta trải qua tìm ra chút dấu vết để lại.”

“Điểm thứ hai thì sao?” Cảnh Minh Đế hỏi lại.

Đến lúc này, mọi người ở đây đã không dám xem mồm lung tung nữa.

Thật vất vả bắt được vũ cơ lại chết, Hoàng Thượng đừng nhìn thấy còn tốt, kỳ thật còn không biết tức giận thế nào rồi, lúc này nói lung tung chính là tìm đường chết.

“Điểm thứ hai, đó là nguồn gốc của độc dược.” Úc Cẩn bình tĩnh phân tích, “Nhi tử nghĩ đến, trong cung quản lý loại kịch độc như này hẳn là rất nghiêm, không có khả năng tùy tiện có được đi?”

Cảnh Minh Đế chậm rãi gật đầu.

Nói giỡn, độc vật cỡ này nếu ai ai cũng có thể tùy tiện có được, vậy ông sẽ không có ngày nào được an ổn rồi.

Cảnh Minh Đế quét về phía Viện sử Thái Y Viện chờ ở một bên: “Trương viện sử?”

Trương viện sử lập tức nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Đoạn Trường thảo chính là thứ kịch độc, lượng cực ít là đã có thể khiến người ta chết tức thì rồi, tuy rằng có hiệu quả với trị liệu chứng đau phong thấp, nhưng theo vi thần biết, Ngự dược phòng cũng không chứa thứ ấy.”

Ngự dược phòng ở hậu viện của Thái Y Viện, nhưng người phụ trách cũng không phải viện sử Thái Y Viện, mà là do Đề Đốc thái giám chưởng quản.
Cảnh Minh Đế sở dĩ lướt qua Đề Đốc thái giám chưởng quản Ngự dược phòng hỏi Trương viện sử trước, là vì muốn hai bên làm chứng lẫn nhau.

Nghe Trương viện sử nói như vậy, Cảnh Minh Đế lập tức quét Đề Đốc thái giám chưởng quản Ngự dược phòng một cái.

Đề Đốc thái giám lập tức nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, hằng ngày dược phẩm ở ngự dược phòng nhập vào, lĩnh ra đều cần con dấu làm chứng, đồng thời phải lưu lại ghi chép chuẩn bị định kỳ thanh tra tạo sách lưu trữ, một vũ cơ đừng mơ lén lấy từ Ngự dược phòng được một vị thuốc, chứ đừng nói là độc dược. Hơn nữa như lời Trương viện sử nói, Ngự dược phòng cũng không có Đoạn Trường thảo.”

Ông ta nói xong hai tay dâng lên một vật, chính là danh sách toàn bộ dược phẩm Ngự dược phòng sở hữu.

Công chúa trúng độc bỏ mình, thiên tử giận dữ dù người không liên quan đều có khả năng rơi đầu, huống chi là những nha môn liên lụy trong đó. Đề Đốc thái giám thừa dịp khi Yến Vương tra án sớm chuẩn bị thỏa đáng những thứ này, chuẩn bị tùy thời Hoàng Thượng hỏi đến.

Cảnh Minh Đế nhìn phần sổ sách kia, lửa giận hơi giảm.

“Nói như vậy, vũ cơ có được Đoạn Trường thảo chắc chắn không phải lai lịch chính quy.” Úc Cẩn nói.

Mọi người không khỏi âm thầm lắc đầu.

Nếu không phải lai lịch chính quy, đương sự đã chết, vậy càng khó điều tra.

Trừ lai lịch chính quy ra, vậy chỉ có thể là bí mật mang từ ngoài cung vào. Nhưng cái này làm sao tra? Ai biết cái thứ đoạt mạng này là bí mật mang vào khi nào?

Có thể là mấy ngày trước, cũng có thể là mấy tháng trước, thậm chí mấy năm trước.

Cái này căn bản không thể nào tra ra.

Lúc này Phan Hải dẫn mấy vị thái y đi kiểm tra thực hư thi thể vũ cơ đi vào.

Cảnh Minh Đế lập tức hỏi: “ Thế nào?”

Một người thái y hồi bẩm nói: “Người vũ cơ đó là đột phát bệnh tim mới chết bất đắc kỳ tử.”

Sắc mặt Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống, cảm khái một trận.

Biểu tình của mọi người càng vi diệu.

Cái này thật đúng là nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền trễ lại gặp phải gió ngược. Cái chết của Thập Ngũ công chúa vốn là khó bề phân biệt, thật vất vả mới bắt được vũ cơ thế mà lại bởi vì đột phát bệnh tim mà không có chịu nổi thẩm vấn.

Cứ như vậy, Yến Vương chủ động xin ra trận chỉ sợ không thể kết thúc rồi.

Có điều cũng không sao, Yến Vương biểu hiện đã đủ chói mắt, chắc chắn có thể thắng được hảo cảm của Hoàng Thượng, lại còn đạt đến mục đích giúp Yến Vương phi tẩy thoát hiềm nghi, Yến Vương hoàn toàn có thể công thành lui thân.

Suy nghĩ của Cảnh Minh Đế không khác gì mấy với mọi người.

Đến lúc này, tra khẳng định là phải tra tiếp, lại không có khả năng chỉ dựa vào vài câu hỏi của lão Thất là có thể giải quyết, mà phải xuất toàn lực tra, điều tra vào chỗ sâu.

Bí mật mang theo kịch độc tiến cung, mặc kệ là chuyện khi nào đều không thể buông tha, nhưng việc này cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể chấm dứt.

Cảnh Minh Đế thở dài, trầm giọng nói: “Lão Thất, ngươi hôm nay biểu hiện không tồi.”

Úc Cẩn ôm quyền: “Phụ hoàng tán thưởng.”

So với tình huynh muội cơ hồ không tồn tại với Thập Ngũ công chúa, hắn sở dĩ ôm lấy việc này đương nhiên là vì để tránh cho A Tự cuốn vào trong phiền toái.

Hiện tại tuy rằng hung phạm phía sau màn còn chưa tra ra, nhưng có thể sai sử vũ cơ cung đình, hiển nhiên là không có quan hệ với A Tự, mục đích của hắn đã đạt tới.

Đến lúc này, chính là tra rõ giáo phường cùng hậu cung, tuyệt không phải việc trong một ngày.

Đây chính là khác biệt giữa hắn và Chân Thế Thành.

Chân Thế Thành lão nhân kia là người cuồng theo đuổi phá án hoàn mỹ, vụ án không tra ra manh mối chỉ sợ cả ngủ đều ngủ không được, mà hắn lại không có sức mạnh này.

Ngay tại thời điểm Cảnh Minh Đế tâm tình nặng nề chuẩn bị qua loa kết thúc buổi cung yến làm lòng người đau đớn không vui này, một thanh âm mềm nhẹ của nữ tử vang lên: “Phụ hoàng, con dâu cả gan muốn hỏi một vấn đề.”

Cảnh Minh Đế nhìn về phía người lên tiếng, hơi hơi kinh ngạc.

Người nói chuyện chính là Khương Tự.

Kinh ngạc không chỉ một mình Cảnh Minh Đế, mà là tuyệt đại đa số người ở đây.

Yến Vương phi lúc này lên tiếng là muốn làm gì?

Đúng rồi, Yến Vương vừa mới biểu hiện xuất chúng, Yến Vương phi hẳn là muốn tranh công thay Yến Vương?

Nếu là như thế, vậy thì quá ngu xuẩn rồi.

Hoàng Thượng mặc dù là quân chủ tài đức sáng suốt ôn hòa, ngày thường thưởng phạt phân minh ( Thái Tử đối với điều này tỏ vẻ không phục), nhưng trước mắt vừa mới mất đi một nữ nhi, mặc dù khá hài lòng với biểu hiện của Yến Vương, nhưng trước khi chưa tìm ra được hung phạm đều không có tâm tư khen thưởng.

“ Tức phụ lão Thất, ngươi muốn hỏi cái gì?”

Dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú, Khương Tự không hề thấy sợ hãi, hơi hơi nhún gối với Cảnh Minh Đế: “Con dâu chỉ là đột nhiên nghĩ tới một điểm mới muốn hỏi cái này, không nhất định có ích lợi gì, mong rằng phụ hoàng chớ trách con dâu lắm miệng.”

“Ngươi nói đi.”

Khương Tự đứng dậy, thanh âm khẽ nâng: “Không biết trong cung nơi nào có trồng Uyên Ương đằng?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv