Từ Cẩm Chi

Chương 388: Nhớ nhung.



Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tân Diệu.

Lễ bộ Thượng thư đột nhiên có chút bất an.

Không sợ Hoàng thượng ban cho điền trang, nhà lớn, hay vàng bạc châu báu, chỉ sợ những yêu cầu không biết trước này.

Nếu nha đầu này yêu cầu Hoàng thượng xử tử những đại thần phản đối cải cách, thì biết làm sao?

Tân Diệu không để tâm đến suy nghĩ của kẻ khác, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt sâu thẳm khó dò của Hưng Nguyên Đế:

“Hiện tại vẫn chưa có, chỉ là sau này nếu cần, mong Bệ hạ có thể đồng ý với vi thần một yêu cầu.”

Ý của nàng là, phần thưởng nàng muốn chính là “một lời hứa” từ Hoàng thượng.

Lễ bộ Thượng thư liền hiện ra vẻ mặt thấu hiểu.

Quả nhiên nha đầu này vừa tham lam lại xảo quyệt!

Cái gì gọi là “sau này nếu cần, mong Bệ hạ đồng ý”? Nếu nàng yêu cầu Hoàng thượng truyền ngôi cho nàng, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng phải đồng ý?

Nhìn khuôn mặt rõ ràng giống hệt Hưng Nguyên Đế kia, Lễ bộ Thượng thư lại muốn phì nhổ một tiếng.

Hưng Nguyên Đế nghe xong, trong mắt cũng hiện lên vẻ khó xử.

Quân vô hí ngôn, nếu giờ ông đồng ý, sau này yêu cầu quá đáng thì thật là khó nghĩ.

Sau đó, ông trông thấy nụ cười nhếch môi mang chút trào phúng của thiếu nữ. Tựa như đang nói:

“Thấy chưa, dù làm bao nhiêu việc vì hoàng gia hay Đại Hạ, thứ đế vương có thể ban cho đều có giới hạn.”

“Được, chỉ cần không trái với luân thường đạo lý, trẫm sẽ đồng ý với con.”

“Tạ ơn Bệ hạ.”

Mặc dù thêm điều kiện, nhưng như vậy vẫn tốt hơn không có gì. Ai mà biết khi nào sẽ cần đến?

Hưng Nguyên Đế liền sai Tôn Nham mang đến một chiếc ngọc như ý, giao cho Tân Diệu:

“Sau này con có yêu cầu gì, hãy trả lại ngọc như ý này cho trẫm.”

Liếc mắt qua các đại thần với vẻ mặt muôn hình vạn trạng, lo lắng bọn họ suy nghĩ vẩn vơ, Hưng Nguyên Đế nhấn mạnh:

“Chỉ khi nào Tân Đãi chiếu cầm ngọc như ý, yêu cầu mới được tính.”

---

Hôm sau, sứ thần Tây Linh khởi hành trở về, phó sứ mang theo bên mình một lọ đường trắng nhỏ.

Còn Bảo Nhật Thân vương – người giữ vai trò chính sứ – lại ở lại. Hắn muốn tìm Tân Diệu, nhưng chỉ nhận được kết quả thất vọng.

Sau một hồi dò hỏi, cuối cùng Hộ bộ Thượng thư mới nói với hắn:

“Tân Đãi chiếu gần đây không có thời gian đến Hàn Lâm Viện. Việc chế tạo đường do nàng phụ trách.”

Bảo Nhật Thân vương kinh ngạc không thôi:

“Tân Đãi chiếu biết kỹ thuật làm đường sao?”



Hộ bộ Thượng thư cười hòa nhã:

“Tân Đãi chiếu của chúng ta giỏi quản lý người. Bệ hạ rất tín nhiệm nàng.”

Bảo Nhật Thân vương lúc này mới cảm thấy hợp lý hơn đôi chút.

“Vậy ta phải đến đâu mới gặp được Tân Đãi chiếu?”

“Xưởng đường ngay cả lão phu cũng không được vào, muốn gặp Tân Đãi chiếu, e rằng chỉ đợi lúc nàng nghỉ ngơi mà thôi.”

“Thì ra là vậy.” Bảo Nhật Thân vương thở dài một tiếng, nhưng lòng muốn cưới Tân Diệu lại càng thêm kiên định.

Ban đầu chỉ là vừa gặp đã cảm mến, không ngờ càng tìm hiểu càng cảm thấy Tân cô nương không chỉ có nhan sắc, mà còn rất tài hoa. Vương phi của hắn nhất định phải là nữ tử như vậy.

Trái ngược với Bảo Nhật Thân vương tạm thời bị dỗ yên, trong đám quan viên và quý tộc Đại Hạ lại rộ lên một tin đồn: xuất hiện một loại đường tên là đường trắng, được mệnh danh là tiên phẩm trong các loại đường. Trắng như sương tuyết, vị ngon tuyệt hảo, do chính tay Tân Diệu chế ra.

Phản ứng đầu tiên của mọi người là không tin. Vừa không tin loại đường ấy tồn tại, lại càng không tin Tân Diệu có thể làm ra nó.

Cho đến khi ngày càng có nhiều người bị Bảo Nhật Thân vương hỏi:

“Các ngươi đã từng ăn đường trắng chưa?”

Nhìn các quan viên Đại Hạ bị hỏi đến sững sờ, Bảo Nhật Thân vương đắc ý không thôi. Quả nhiên, Vu đại nhân không lừa hắn. Loại đường trắng này, ngay cả nhiều quý tộc Đại Hạ còn chưa từng nếm qua. Với danh tiếng này, khi đường trắng được vận chuyển về Tây Linh, hắn chỉ cần bán lại cho đám kẻ ngu ngốc mê đồ Đại Hạ, số lượng ngựa và bò của hắn chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.

Trong khi đó, các quan viên và quý tộc Đại Hạ bị hỏi lại cảm thấy nhục nhã: đồ tốt của Đại Hạ, người Đại Hạ còn chưa nếm, đã mang tặng Tây Linh trước?

Họ cũng muốn ăn đường trắng!

“Một lượng rưỡi bạc một cân.” Hộ bộ Thượng thư điềm nhiên đáp.

“Được, ít nhất cũng phải thử một chút!”

Hộ bộ Thượng thư khoát tay:

“Có giá mà không có hàng, hiện tại không bán.”

“Hai lượng!”

“Ba lượng!”

...

Nghe tiếng báo giá càng lúc càng cao, Hộ bộ Thượng thư sụt sùi tìm đến Tân Diệu.

“Tân Đãi chiếu à, đường trắng của chúng ta đến khi nào mới xong đây? Không thể làm ra thêm một chút được sao? Ngài không biết đâu, rất nhiều người sẵn sàng bỏ ra năm lượng bạc chỉ để mua một cân đường trắng mà nếm thử…”

Hộ bộ Thượng thư vừa nói, vừa nảy sinh ý nghĩ: “Hay là lần này giao trước một phần cho Tây Linh, chờ lô tiếp theo thì bổ sung?”

Tân Diệu mỉm cười.

Những ngày qua, Hộ bộ Thượng thư thường xuyên lui tới chỗ nàng. Đi lại nhiều lần, hai người dần quen thuộc, vị lão nhân này hóa ra là một người đáng yêu và đơn thuần. Cái đơn thuần ấy chính là sự bền bỉ theo đuổi việc lấp đầy quốc khố, cùng niềm đam mê thuần túy đối với vàng bạc.

“Thượng thư đại nhân không cần để họ làm lay động tâm trí. Họ sẵn sàng bỏ ra năm lượng bạc cũng chỉ vì muốn thử cái mới, cùng lắm mua ba đến năm cân. Vẫn nên ưu tiên giao dịch với Tây Linh.”

“Mỗi người mua ba đến năm cân, nhưng không ngăn được người đông đâu!” Hộ bộ Thượng thư nghĩ đến số bạc không kiếm được, trong lòng có chút đau khổ.



“Vậy cứ chờ lô thứ hai, nhu cầu bị kìm nén càng lâu, biết đâu đến lúc đó lại mua càng nhiều.”

Hộ bộ Thượng thư vỗ tay: “Vẫn là Tân Đãi chiếu nhìn thấu triệt nhất!”

Lão nhân khoan khoái, chắp tay sau lưng rời đi, vẻ mặt rạng rỡ.

Chi phí cho xưởng chế đường này tuy do nội khố xuất ra, nhưng đã thỏa thuận rằng lợi nhuận sau này sẽ chia bốn phần vào tư khố của Hoàng đế, sáu phần vào quốc khố. Đây cũng là lý do khiến Hộ bộ Thượng thư đặc biệt để tâm.

Trong lúc Tân Diệu bận rộn với việc chế đường ở kinh thành, Hạ Thanh Tiêu đã nhận được tin từ hai bức thư.

Bức thư đầu tiên, người viết là một Cẩm Y Vệ, trong đó tỉ mỉ miêu tả việc Bảo Nhật Thân vương từ Tây Linh đối với Tân cô nương quấn quýt không rời.

Hạ Thanh Tiêu đọc xong thư, chỉ mỉm cười, rồi mở bức thư thứ hai.

Nội dung bức thư thứ hai có phần ly kỳ hơn: Bảo Nhật Thân vương không chịu rời đi, thậm chí nguyện làm rể nhà nàng, hơn nữa còn là người cực kỳ giàu có.

Hạ Thanh Tiêu ngồi nhìn bức thư hồi lâu, lòng chua xót, một cảm giác khó gọi tên tràn ngập trong lồng ngực.

Ban ngày, hắn vô thức thất thần. Đến đêm, trằn trọc không ngủ được, bước đến bên cửa sổ ngước nhìn bầu trời đầy sao, nghe tiếng côn trùng kêu rả rích, lại càng thêm suy tư.

Hắn mơ hồ hiểu được cảm giác này gọi là ghen tị.

Ghen tị với những người như Bảo Nhật Thân vương, trên đời luôn có chỗ dựa, không sợ gì cả, dễ dàng bày tỏ điều mình yêu thích, công khai người mình thích.

Họ không sợ thất bại, cũng chịu được thất bại.

Còn tâm tư của hắn chỉ có thể chôn sâu trong lòng, không dám bộc lộ chút nào.

Về việc Tân Diệu có động lòng với Bảo Nhật Thân vương hay không, Hạ Thanh Tiêu lại nhìn rất rõ: nàng sẽ không.

Bọn họ thực ra là cùng một loại người.

Một khi đã nhận định, thì không dễ bị ngoại vật quấy nhiễu.

Việc thu hoạch lương thực mùa hạ đã bắt đầu, ít nhất đến tháng bảy hắn mới có thể quay về kinh thành. Lần này xa cách quá lâu, hắn rất nhớ nàng.

Tháng sáu, Hạ Thanh Tiêu nhận được thư của Tân Diệu.

Thư không dài, chỉ đơn giản kể lại gần đây nàng thế nào, kèm theo đó là một chiếc lọ nhỏ. Mở ra, bên trong là một lớp tinh thể trắng như tuyết, chính là đường trắng nàng nhắc tới trong thư.

Hắn cẩn thận nếm thử vị của đường trắng.

“Băng bàn tiến hổ phách, hà tự đường sương mỹ.” (Băng trong đĩa sánh tựa hổ phách, sao sánh được đường sương mỹ vị.)

Đường trắng này so với câu thơ còn ngon hơn vài phần.

Là đường trắng do A Diệu làm ra.

Ngày mồng một tháng bảy, xưởng chế đường vang lên tiếng hò reo.

Sau hơn một tháng lặp đi lặp lại việc tẩy trắng, cuối cùng đã thành công!

Hưng Nguyên Đế đại hỷ, dẫn theo vài vị trọng thần đích thân đến xem.

Kho đường được trọng binh canh giữ, cách xưởng chế đường một bức tường, giữa có cánh cửa để qua lại, nhưng hiện tại đang khóa chặt.

Dưới sự ra hiệu của Tân Diệu, cửa kho từ từ mở ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv