Bệnh của Giản Thư đến bất ngờ, chuyến thăm của mẹ Lê cũng đến bất ngờ như vậy.
Sau một thời gian dùng thuốc hạ huyết áp, Giản Thư cuối cùng cũng khá hơn, cảm giác buồn nôn vào mỗi buổi sáng không còn xuất hiện mỗi ngày nữa. Hiện tại tuy rằng vẫn cứ choáng váng, lúc đứng lòng bàn chân giống như đang đạp lên cây bông không có cách nào dùng sức, nhưng tốt xấu gì cũng có Lê Hành dìu đỡ, mỗi ngày anh có thể chậm rãi đi bộ quanh nhà hai vòng, cả người cũng có tinh thần hơn một chút.
Chỉ là truyền dịch quá nhiều, dù Giản Thư có sức chịu đựng phi thường, nhưng không thể tránh khỏi sinh ra tâm lý phản kháng, tuy nhiên khi ngừng thuốc thì không cần đến hai ngày thì mọi vấn đề cũ đều sẽ tìm đến, sau khi thử hai lần thì bác sĩ đã cưỡng ép ra lệnh, huyết áp vẫn chưa hoàn toàn ổn định thì không cần nói đến chuyện không tiêm nữa.
Lê Hành không còn cách nào khác là để cho Giản Thư không bị cưỡng chế quá nhiều trong một phạm vi giới hạn, mỗi ngày trong lúc truyền dịch hắn đều sẽ ở bên nói chuyện phiếm với anh, nói mệt thì hắn sẽ cho Giản Thư nghe nhạc bằng tai nghe một lúc, cố gắng không để anh buồn chán. Giản Thư đột nhiên cảm thấy những ngày này dường như đã quay trở lại thời điểm anh nằm viện, không thể giải thích được mà có chút hoài niệm.
Mẹ Lê đến vào một buổi sáng khi Lê Hành đang ở cùng anh truyền dịch. Nghệ thuật gia rất có cá tính, nói đến là đến, không nói với chủ nhà để an bài một lịch trình cụ thể nào, thậm chí ngay cả một tin tức cũng không để lộ ra. Bà vừa xuống máy bay ở Hồ thành thì tự mình bắt taxi đến nhà con trai, nhìn thấy người còn vô cùng cao hứng mà hô lên: "Ngạc nhiên chưa!"
Lê Hành:...
Mẹ của mình lúc 'ra trận' vĩnh viễn vẫn họa phong thanh kỳ (*) như vậy.
(*) Họa phong thanh kỳ: được dùng nhiều trên Internet, có ý kỳ hoa, kỳ dị. Nghĩa gốc là thanh tú, mới mẻ, độc đáo.
Kết quả là mẹ Lê không làm Lê Hành "ngạc nhiên", mà là bị âm thanh từ trong phòng truyền ra làm cho sợ hết hồn.
Sáng nay, bắp chân của Giản Thư bị chuột rút khi đang truyền dịch, Lê Hành kéo ống quần của anh lên kiểm tra thì thấy mắt cá chân của anh hơi phù lên nên muốn xoa bóp cho anh lại bị anh ngượng ngùng không chịu, xoa ấn chưa được mấy cái thì chuông cửa vang lên. Thời gian này theo lý sẽ không có ai đến đây, Lê Hành nói mình ra ngoài xem một chút, kết quả đi nãy giờ vẫn không thấy trở lại, Giản Thư có chút lo lắng, dùng sức lấy hơi lên tiếng hỏi: A Hành, là ai đến vậy.
Giọng nói tuy vẫn nhẹ tênh nhưng cũng đủ để hai mẹ con đứng ở cửa nghe thấy. Lê Hành đáp một câu không có chuyện gì, lúc quay lại, hắn đã thấy mẹ Lê cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt khó tả.
Sau một hồi im lặng lúng túng, mẹ Lê lên tiếng trước: "Mẹ không có gián đoạn con hưởng thụ cuộc sống chứ?" Nói xong, bà còn lo lắng liếc nhìn bộ phận không thể miêu tả của Lê Hành.
Lê Hành: "..."
Mẹ Lê: "Thật hả?! Con trai à, ban ngày tuyên dâm là không được đâu đó?"
Lê Hành cảm thấy hắn sẽ không thể vượt qua ngày hôm nay nếu hắn không giải thích chuyện này một cách hợp lý, vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn nói ngắn gọn nhất có thể: "Người bên trong là Giản Thư, cậu ấy đang bị ốm phải truyền dịch." Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại nói thêm, "Cậu ấy bây giờ bạn trai của con."
Mẹ Lê: "Ban ngày tuyên dâm với một bệnh nhân?!"
Lê Hành hận không thể chui xuống đất: "Chúng con không có làm gì cả, mẹ vào nhà trước đã, lát nữa mẹ cũng đừng hỏi gì nhiều, sau này con sẽ giải thích tỉ mỉ với mẹ."
Bên ngoài không ngừng truyền đến âm thanh trò chuyện mơ hồ, nhưng cách âm của căn phòng quá tốt khiến Giản Thư không thể nghe rõ. A Hành đã lâu không có trở lại, anh có chút luống cuống. Một lúc sau, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng bị đẩy ra, Lê Hành bước vào trước, vẻ mặt ngượng ngùng nói với Giản Thư: "A Thư, để tôi giới thiệu với em, đây là...mẹ tôi."
Trong khi nói chuyện, hắn hơi chếch người sang bên cạnh, Giản Thư nhìn thấy một vị nữ sĩ vóc người nhỏ nhắn đứng sau Lê Hành, cả người mặc một bộ quần áo denim, nhìn mặt không đoán được tuổi tác, chỉ cảm thấy người này dễ gần và vui tính.
"A, bác gái, chào ngài..." Giản Thư vẫn chưa hiểu rõ, anh chỉ chào theo phản xạ có điều kiện, vì phép lịch sự, anh muốn chống đỡ ngồi dậy một lúc, nhưng cố gắng hai lần đều không thành công, mà bụng anh lại cảm thấy đau nhói không dám động nữa, khuôn mặt tái mét đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay vì dùng sức quá mạnh.
"Ai ai, chuyện này là sao vậy? Sao cháu lại thành ra thế này?"
Phụ nữ luôn có một lòng trắc ẩn xuất phát từ tình mẫu tử, thứ không thể chịu được nhất là nhìn thấy con cái bị bệnh tật hành hạ. Mẹ Lê nhìn thấy Giản Thư như vậy liền đau lòng. Bà bước đến giường, nhìn thấy cái bụng của Giản Thư nhô lên dưới lớp chăn bông, trái ngược hẳn với thân hình gầy guộc của anh, nước mắt cũng gần như trào ra, bà quay sang hỏi Lê Hành rốt cuộc anh bị bệnh gì.
Không chờ con trai nhà mình lên tiếng, bà đã nghe Giản Thư chủ động giải thích: "Không có chuyện gì, huyết áp khi mang thai không ổn định, mấy ngày nữa sẽ ổn."
Trên mặt anh vẫn nở nụ cười dịu dàng động viên như thường ngày, biểu cảm này khiến Lê Hành gặp anh mỗi ngày còn đau lòng, chứ đừng nói đến mẹ Lê.
"Mang thai? Tại sao cháu lại mang thai?" Mẹ Lê nghiêm túc nghĩ một hồi, lần trước con trai bà có nói chuyện của thằng bé này với bà, hình như là có chuyện như vậy nhỉ?
Lê Hành cũng không né tránh, thẳng thắn nói: "Con."
Mẹ Lê cảm thấy có lẽ bà đã đến nhầm nhà con trai giả rồi.
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài, dường như cuối cùng mẹ Lê cũng tìm lại được lý trí, chỉ để lại một câu bà về khách sạn nhận phòng trước, không nhìn Giản Thư lấy một cái, bà cũng từ chối lời đề nghị đưa bà đi của Lê Hành, nhấc theo hành lý ra khỏi nhà.