Sau đợt hạ nhiệt đầu tiên của mùa thu, Giản Thư không may bị cảm lạnh.
Vốn dĩ bệnh không nặng, triệu chứng cũng không quá nghiêm trọng, nhưng Lê Hành chăm sóc rất chu đáo, mặc dù không được uống thuốc khi mang thai nhưng sau hai ba ngày mồ hôi sôi nước mắt, anh cũng đã khỏi bệnh.
Chỉ là lần bệnh này quá mức dằn vặt, dường như đã kích hoạt một cơ quan nào đó trong cơ thể của Giản Thư, anh còn chưa kịp bước vào tam cá nguyệt thứ hai một cách suôn sẻ thì triệu chứng mới lại xuất hiện. Bệnh cảm đã khỏi được hơn một tuần, nhưng anh vẫn bị đau đầu, lúc đầu anh xem đó là tình trạng bình thường của cảm cúm, nhưng Lê Hành vẫn có chút lo lắng, Giản Thư thì không để ý lắm, còn an ủi ngược lại hắn nói hai ngày nữa là tốt rồi.
Ai mà biết được cơn đau này kéo dài gần 2 tuần, lúc đầu chỉ là cơn đau nhè nhẹ vào buổi trưa, cố gắng vượt qua là được rồi, về sau cơn đau âm ỉ kéo dài cả ngày, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện cảm giác đâm nhói, từ từ phát triển thành chóng mặt, ngồi một lúc đã cảm thấy trời đất quay cuồng, nằm xuống thì hai tai liền ong ong không dứt.
Lê Hành ý thức được mọi thứ không đơn giản như vậy, vì vậy hắn mời bác sĩ đến khám mới phát hiện ra đây là do huyết áp cao khi mang thai gây nên, không liên quan gì đến cơn cảm mạo bình thường kia cả, thế nhưng muốn bảo hoàn toàn không liên quan cũng không phải. Bác sĩ suy đoán, những biến chứng nghiêm trọng như tăng huyết áp sẽ không xuất hiện cho đến sau tuần thai thứ 20, bây giờ nó lại xuất hiện từ rất sớm, thứ nhất, là liên quan đến bệnh thiếu máu của Giản Thư; thứ hai, cảm mạo cũng có thể dẫn đến suy giảm thể chất.
Các triệu chứng nghiêm trọng đến mức Giản Thư không thể cầm cự được nữa, cả ngày anh đều trong tình trạng hỗn loạn nửa mơ nửa tỉnh, bác sĩ trực tiếp đặt đường truyền tĩnh mạch trung tâm từ ngoại biên để tránh sảy thai, vì vậy tay của Giản Thư vừa lành lặn không bao lâu lại bị kim tiêm đâm vào.
Thuốc thì vẫn dùng nhưng dù sao cũng không phải tiên dược, hiệu quả cũng không đáng kể lắm, chóng mặt vẫn cứ chóng mặt, nhức đầu vẫn cứ nhức đầu. Giản Thư bị vòng quay bất tận này quấy nhiễu, đôi khi đau đầu vô cùng thì càng muốn có người ở cùng mình, mặc dù không nói nhưng hành động của anh càng ngày càng ỷ lại Lê Hành.
Trước kia, trừ khi đau đớn đến không chịu nổi nữa Giản Thư mới dựa vào người Lê Hành, bây giờ, chỉ cần có người ở bên, anh không nhịn được muốn tiếp xúc thân thể, lúc nằm thì sẽ gối đầu lên đầu gối của hắn, lúc ngồi thì sẽ để hắn vòng tay qua thắt lưng của mình... Dường như chỉ có như vậy, nhịp tim đập nhanh không rõ nguyên nhân và hô hấp dường như không bao giờ được điều chỉnh được mới có thể bình tĩnh hơn một chút, cảm giác khó chịu trên cơ thể sẽ không hành hạ anh đến vậy.
Đây là những điều mà Lê Hành trước đây nằm mơ cũng chờ đợi, nhưng bây giờ hắn thậm chí không thể thấy phấn khích một chút nào. Mắt thấy Giản Thư ngày càng tiều tụy, năng lượng tiêu hao lúc mới mang thai còn chưa kịp bổ sung, hiện tại cơ thể gầy gò đến mức mỏng như trang giấy, ngoại trừ thắt lưng thì những chỗ khác nhìn không ra miếng thịt nào.
Vì khí lực không đủ nên Giản Thư ngày càng không thích hoạt động, ngay cả nói chuyện một ngày cũng không nói được mười câu, đôi khi Lê Hành cố gắng nói chuyện phiếm với anh, nhưng anh cũng chỉ có thể nở một nụ cười yếu ớt trên khóe môi, trả lời hắn bằng những đơn âm như "ừ", "ừm"- nói là trả lời thì không bằng nói là miễn cưỡng thở ra hơi.
Lê Hành chưa bao giờ biết, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng chưa có, một người đang khỏe mạnh trong thời gian ngắn ngủi lại trở nên suy yếu đến thế, bây giờ đối mặt với Giản Thư, hắn không biết làm sao để kéo mình lại từ vực sâu sợ hãi, không để đối phương phát hiện mình đang bị đè nén, mà những tâm tư bị ứ đọng đó đã trở thành chủ đề của những cơn ác mộng mỗi đêm.
Bản thân Giản Thư thỉnh thoảng vẫn thở hổn hển nói đùa rằng anh càng ngày càng bị A Hành nuôi đến yếu ớt.
Giãy dụa chịu đựng nỗi đau vô tận nhưng vẫn cố gắng an ủi trái tim của người khác, Lê Hành không biết làm sao để ngưng rung động trước một tâm hồn đẹp đẽ như vậy - có lẽ, bất cứ kiểu biểu cảm nào có thể gọi tên ở trước sự đẹp đẽ này, đều sẽ trở nên dung tục bất kham, đúng không?
Không thể chia sẻ sự khó chịu dù là nhỏ nhất với anh, Lê Hành chỉ có thể yêu cầu bản thân phải vực dậy tinh thần, tìm nhiều cách khiến cho anh vui vẻ, chuyển hướng sự chú ý của Giản Thư càng nhiều càng tốt.
Trước đây, hắn luôn cảm thấy mình là người không gì không làm được, tự tin rằng chỉ có hắn mới biết cách thu phục người mình yêu, cũng chỉ có hắn mới có thể xoa dịu mọi nỗi đau của người ấy, nhưng bây giờ, Lê Hành lại bất đắc dĩ phát hiện, những thứ hắn có thể làm hóa ra cũng chỉ nhỏ bé và không đáng kể như vậy.