Cuối tháng chín, giai đoạn đầu mang thai của Giản Thư cuối cùng cũng vô hiểm mà trôi qua.
Các công ty nước ngoài không có kỳ nghỉ Quốc khánh, cũng may là dự án mới đã bước vào giai đoạn tiến triển ổn định, ngoại trừ thẩm tra định kỳ thì giám đốc kỹ thuật như Lê Hành cũng không có việc gì khác để làm, vì thế hắn liền chuyển địa điểm công tác từ văn phòng về nhà, chỉ cần không phải là ngày họp quan trọng, thì ở công ty căn bản sẽ không nhìn thấy bóng người của hắn đâu.
Giản Thư nói đi làm kiểu này sớm muộn gì cũng bị đám tư bản người Đức kia sa thải, nhưng Lê Hành không quan tâm, cười nói nếu bị sa thải, hắn sẽ tự mình bắt đầu một sự nghiệp mới, thay vì giãy dụa, đổ mồ hôi sôi nước mắt kiếm tiền cho các nhà thầu vạn ác.
Thuốc chống trầm cảm đã ngưng gần hai tháng, mấy ngày nay tuy không nói ra nhưng trong lòng hai người đều thầm lo khả năng bệnh tình sẽ tái phát.
Giản Thư biết, một phần lớn nguyên nhân mỗi ngày Lê Hành ở nhà nhìn chằm chằm anh là vì hắn sợ chuyện lúc trước xảy ra một lần nữa, thực ra nói cho cùng, chính anh cũng không muốn cảm thụ cảm giác đó lần nào nữa. Người ta nói chết rồi chính là xong xuôi mọi chuyện, nhưng thật ra chỉ những ai từng nếm trải mới biết được để đi đến quyết định kia cần bao nhiêu thống khổ và dằn vặt.
Những ràng buộc không thể cảm nhận được khi còn sống, tất cả đều hiện lên trong đầu ngay vào thời điểm lựa chọn cái chết, căn bản không có cái gọi là quyết tuyệt. Song, ngay cả như vậy, vào thời khắc ấy vẫn sẽ bị tuyệt vọng xâm chiếm, không thể khống chế bản thân bước đến vực sâu, nhìn chính mình như một kẻ sát nhân, vừa đáng trách vừa bất lực.
May mắn, Giản Thư có Lê Hành ở bên cạnh. Ngay cả khi hắn không làm gì cả, chỉ cần ở nhà và anh có thể nghe tiếng hắn nói chuyện điện thoại, đánh máy và đi lại, Giản Thư sẽ cảm thấy an tâm.
Mặc dù anh có thể mơ hồ cảm thấy trạng thái này không bình thường, nhưng lại theo bản năng không muốn thay đổi, càng là như vậy, anh càng sợ Lê Hành đột ngột rời đi, anh phải làm sao? Anh bị kẹt lại trong cái vòng tuần hoàn này, đôi khi Giản Thư thậm chí không thể biết được những ngày tháng này đến tột cùng là an ổn hay sóng gió.
Cũng may trước mắt Lê Hành xem chuyện này là đương nhiên, mặc dù không biết nó sẽ tồn tại được bao lâu, ít nhất từ bây giờ cho đến lúc đó, Giản Thư đã thấy cũng đủ rồi.
Sau khi tự cho mình một kỳ nghỉ, Lê Hành dự định trang bị thêm một số tiện nghi cần thiết ở nhà nên đã chọn một ngày làm việc cuối tháng chín đưa Giản Thư đi dạo ở cửa hàng nội thất gia đình. Lúc này, trong trung tâm thương mại không có nhiều người, điều này cũng có thể khiến Giản Thư cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giản Thư gần đây khá ngại ra ngoài, ngay cả xuống lầu đi dạo cũng phải cẩn thận che đi thân hình đang mang thai dần lộ ra của mình, anh mặc quần áo rộng rãi để che đi phần bụng căng tròn, nhô ra của mình, sau khi che xong còn phải đến trước gương kiểm tra để đảm bảo người khác không nhìn ra mới yên tâm.
Bác sĩ tư vấn nói, đây có thể là biểu hiện của việc bị chấn thương tâm lý khi mang thai lần trước, hơn nữa bệnh trầm cảm cũng sẽ dẫn đến khuynh hướng phong bế bản thân, sợ hãi ra ngoài là chuyện bình thường. Gia đình chỉ có thể dẫn dắt nhiều thêm và cố gắng đưa anh đến nơi công cộng đi vài vòng để làm quen với việc tiếp xúc với xã hội lần nữa và giảm áp lực tâm lý.
Bệnh đương nhiên là phải trị, nhưng Lê Hành không đành lòng ép Giản Thư phải "tiếp xúc với xã hội", nên mới nghĩ ra cách thỏa hiệp, chọn một số nơi công cộng ít người, cố gắng tìm mấy chuyện cho anh cân nhắc để chuyển hướng sự chú ý.
Giản Thư trước sau vẫn hết sức phối hợp. Ăn sáng xong, hai người lái xe ra ngoài, đến địa điểm mục đích đã là mười giờ rưỡi sáng.
Đây là lần thứ hai Giản Thư đến cửa hàng trang trí nội thất. Lần trước là lúc anh và Lương Tiềm Xuyên sống cùng nhau, đối phương là thực tập sinh, mỗi ngày đều bận đến mức không thể dành thời gian cho những chuyện này nên Giản Thư phải một mình vội vàng từ sáng đến tối, nhưng tiếc là hôm đó là cuối tuần, người người tấp nập chen chút, không hề thanh tịnh như lúc này.
Lê Hành không vội đi thẳng vào vấn đề, đưa Giản Thư đi dạo xung quanh, hẳn là hắn muốn cố gắng tạo ra bầu không khí nhàn nhã hết mức có thể. Thật tiếc là người này thật sự không biết đi mua sắm, thứ không mua cũng cầm lên xem, bày ra bộ dáng biệt nữu, Giản Thư ở bên cạnh nhìn hắn không nhịn được cười rộ lên, tiếp tục nhìn Lê Hành biểu diễn.
"Đừng miễn cưỡng, y như cán bộ kỳ cựu đi tuần tra vậy, muốn mua gì thì trực tiếp mua là được rồi..."
"Hả? Cán bộ kỳ cựu gì?" Lê Hành khó hiểu.
Giản Thư chỉ vào mặt Lê Hành: "Vẻ mặt cứng ngắc này của anh, vừa nhìn là biết không có hứng thú đi dạo, còn có tay chân không biết đặt ở chỗ nào, rất kỳ quái."
Lê Hành nghe vậy, bên tai liền đỏ bừng: "Tôi, mẹ tôi lần trước cũng đi mua sắm như thế này..."
"Nam nữ có thể so sánh sao?" Giản Thư không nhịn được cười.
Lê Hành: "..."
"Yên tâm, tôi đi dạo một lát vậy là đủ rồi. Nếu anh không thích mua sắm thì cũng đừng miễn cưỡng, chúng ta tốc chiến tốc thắng, được không?"
Sau khi nghe lời này, Lê Hành cuối cùng cũng xem như thả lỏng, nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ, giống như chạy trốn mà dắt Giản Thư đi về phía mục tiêu của mình và nói: "Thật xấu hổ, lần trước tôi đưa mẹ đi mua sắm cũng lúng túng như vậy, haha ..."
Giản Thư không trả lời, thong thả đi sau Lê Hành, chỉ nghĩ rằng người đàn ông này đáng yêu hơn anh nghĩ, chân thật đơn giản, có những chuyện hắn không thích làm, nhưng lại sẵn sàng nhân nhượng người mà hắn quan tâm, trầm mặc mà ôn nhu.