Lê Hành vươn tay muốn ôm lại, phát hiện hô hấp của người trong ngực có chút gấp gáp, nhịp điệu cũng không ổn định lắm.
"Làm sao vậy?" Không đẩy Giản Thư ra, Lê Hành ở bên tai Giản Thư hỏi.
"Không, hơi lạnh." Giản Thư dường như đột nhiên cảm thấy xấu hổ, anh muốn buông Lê Hành ra lại phát hiện đối phương đang ôm chặt mình nên từ bỏ phản kháng.
"Vậy em làm thế này để giữ ấm à?"
"Ừm."
Lê Hành bật cười, hơi đẩy Giản Thư sang một bên, đặt tay lên lưng anh rồi bước vào nhà, tiện tay đóng cửa lại, đứng ở cửa thay giày. Lúc này hắn mới phát hiện ra người nói lạnh này lại không mang giày và tất mà đi chân đất đến đây. Nhiệt độ trong nhà không quá cao, mặc dù lát sàn gỗ, nhưng nếu dùng chân trần giẫm lên, chắc chắn sẽ không ấm. Lê Hành cau mày, kéo Giản Thư hỏi: "Sao em không đi giày?"
Như không biết chuyện gì đang xảy ra, anh nhìn chằm chằm Lê Hành suy nghĩ ba giây, sau đó liếc mắt nhìn chân mình rồi mới nói: "Quên mất..."
Lê Hành: "..."
Vì vậy, hắn không nói lời nào, cởi đôi dép mình vừa xỏ vào, định ngồi xổm xuống giúp Giản Thư mang vào nhưng lại bị người ngăn lại.
"Không cần, chỉ vài bước thôi."
"Mang vào, chuyện này không phải giỡn." Lê Hành ảo não nhất thời nghĩ rằng có lẽ là do hắn muốn giúp mang nên Giản Thư cảm thấy xấu hổ, nên nói thêm, "Em tự mang vào đi."
Không biết nửa câu đầu hay nửa câu sau có tác dụng, Giản Thư khẽ xỏ chân vào dép, rồi nói nhỏ: "Xong rồi."
Lúc này Lê Hành mới buông tha, cùng Giản Thư sánh vai đi tới phòng khách, đi được vài bước liền nhìn thấy trên sô pha có một cái chăn mỏng bị hất tung ra, trên mặt đất có một cái gối bị rơi ở một bên chân ghế sô pha, đôi dép lê là chứng cứ phạm tội cũng đá ở đông một cái, ở tây một cái.
Sắc mặt Lê Hành trở nên lạnh lùng.
"Em vừa mới ngủ ở chỗ này?"
"Không có." Khi Giản Thư một mặt nói như vậy một mặt lại giấu đầu hở đuôi mà chuẩn bị bước tới để dọn dẹp.
Lê Hành vươn tay nắm lấy anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau đớn không thể giải thích được, khiến người ta buồn bực.
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
"Sao em không vào phòng ngủ?"
"Có, chỉ là tôi vừa tỉnh ngủ nên mới đi ra ngoài." Ngữ khí của Giản Thư có chút ủ rũ.
Ngay lập tức Lê Hành một câu cũng không nỡ nói, liền kéo người ngồi xuống ghế sô pha gần đó.
"Một mình nên khó ngủ sao?"
"Không có... đã ngủ được rồi."
"Bữa tối ăn cái gì?"
Giản Thư không nói.
Lê Hành định đứng dậy đi phòng bếp kiểm tra, nhưng Giản Thư lại hoang mang, rối loạn nắm lấy góc áo của hắn, vội vàng nói: "Mì, ăn mì..." Do dự một hồi, anh liền ngập ngừng nói thêm. "...đừng đi."
"Tôi không đi." Lê Hành quay người lại nhìn Giản Thư, trong lòng chua xót, lông mày cũng nhíu lại càng ngày càng chặt, nhưng hắn không thể làm gì khác hơn đành phải miễn cưỡng mỉm cười, "Không còn cách nào, sau này đi làm tôi cũng sẽ đưa em theo, để ở trong văn phòng trông giữ."
Giản Thư cũng cười nhẹ, thấp giọng nói: "Quái gì vậy?"
Nói tới nói lui, Lê Hành vẫn tự trách mình.
Nếu không tham dự bữa tiệc chết tiệt đó, hắn đã không để Giản Thư ở nhà một mình chịu đựng lâu như vậy, biết rõ anh không thể ở một mình, nhưng hắn lại phạm phải những sai lầm cơ bản như vậy.
"Hôm nay quá muộn, xin lỗi." Hắn nói.
"Không sao, anh đừng suy nghĩ nhiều." Giản Thư trấn an, "Ngủ đi."
Sau đó, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, hắn nhìn Giản Thư uống thuốc rồi nằm xuống giường, sau đó đi lấy cho anh hai cái túi chườm nóng, cái nóng thì đặt ở bên cạnh chân anh, còn cái ấm thì đặt lên bụng dưới của anh, sau đó hắn tắt đèn bên ngoài rồi mới vào ngủ.
Không lâu sau, hô hấp của người bên cạnh dần trở nên đều đều, nhưng Lê Hành hoàn toàn không thể ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, tất cả đều là hình ảnh Giản Thư một mình cuộn tròn trên ghế sô pha chờ hắn, sau đó để chân trần chạy ra cửa chào đón hắn, sống động như thể chính hắn đang ở hiện trường.
Tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai, hắn nghĩ.