Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 224: Mùa Đông...



Chương 214: Mùa Đông...

Nếu suy xét cẩn thận, Limia đúng thật là một đất nước thịnh vượng và dễ sống.

Tôi vẫn còn nhớ Hibiki-senpai, cô bé Nữ tu sĩ Chiya-chan, Hoàng tử Joshua, cùng với cơ số người đã đến tận biên giới chỉ để tạm biệt chúng tôi.

Nói thật thì, nó hơi xa hoa so với cụm từ "hộ tống", nhưng dường như họ cũng còn những việc khác cần giải quyết tiện thể.

Nếu là vậy thì tôi hiểu được.

Đến tận phút cuối, Chiya-chan vẫn không chịu mở lòng, vẻ mặt cô bé lúc nào cũng cứng nhắc.

Cô nhóc không hề rời Senpai lấy nửa bước, có lẽ tôi đã trở thành một sự tồn tại đáng sợ từ bao giờ rồi ấy.

Trông thấy Chiya-chan cứ như thế suốt, và còn cả thái độ chân thành của Senpai và hoàng tử Joshua, tôi có cảm giác công việc lại càng chồng lên vai họ nhiều hơn, thật nản quá đi thôi.
... Mỗi lần quan sát tính cách trưởng thành và luôn cố gắng hết mình khi cần thiết của Nữ tu sĩ, tôi thật không thể nghĩ cô bé lại bằng tuổi với Rinon, và bên trong tôi, bắt đầu xuất hiện hình bóng của Chiya-san chứ không còn là -chan nữa.

Tôi chẳng thể mở miệng nói "Chiya-chan" được.

Mặc dù Senpai luôn gọi em ấy như thế.

"Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, nhưng tuyết luôn rơi ở Kaleneon sao?" (Lime)

Người vừa cất tiếng là Lime.

Đúng rồi.

Lí do tôi nghĩ đến vùng đất trù phú Limia cũng bởi khung cảnh trắng xóa trước mặt này đây.

Dù cố thế nào, tôi dám cá bạn sẽ không thể nhìn ra màu nâu của mặt đất quanh đây.

Một phần cũng vì nơi này mới chỉ là ngoại ô thị trấn, nhưng cảnh quan lại mô tả chính xác một quốc gia tuyết phủ đúng nghĩa. À, giờ trong đầu tôi lại dấy lên câu hỏi rằng liệu người ta có thể sống nổi ở đây hay không.
Thành thật mà nói, tôi đã ngắm chán chê cảnh tượng này rồi, muốn đến được thị trấn sẽ cần thêm vài phút đi bộ đây.

Nên dịch chuyển tới đó thì hơn.

Trước hết, tôi muốn gặp các Nhân dực tộc và các Thằn lằn sương đang canh gác ở vùng biên giới, vậy nên tôi chưa dịch chuyển đến ngay thị trấn chỗ Eva vội.

Cứ ngỡ đi bộ trên tuyết sẽ rất vui, nhưng tôi đã sai lầm rồi.

Tuyết thì được dẹp gọn sang hai bên đường, chúng chất thành ụ cao như mấy bức tường vậy, tạo cho người ta cảm giác chẳng khác gì một con đường bí bách vậy. Bọn họ làm việc này mỗi ngày ư?

Chắc thế rồi. Nếu không, đường đi sẽ bị tuyết phủ, và có lẽ tôi sẽ bị lạc mất.

Vùng phía Bắc đáng sợ thật.

Nhớ lại chuyến đi tới lãnh thổ quỷ tộc, nơi đó không còn tuyết nữa mà đã biến thành băng, lạnh lắm đấy. Gió thổi cũng dữ dội hơn nhiều. Ít nhất Kaleneon vẫn tốt hơn, chỉ cần xúc đống tuyết đi là đã có thể sống được rồi.
"Có nhiều tuyết thế này chẳng phải rất tuyệt sao? Nếu trộn chúng với nước hoa quả, ta sẽ có một món tráng miệng hoàn hảo-desu yo, Lime" (Mio)

"Nee-san, đúng là đồ lạnh ăn rất ngon trong tiết trời nóng nực, nhưng với cái thời tiết thế này thì..." (Lime)

Tôi, cũng như bao người Nhật khác, đã từng suy nghĩ giống Mio ít nhất một lần.

...Ví dụ như mấy đứa học sinh cấp 1 cấp 2 thích ăn đá bào ấy.

Nhưng vì đã quá mỏi mệt khi phải nhìn cùng một màu trắng xóa, tôi nào có tâm trạng để ăn uống nữa.

Thực tế, đối với những ai phải làm việc trong cái điều kiện như vậy ngày qua ngày, họ chẳng hơi đâu mà nảy ra cái ý tưởng vừa rồi.

"Bình thường sẽ phải bào đá mới ăn được, thế nên ở một nơi tuyết có hàng núi như ở đây, em có thể ăn cho đến khi thỏa mãn thì thôi-desu wa" (Mio)
"Nếu nhét cùng lúc quá nhiều vào miệng, cô sẽ bị đau đầu đấy, Mio. Với cái đà này, chắc viễn cảnh vẫn sẽ không thay đổi gì cho đến thị trấn, chúng ta nên dịch chuyển tới đó luôn cho nhanh" (Makoto)

"Vâng, Waka-sama" (Mio)

"Làm vậy sẽ đỡ hơn-ssu, Boss" (Lime)

Vì lí do nào đó, hai người họ bắt đầu bàn tán về đồ ăn, nhưng có lẽ bên trong, họ cũng nghĩ như tôi. Cả hai đã trả lời ngay lập tức.

Mở một Sương Môn, ba người chúng tôi tốc biến đến thị trấn duy nhất hiện tại ở Kaleneon.

Đích đến là tầng hai của chi nhánh Mạo hiểm Hội của Kaleneon.

Mỗi khi muốn tới thị trấn, chúng tôi hay dịch chuyển đến đây.

"Ah, mọi người là những mạo hiểm giả mới sao?"

"Đồ ngốc! Họ đến từ Thương đoàn Kuzunoha đấy! Vị đại diện Raidou-sama, quý cô hộ tống Mio-sama, và..."

Một nhân viên làm việc ở đây nhầm chúng tôi với mạo hiểm giả.
Nhưng người đứng cạnh cô ấy nhanh chóng sửa sai.

Tôi chưa bao giờ thấy ai nhận nhầm mình cả, có lẽ cô gái này là người mới.

Nhưng rồi, nhân viên vừa mới lên tiếng quở trách bỗng ngừng lời, bởi lẽ đây là lần đầu tiên Lime xuất hiện ở nơi này.

"Tôi là Lime Latte. Tôi chỉ làm việc vặt cho Thương đoàn Kuzunoha thôi. Trước kia tôi cũng từng là một mạo hiểm giả, hai người không cần phải quá trang trọng đâu" (Lime)

"Vậy người ta vẫn được làm nhân viên của Thương đoàn Kuzunoha kể cả khi có tiền sử làm mạo hiểm giả..."

"Cô, im ngay cho tôi"

"Aw... t-tôi xin lỗi mà~"

Cô nhân viên mới đáp trả bằng một phản ứng lệch tông sau lời giới thiệu bản thân của Lime.

Thương đoàn chúng tôi cũng nhận mạo hiểm giả vào làm đấy chứ.

Bị cấp trên mắng lần thứ hai, cô nhân viên gãi gãi đầu và xin lỗi Lime.
"Tôi tới để kiểm tra tình hình thị trấn. Cô có biết Eva và Ruria đang ở đâu không?" (Makoto)

"Vào giờ này... tôi nghĩ cả hai bọn họ đang ở đại sảnh. Gần đây tuyết rơi ngày một nhiều hơn, và cộng thêm cả việc thời tiết đang dần trở lạnh, nhiều khả năng họ đang bận họp"

"Vậy sao, phải công nhận là nhiều tuyết thật đấy" (Makoto)

"Theo tôi được nghe, dọn tuyết tiêu tốn khá nhiều nhân lực và nguồn vốn, dùng phép thuật sẽ tạm thời giải quyết được vấn đề hiện giờ, nhưng... rất dễ để thấy rằng tương lai nó sẽ còn tiếp diễn, vì vậy họ đang bàn đến một phương án xử lí triệt để tận gốc"

"Cô nắm được thông tin đầy đủ đấy chứ" (Makoto)

"Kể cả với Mạo Hiểm Hội chúng tôi, việc thị trấn bị tắc nghẽn bởi tuyết vào mùa đông không phải chuyện khả quan. Nếu đề ra được biện pháp đối phó, chúng tôi cũng không ngại hợp tác. Và dĩ nhiên, cấp trên đều đã đồng thuận"
"Với thị trấn này -không, với cả đất nước này, Mạo Hiểm Hội là một yếu tố quan trọng. Tôi mong từ giờ chúng ta sẽ thân thiết với nhau nhiều hơn" (Makoto)

"Đây cũng vậy"

Cô ấy cúi đầu thật thấp.

Thương đoàn Kuzunoha là bên cung cấp gần như mọi hàng hóa, nhu yếu phẩm cho toàn bộ thị trấn, do đó chúng tôi khá được tôn trọng.

Tôi thì đã quen với cái kiểu đối đãi này rồi.

Có vẻ họ đang bận họp, tôi không nên dùng thông tâm thuật quấy rầy làm gì. Tôi sẽ ngắm nhìn cảnh quan thị trấn trong lúc rảo bước tới tòa nhà đặc biệt lớn đằng kia, một nơi được dùng làm trung tâm hành chính.

"Nguồn cung cấp năng lượng vẫn còn hạn hẹp-ssu ne" (Lime)

"Sẽ là sai lầm nếu mang nơi này ra so sánh với Tsige và Rotsgard đấy, Lime" (Makoto)

"Tôi biết chứ, nhưng sau khi quan sát Hội và tình hình thị trấn, tôi có cảm giác họ còn thiếu rất nhiều thứ" (Lime)
"Thì đúng là vậy mà" (Makoto)

Mặc dù không đến mức như lúc băng qua mấy bức tường bằng tuyết, kể cả khi đang ở trong thị trấn, tôi vẫn cảm thấy một thứ áp lực nhất định, chính xác hơn là, một cảm giác bí bách.

Tưởng chừng như tuyết đang dần chất đống và lặng lẽ bao phủ cả thị trấn vậy.

Dù sao thì môi trường nơi đây cũng rất khác biệt mà.

Hình như vùng đất khi trước Eva và Ruria từng coi là nhà trong quá khứ không có nhiều tuyết đến thế này.

Cũng bởi vì những công trình ở đây được dựng nên bắt nguồn một nửa từ hoàn cảnh riêng của chúng tôi.

Mong là chúng tôi sẽ giúp được việc gì đó.

"Với tình hình thị trấn như bây giờ, chẳng lấy đâu ra đất đai phục phụ cho trồng trọt, đặc biệt là những thứ ngon miệng-desu wa ne. Thay vì gọi là phục hưng, ta nên gọi nơi này là đang trên bờ vực diệt vong thì đúng hơn-desu wa" (Mio)
Mio chả có tí gì gọi là bao dung cả.

"Nói vậy thì hơi quá đấy-ssu, Nee-san. Dù em cũng phải đồng tình với chị" (Lime)

"Eva đang dùng tới một trăm phần trăm sức lực đó thôi" (Makoto)

Lime và tôi có cùng quan điểm với vế sau trong lời nói của Mio.

Ý cô ấy về việc không có đất trồng những thứ ngon miệng chắc là đề cập đến vấn đề thiếu hụt năng lượng.

"Mọi người là...! Raidou-sama, Mio-sama. Tôi rất vinh dự khi được các vị đến thăm"

Sau khi tản bộ một lát, người canh gác tòa nhà xác nhận danh tính của chúng tôi, anh ta vội chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn và nói lời chào.

"Tôi chưa kịp liên lạc từ trước, nhưng tôi tới đây để gặp Eva và Ruria. Liệu tôi có thể vào không?" (Makoto)

Nếu họ vẫn đang bận, tôi sẽ dạo quanh thị trấn ngắm nghía thêm tí nữa.

Tôi hỏi khi nghĩ như vậy trong đầu.
"... Ngay bây giờ, có thể họ sẽ cần lắng nghe ý kiến của người đến từ bên ngoài, hoặc ít nhất là vậy. Tôi sẽ dẫn đường cho ngài"

Hình như anh ta đã dùng thông tâm thuật truyền tin đến một ai đó, người lính gác liền mở đường cho chúng tôi.

Người hiện đang túc trực ở đây có lẽ là... Ema hoặc một người bạn của cô ấy.

Không... nhiều khả năng là một hân tộc hoặc bán nhân do chính họ lựa chọn.

Một Orc Cao Nguyên xuất hiện từ phía bên trong và dẫn đường, chúng tôi đi qua phòng họp và dừng lại trước cửa phòng riêng của Eva.

Tôi tưởng họ đang bận họp chứ nhỉ?

Chắc mọi thứ không được suôn sẻ cho lắm.

Chỉ riêng sự hiện diện của tôi có khi đã đủ làm ai đó đau bụng rồi ấy chứ.

"Mời vào"

Khi anh bạn Orc gõ cửa, một giọng nói vọng ra từ phía bên trong.

Giọng của Eva.
Tôi có thể nhận ra sự mỏi mệt qua vài lời ngắn ngủi này.

"Lâu rồi không gặp, Eva. Tôi nghe nói cô đang phải đau đầu vì cái lạnh và thời tiết này" (Makoto)

Kể từ lúc đến Kaleneon, Eva vẫn dùng lối nói trang trọng với người kém tuổi hơn như tôi, một điều mà tôi chẳng ưa nổi.

Trước khi quen với nó, tôi thấy cực kì khó chịu, nhưng giờ tôi nghĩ mình đã có thể ăn nói như bình thường.

"Raidou-sensei" (Eva)

Quan sát Eva mặt đối mặt thế này, tôi biết cô ấy đã mất gần như toàn bộ sức lực.

Nào là trang điểm, đầu tóc, quần áo; những thứ khi trước Eva luôn để ý, giờ thì cô ấy lại đang dần cẩu thả hơn về chúng.

Hồi còn ở Nhật Bản, tôi sẽ không biết quan tâm đến những chuyện như vậy.

Đây là một kĩ năng tôi học được từ khi đặt chân đến thế giới này. Mà tôi cũng chả rõ rốt cuộc nó có tác dụng gì không nữa.
Nhưng dù gì nó vẫn là một kĩ năng tiêu chuẩn mà mọi hân tộc cần phải có.

"Nói thật với thầy... chúng tôi đang thiếu nhân công trầm trọng. Và cả tiền bạc... tiền bạc để huy động mọi người. Chúng tôi đang huấn luyện những pháp sư chuyên về phép dọn tuyết, nhưng đúng là không có gì thuận lợi cả. Có lẽ đây là từ ngữ không nên nói ra... nhưng cái tình cảnh này làm tôi muốn bỏ cuộc quá" (Eva)

"Nếu vậy, có thể rút ra rằng việc khai khẩn và mở rộng đất đai đang gặp trục trặc, đúng chứ?" (Makoto)

"Đúng. Những khu đất trồng sẵn có, chúng tôi đã cho người cày bừa và gieo giống rồi, nhưng cuối cùng lại không thể giữ vững tiến độ đã đặt ra" (Eva)

"Tuyết rơi dày thế kia thì cũng dễ hiểu" (Makoto)

"Tôi nghĩ... còn nhiều phương pháp khác để giải quyết chuyện này. Nhưng vấn đề ở đây là tôi thiếu quá nhiều kiến thức và kinh nghiệm. Cái thời còn làm quý tộc, giá như lúc đó tôi chịu bỏ thời gian học hỏi từ những quý tộc cai quản đất đai khu vực phía Bắc, tình hình có lẽ đã khác. Thật tình, ngày xưa tôi có làm cái gì ra hồn không vậy trời?" (Eva)
Chú tâm vào chuyện đó quá cũng không làm được gì đâu.

Chắc hẳn Eva đã khá chán nản rồi.

Thấy cái cô này lẩm bẩm liên hồi thực sự khiến tôi nổi da gà.

"Kể cả là với Ema và những người khác đã từng tham gia quản lí nơi này đi chăng nữa, với lớp tuyết dày như bây giờ, theo tôi thấy, không cần quá quan trọng việc có kinh nghiệm hay không. Đây mới chỉ là năm thứ nhất thôi, vậy nên ban đầu, tôi nghĩ cô không nên để kế hoạch gây ảnh hưởng đến mình, cứ làm theo phương hướng phù hợp nhất đi" (Makoto)

Vẫn còn tận vài năm nữa để tính toán các bước cần thiết trước khi chúng tôi bắt đầu dính dáng đến các nước bên ngoài.

Sẽ không tốt chút nào nếu cứ hấp tấp.

"Không làm thế được!!" (Eva)

"...Ế?" (Makoto)

Một phản ứng nằm ngoài dự đoán.

Eva bỗng dưng to tiếng.

"Tuổi của tôi không nằm ở cái độ có thể lãng phí hết năm này qua năm khác nữa! Thầy hiểu thời gian quan trọng đến nhường nào với Kaleneon chứ... Raidou-sensei? Tôi xin lỗi vì đã lớn tiếng" (Eva)
"K-Không, đừng để tâm" (Makoto)

Tôi không thể gọi đây là một tình huống bất ngờ nữa, dựa vào cái bầu không khí này, chắc tôi nên tính đến một biện pháp xử lí cho năm nay.

"Ema-san và những người khác đã hỗ trợ tôi rất nhiều. Họ giới thiệu một số giống cây có khả năng sản sinh nhiệt, và trong số đó còn xuất hiện vài loại giống từng được trồng ở Kaleneon, chúng hiện đang phát triển. Tất cả đều lớn rất nhanh, và lượng tuyết quanh đó luôn được dọn dẹp ở một mức chấp nhận được, do vậy, chúng chính là một kho báu vô giá" (Eva)

Tôi mới nghe đến loại cây này lần đầu luôn.

... Không, trong số những hạt giống tôi biết ở vùng đất hoang, Asora và trên thế giới này, tôi nhớ rằng không có loại nào mang đặc tính nóng cả.

Nếu điều này chỉ xảy ra khi thu hoạch, vậy thì hiển nhiên là tôi sẽ không biết gì rồi.
Tôi đã bao giờ tham gia vào việc đồng áng đâu.

Vả lại, cũng không có nhiều người biết những giống cây đặc biệt đó đang trong thời kì sinh trưởng.

Thông tin cơ bản nhất tôi từng nghe qua là mỗi vụ mùa ở Asora đều cần rất nhiều chất dinh dưỡng, và nếu người ta trồng chúng bên ngoài, để chăm sóc được là cả một vấn đề.

Một loại cây sinh nhiệt sao?

Có lẽ nó bắt nguồn từ khí hậu trong vùng đất hoang.

"Tuyết rơi kiểu này thậm chí còn làm chúng ta mất dấu vị trí gieo giống. À, nhưng nếu chỉ làm tan băng, chẳng phải mặt đất sẽ ngấm nước sao?" (Makoto)

Tất nhiên tuyết sẽ không tự dưng mất hút được.

Nhưng nếu chúng tan ra, băng sẽ biến thành nước.

Liệu có thể dùng nó trên đất trồng không nhỉ?

Tôi thì lại liên tưởng đến một cánh đồng lúa nước.

"Về chuyện nguồn cung nước tưới, chúng tôi đã trồng được một giống cây gốc có thể hấp thụ một lượng thích hợp, vậy nên chưa có vấn đề gì. Tất nhiên, mọi người đang lên kế hoạch đào một đường dẫn liên kết với con sông. Có điều..." (Eva)
"Có điều gì?" (Makoto)

"Cứ mỗi lần chúng tôi cho nước chảy qua cái rạch đó, khi đến gần cánh đồng là nó lại đóng băng toàn bộ. Chưa kể, 3 con sông từng chảy xung quanh thị trấn cũng lâm vào tình cảnh tương tự, chúng tôi không có cách nào tận dụng được cả" (Eva)

"..."

Một dòng sông bị đóng băng?

Vì chưa quen với mấy loại khái niệm như vậy, bánh răng trong đầu tôi đã ngừng hoạt động vài giây.

... Biết làm sao được, nếu gặp lạnh thì nước đang chảy sẽ đông cứng là đúng rồi.

Nhớ lại khi trước, những khu cảng của quỷ tộc luôn lâm vào tình trạng không thể sử dụng vào tầm cuối thu cho đến tận mùa xuân, đó là lí do khiến họ phải đảm bảo một nơi có nhiệt độ đủ cao để làm băng tan cho tàu thuyền đi lại.

Nếu biển cũng biến thành cái ngăn đá tủ lạnh, vậy thì mấy con sông có đáng là bao.
"Dường như phần đáy vẫn còn là nước, vì vậy không phải là không thể dùng được. Bằng cách làm tuyết tan, chúng tôi sẽ đảm bảo được đủ nguồn nước phục vụ cho sinh hoạt. Nhưng việc đó lại cần phải huy động thêm lượng nhân sự không cần thiết và sẽ chỉ tổ rắc rối hơn thôi" (Eva)

Eva đặt tay lên trán và cất một tiếng thở nhẹ.

Hiểu rồi. Vậy là cuối cùng họ vẫn đi loanh quanh theo một vòng tròn mà chẳng có tiến triển gì cả.

Thiếu hụt lao động, tuyết rơi và cái lạnh là ba thủ phạm chính.

Nếu chúng tôi chỉ cần trút bỏ gánh nặng chúng gây ra đối với cuộc sống thường nhật của thị trấn, tình hình chắc sẽ dịu đi.

Ví dụ như...

"Nếu có bất kì thứ gì có thể dùng để tham khảo, cái gì cũng được. Tôi luôn sẵn sàng lắng nghe" (Eva)

Oh, khi tôi vừa mới nghĩ đến việc nói ra ý tưởng của mình, Eva liền tạo điều kiện luôn.
"Cô nói rằng nếu xử lí được đống tuyết đang chất đống khắp thị trấn và trên những cánh đồng, cô sẽ có thời gian quan tâm đến những thứ khác, phải chứ?" (Makoto)

"Đúng vậy" (Eva)

"Vậy những con kênh dẫn nước được dùng trong thị trấn, mọi đường cống, toàn bộ mấy thứ thùng, xô, chậu đựng nước... hay là thay đổi cấu trúc mái của từng nhà để trang bị cho chúng chức năng tạo nhiệt? Điều đó sẽ ngăn cản băng tuyết phủ kín xung quanh" (Makoto)

Nếu những nơi bị tuyết phủ có thể tự sản sinh nhiệt, vậy thì vừa làm băng tan, vừa đỡ phải vất vả, một công đôi việc.

Thể nào mặt đất cũng sẽ bị ướt sũng cho mà xem, nhưng xét đến lượng công sức phải bỏ ra, phương án này không thực tế cho lắm.

"Cách đó đã được đem ra thảo luận. Theo lời đề nghị của những người lùn, chúng tôi đã thử qua, nhưng lại không có đủ nguyên liệu sản xuất. Hơn nữa, cũng phải bao gồm cả những ngôi nhà và kênh rạch đã được xây dựng từ trước, chắc chắn sẽ cần đến một quá trình lâu dài, và quy mô thì lại quá lớn. Nó đã không tiến triển như chúng tôi mong đợi" (Eva)
"Ah, thế là cô đã tính đến phương án đó rồi" (Makoto)

"Lúc Raidou-sensei sắp sửa rời đi để bàn công chuyện trong lãnh thổ quỷ tộc, thầy từng nói là thay vì đào đường dẫn nước mưa ở những nơi khó theo dõi, tốt hơn hết là nên xây dựng một hệ thống nước ngầm, phải vậy không?" (Eva)

"Đúng là tôi từng nói điều đó" (Makoto)

"Khi ấy, hội người lùn đã nảy ra một ý tưởng. Nếu giảm xuống nhiệt độ nhất định, ta sẽ thu được một loại vật liệu được dùng trong làm gốm, có tác dụng sinh nhiệt và không bị đóng băng. Hiện nó đang được áp dụng để lợp mái và làm vật liệu xây dựng. Nhưng do là quá trình sản xuất chưa thể bắt kịp, nó sẽ cho thấy công dụng vào năm sau" (Eva)

Nói cách khác, đó không phải một giải pháp khả thi.

Và họ còn tính luôn kế hoạch cho những năm tới và bắt đầu chuẩn bị rồi.
Tôi đã thực sự đánh giá thấp những người này.

Không hổ danh là các già lùn dày dạn kinh nghiệm.

Tôi vẫn chưa mang nhiều người tới đây đâu, nhưng chỉ với số lượng ít ỏi hiện giờ, họ đang làm hết sức mình.

Fuh~, có lẽ tôi nên suy nghĩ đến việc tuyển thêm người lùn từ Lorel thôi, dù sao cũng tội cho họ.

Một phần cũng bởi bản thân môi trường nơi đây bao gồm khá nhiều núi lửa.

...

Núi lửa?

Nhắc đến núi lửa, có nhiều loại quặng... không, chưa hết đâu... cái mùi của lưu huỳnh... Đúng rồi!

Suối nước nóng!

Phải, không liên quan đến môi trường sống của người lùn hay khoáng thạch.

Chính là nó!

Những kỉ niệm trong chuyến du lịch cùng gia đình bỗng hiện lên thật sống động trong tôi.

"Suối nước nóng!" (Makoto)

Tôi theo bản năng la lớn lên.

Nhưng nó đã đến với tôi.

À không, tôi đã nhớ lại về nó.
"Suối nước nóng? Nếu tôi không lầm, đó là một từ địa phương ở Lorel. Nước ấm trào ra từ lòng đất, theo tôi nó mang nghĩa như vậy..." (Eva)

Có vẻ Eva đã biết tới khái niệm này, từ ngữ của cô ấy chưa thật sự chắc chắn, nhưng Eva vẫn nói ra.

Lầm rồi nhé.

Không thể miêu tả suối nước nóng chỉ bằng mấy lời lẽ đơn giản như thế được.

Bạn có thể ngâm mình vào đó, nếu thích, bạn vốc lên uống cũng không sao cả.

Linh hồn của người dân Nhật Bản thích tắm táp... nhưng giờ cứ để chuyện đó sang một bên đã.

"Thật sự mà nói, tôi thấy khá phức tạp khi mọi người chỉ coi nó là nước ấm đơn thuần, nhưng đúng là nó đấy" (Makoto)

"Suối nước nóng thì có gì đặc sắc? Đừng bảo tôi, ý thầy là suối nước nóng cũng có ở Kaleneon này đấy?" (Eva)

"Có thể lắm. Nhưng thứ tôi đang nghĩ tới là cách chúng ta tận dụng nguồn nước đó" (Makoto)
"Ehm... suối nước nóng chỉ xuất hiện ở những nơi có nhiệt độ cao. Và kể cả là Kaleneon trong thời kì thịnh vượng, tôi chưa bao giờ nghe đến điều này, vậy nên dù thấy có đột ngột nhắc đến cách sử dụng nó..." (Eva)

Eva đang bị bối rối.

"Cả những nơi với khí hậu lạnh cũng có suối nước nóng. Hồi trước khi tôi đến một nơi tương tự, lúc đó đang là mùa đông, và họ tận dụng nó làm một cách hiệu quả để làm tan tuyết. Dù sao nước trong đó cũng luôn giữ được nhiệt độ quanh năm" (Makoto)

"...Ý thầy là ở một nơi đủ lạnh để tuyết rơi và còn đóng băng, thế mà họ vẫn tạo ra được nguồn nước ấm đến mức có cả hơi nước, suốt cả năm ư?" (Eva)

Oh, ánh nhìn của cô ấy mang đầy sự nghi ngờ.

Theo tôi được biết, suối nước nóng không xuất hiện dựa vào nhiệt độ trong từng khu vực.
Nơi này không giống vậy sao?

Hay là tôi nên tới thăm Lorel một lần cho chắc nhỉ?

"Phải đấy. Tôi nghĩ sẽ càng tốt nếu ta có một nguồn nước với nhiệt độ cao ở một nơi đầy tuyết như thế này. Ít nhất nó cũng sẽ giúp giải quyết vấn đề nhân sự, đúng chứ?" (Makoto)

"Đúng, nhưng chỉ khi điều đó trở thành hiện thực thôi. Mạo Hiểm Hội đã đăng rất nhiều yêu cầu dọn dẹp tuyết, đến nỗi rất khó để tìm thấy các yêu cầu khác" (Eva)

"Mấy chỗ như phần mái nhà thì tôi chưa nghĩ được gì, nhưng với những khu phố chính và kênh rạch phục vụ tưới tiêu, chắc chắn nó sẽ giải quyết được vấn đề" (Makoto)

Càng ngẫm nghĩ, tôi càng nhận ra độ hữu dụng nó có thể đem lại.

Cảm ơn nhé, khu du lịch suối nước nóng mà tôi đã quên mất tên.

"Vậy tức là, Raidou-sensei muốn nói rằng chúng tôi nên tìm kiếm suối nước nóng trong hoàn cảnh này ư?" (Eva)
Biểu hiện của Eva, người đang ngồi đối diện tôi, như đang ngụ ý rằng: "việc đó quá vô lí".

Cô nghĩ tôi là loại người thích phun bừa ra mấy thứ vô lí sao hả?

Tự nhiên tôi cảm thấy hơi nản lòng.

Tìm kiếm suối nước nóng, chúng tôi hoàn toàn đủ khả năng làm được. Và với điều đó làm khởi điểm, cả thị trấn sẽ tiếp tục phát triển.

"Không, cứ để chúng tôi lo. Vả lại, cô còn phải quản lí việc xây dựng nữa mà. Với tình hình thị trấn như bây giờ, cô sẽ không thể làm được đâu. Điểm quan trọng là phải có được một nguồn nước ấm, thế nên trong khoảng thời gian cấp bách này, nếu chỉ cần trụ vững trước hoàn cảnh, tôi thấy phương án này khá hữu dụng" (Makoto)

"... Nhưng tìm đâu ra nước ấm bây giờ?" (Eva)

"Tôi đã có sẵn một kế hoạch hoàn hảo cho việc đó rồi. Nếu cô giao lại cho chúng tôi, nó sẽ bắt đầu vào ngày mai hoặc ngày kia. Nhưng cũng cần một mức giá thích hợp" (Makoto)
"Nếu nhận được sự trợ giúp từ Thương đoàn Kuzunoha, gánh nặng của bên này sẽ giảm đi, tôi sẽ lo chuyện tiền nong, nhưng... không, tôi hiểu. Vẫn còn nhiều việc cần đến bàn tay của tôi, vì vậy tôi sẽ tin tưởng Raidou-sensei. Câu chuyện kể về sensei dẫn dắt Thương đoàn Kuzunoha tái chiếm đất nước này đã trở nên khá nổi tiếng ở các quán rượu rồi đấy" (Eva)

"...Thêm một yêu cầu nữa, tôi muốn cô tìm cách giảm thiểu những lời bán tán như vậy về thương đoàn và tôi" (Makoto)

"Thầy nên cảm thấy tự hào đi chứ" (Eva)

"Tim tôi vẫn chưa sẵn sàng cho vụ đó" (Makoto)

Nếu tôi cứ để chúng tự do lan truyền mà không nhúng tay vào, chắc chắn nó sẽ nghiễm nhiên biến thành nguyên nhân thành lập của Kaleneon mất.

Tôi nhờ cô lo liệu việc đính chính lại đấy. Xin hãy che giấu sự thật bằng mấy thứ kiểu như: "Hai người con gái của gia tộc mất tích từ lâu, Eva và Ruria, đã vươn lên khỏi nghịch cảnh và mang đến một phép màu".
----------END CHAP----------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv